The Day You Went Away

Chương 17: Oan gia ngỏ hẹp




Tại sao để đi ăn lễ mừng thọ cần phải tốn nhiều tiền của đến vậy?

Được Bạch tổng quản hầu hạ, mặc xong quần áo, Hình Hoan cũng đã hiểu ra.

Một ni cô chưa kịp cạo đầu thì làm sao có thể đại diện cho nhà họ Triệu đến tham gia được.

Nhưng tại sao lại phải đóng giả thành ni cô? Sau khi theo Tịnh An lên xe ngựa, nàng cũng đã hiểu ra.

Vì không phải chỉ ba người bọn họ tham gia mà là một đám người, đi theo đoàn còn có sư huynh đại sư và đám đồng nhân của ông.

“Đại sư đại sư, tại sao nhất định phải trông như thế này? Không mặc quần áo người thường được sao?” Thực ra mặc gì Hình Hoan không quan trọng, điều quan trọng là mặc như vậy để làm gì?

“Vì như thế này không cần tiền mừng.”

Câu trả lời… dứt khoát lanh lợi, không hề giấu giếm, nói thẳng vào vấn đề. Nó khiến Hình Hoan cảm nhận sâu sắc rằng vị “đại sư” Ngộ Sắc chuyên lừa ăn lừa uống, mất hết đạo đức nàng từng ngưỡng mộ bấy lâu nay đã trở lại.

“Đồng nhân, mặc trang phục vào.” Bất chợt, Tịnh An bỗng rướn mày, lạnh lùng ra lệnh.

“Không được mặc. Sư đệ, đệ đã thấy đồng nhân của nhà ai mặc trang phục chưa?” Sư huynh mặc kệ, vai trần mới là đặc trưng nhận dạng của đồng nhân.

“Có lý.” Tịnh An dễ dàng thỏa hiệp, tuy đã hