The Day You Went Away

Chương 40: Thiên cơ bất khả lộ




Ngô Minh thở dài một hơi rồi nói: “Tôi đúng là bị bệnh chẳng đúng lúc gì hết, đã gây nhiều phiền toái cho tổ chức rồi, và cũng gây phiền toái cho các cậu, tôi đã kiểm tra, chẳng có bệnh gì lớn đâu, chỉ là đau ruột thừa cấp tính thôi, ngày mai là làm phẫu thuật.”

Trương Dương cố ý tỏ ra rất nghiêm trọng: “Đau ruột thừa cấp tính? Vậy thì nguy lắm, phải mau chóng làm phẫu thuật đi, nến như nhỡ nhàng ra thì lại thành viêm nhiễm, dễ mất mạng lắm.”

Ngô Minh thầm chửi, mẹ kiếp, cậu đang trù úm tôi chết sao! Nhưng ngoài miệng thì vẫn làm ra vẻ cười: “Tiểu Trương, cảm ơn cậu đã quan tâm, bác sĩ nói bệnh tình của tôi không nặng, không có gì nghiêm trọng cả.”

Trương Dương nói: “Cũng chưa biết được đâu, vẫn phải cẩn thận.” Hắn nói với Vương Nghị: “Có cần phải có ý với bên bác sĩ không? Có phải là vì chúng ta chưa đưa phong bì nên ông ấy cố tình kéo dài thời gian phẫu thuật không?”

Vương Nghị nghe ra hắn đang nói bóng gió Ngô Minh, lúc này, gã không thích hợp xen vào, nên chỉ cười.

Ngô Minh cũng cười: “Tiểu Trương, xã hội không đen tối như cậu nghĩ đâu.”

Trương Dương cười nói: “Xã hội thì không đen tối, nhưng lòng người mới đen tối, tí nữa, tôi sẽ đi tìm bác sĩ chủ trị để nói chuyện, nói gì thì nói cũng phải bảo ông ấy mau chóng phẫu thuật cho ông.”

Ngô Minh nói: “Bệnh viện có quy định của bệnh viện, đã đến đây rồi thì cần phải tuân theo những quy tắc của người ta.”

Trương Dương nói: “Chủ nhiệm Vương, anh đi tìm bác sĩ chủ trị nói chuyện xem sao, phó bí thư Ngô sao có thể ở trong phòng bệnh bình thường thế này, bảo họ đổi sang một phòng bệnh khác, cao cấp hơn một chút.”

Vương Nghị thầm nói, mặc dù Ngô Minh là cán bộ to ở Nam Tích, nhưng đặt ở kinh thành cũng chẳng là gì, ở đây có rất nhiều người làm quan to hơn y, cấp bậc của Ngô Minh ở đây cũng chẳng cao, Vương Nghị cũng nhận ra, Trương Dương không hợp với Ngô Minh, hắn đang nắm lấy cơ hội nói đểu Ngô Minh.

Trương đại quan vốn cũng chẳng phải là người cay nghiệt như vậy, y thuật của hắn rất cao siêu, vừa nãy khi hắn bắt tay với Ngô Minh đã nhận ra bệnh tình của Ngô Minh không hề nghiêm trọng như y miêu tả, rõ ràng là đang cố ý chạy đến bệnh viện để trốn tránh.

Ngô Minh bị đau ruột thừa là thật, nhưng là mãn tính, khi ở Nam Tích bệnh viện đã đề nghị y làm phẫu thuật, nhưng y luôn không đồng ý, lần này đến kinh thành, phát hiện ra sự việc của Sử Học Vinh có chút phiền toái, vợ của y là Lý Phụng Hà lại không đối phó nổi, Ngô Minh bị mắng một trận tức không chịu được, bụng quả thật hơi đau, đến bệnh viện, thì bác sĩ cũng nói là đau ruột thừa, hỏi y muốn làm phẫu thuật hay là giữ lại, Ngô Minh suy nghĩ một lát, cho rằng đây là cơ hội để vất việc của ban trú kinh qua một bên, dù sao thì đau ruột thừa sớm muộn gì cũng phải mổ, lần này mổ cho rồi.

Trương Dương không phải là sợ chuyện, hắn tức chuyện Ngô Minh đẩy thừa trách nhiệm cho mình, tên này quá xảo quyệt, và cũng quá đê tiện, ngay cả suy nghĩ vào viện phẫu thuật cũng nghĩ ra được.

Ngô Minh thở dài nói: “Tiểu Trương à, việc của Sử Học Vinh đã xử lý thế nào rồi?”

Trương Dương nói: “Giải quyết xong rồi! Vợ của ông ta đã đồng ý chôn chồng rồi.”

]Ngô Minh hơi ngạc nhiên, y vốn cho rằng đây là việc rất khó giải quyết, không ngờ Trương Dương lại giải quyết nhẹ nhàng đến thế. Ngô Minh nói: “Vợ của ông ta đâu có dễ thuyết phục, cậu thuyết phục bà ấy thế nào vậy?”

Trương Dương nói: “Chẳng thuyết phục gì cả, tôi chỉ nói chuyện tham ô của Sử Học Vinh ra cho bà ấy biết thôi.”

Ngô Minh trách: “Sao cậu lại làm vậy, giờ đây còn không biết Lý Phụng Hà có vấn đề kinh tế gì không, mà cậu lại nói với bà ấy vậy, nhỡ đâu bà ấy đã chuẩn bị, rồi chuyển tài sản đi thì sao?”

Trương Dương nói: “Này phó bí thư Ngô, các ông có phải nghĩ chuyện này quá phức tạp rồi không? Tôi cảm thấy Lý Phụng Hà chẳng biết gì về chuyện của Sử Học Vinh, nếu như bà ấy biết, thì bà ấy sẽ không gây gổ vô lý như vậy, ông thử nghĩ mà xem, nếu như bà ấy biết rằng Sử Học Vinh tham ô, nhất định sẽ nghĩ ngay đến chuyện Sử Học Vinh sợ tội mà tự sát, sợ còn không kịp, làm sao dám gây chuyện chứ? Những người làm lãnh đạo như các ông suy nghĩ quá nhiều, nhưng các suy nghĩ vậy, người ta càng nghi ngờ các ông đã làm những việc gì không dám ngước mặt lên.” Trương Dương nói chuyện chẳng bao giờ nể mặt đối phương, đặc biệt là trước mặt Ngô Minh.

Ngô Minh nghe vậy liền nhíu mày, có điều y cũng tán đồng lời này của Trương Dương, thật ra sự việc chẳng phức tạp đến vậy, chỉ là bị mọi người làm cho phức tạp lên mà thôi.

Trương Dương nói: “Nếu như từ lúc đầu, đã trực tiếp nói rõ chuyện này ra cho Lý Phụng Hà, thì cũng chẳng đến nỗi bà ấy đến đặt vòng hoa trước ban trú kinh.”

Vương Nghị xen vào: “Bà ấy còn tìm đến phóng viên của kinh thành vãn báo để phỏng vấn, may mà chủ nhiệm Trương đã kịp thời giải quyết chuyện này.” Người ngoài sáng suốt, Vương Nghị cũng nhận ra năng lực của Trương Dương ở kinh thành là không phải bình thường, Ngô Minh mặc dù là phó bí thư thị ủy, nhưng y đến kinh thành, hình như chẳng làm được việc gì cả.

Ngô Minh nói: “Nói rồi thì thôi, để cho bà ấy biết cũng được, tóm lại việc này nhất định phải xử lý thận trọng, cố gắng bảo bà ta về Nam Tích sớm, sự việc của Sử Học Vinh còn đang đợi điều tra xử lý kìa.”

Trương Dương nói: “Bà ấy đã đồng ý ngày mai hỏa táng, trên đường tôi đến tôi cũng đã thương lượng với đồng chí Vương Nghị, chuẩn bị để cho đồng chí Miêu Tuệ Như đi cùng bà ấy về, có một nữ đồng chí đi cùng, trên đường có việc gì cũng dễ liên lạc.”

Trong lòng Vương Nghị thầm kêu khổ, Trương Dương thật là nói năng chẳng tiếc lời, đã bao giờ hắn thương lượng đâu chứ? Hắn nói như vậy trước mặt Miêu Tuệ Như, chẳng phải cố ý tạo ra mâu thuẫn giữa hai người họ hay sao? Nhưng Vương Nghị lại không thể nào giải thích, chỉ có thể ngậm tăm.

Ngô Minh nói: “Tiểu Trương, cậu vất vả rồi, mấy ngày này sự việc của ban trú kinh giao cho cậu vậy, thành phố đang thảo luận đối sách, có lẽ người lựa chọn cho chủ nhiệm ban trú kinh sắp được đưa ra rồi.”

Trương Dương nói: “Phó bí thư Ngô, ông hãy dưỡng bệnh, sự việc của ban trú kinh ông không phải lo, sự việc của thành phố ông cũng không cần phải lo nữa.”

Ngô Minh bị tên này nói một câu làm cho ứ họng, mẹ kiếp, cậu chỉ muốn tôi nằm bẹp trong bệnh viện không dậy được thôi. Ngô Minh đã hơi hối hận, từ sự phát triển của sự việc, y chọn lựa nhập viện vào lúc này không phải là một tuyệt chiêu gì hết, cảm giác hơi trốn tránh, Trương Dương nói đúng, sự việc này vốn đơn giản, nhưng họ đã nghĩ phức tạp lên.

Trương Dương và Vương Nghị rời khỏi phòng bệnh, khi đến bên bãi đỗ xe, Trương Dương cười vỗ vỗ vào vai Vương Nghị nói: “Sự việc vừa nãy đừng nghĩ nhé.”

Vương Nghị cố tình tỏ vẻ không hiểu: “Chủ nhiệm Trương đang nói gì vậy?”

Trương Dương biết rằng gã giả ngốc, cũng không nói ra, mà mỉm cười nói: “Sự việc của Miêu Tuệ Như là do tôi quyết định, Lý Phụng Hà là một người phụ nữ, Miêu Tuệ Như đi cùng tiện hơn, hơn nữa tôi cảm thấy hơi phản cảm với cô ta.” Trương Dương không hề giấu diếm những cảm xúc của mình, giờ đây hắn đã là cán bộ cấp chính sở, hơn nữa địa vị của hắn trên quan trường Nam Tích cũng rất đặc biệt, hắn nhìn phó bí thư thị ủy Ngô Minh không thuận mắt mà còn dám khích đểu y, huống hồ là một phó chủ nhiệm ban trú kinh cấp thấp hơn ý nhiều.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.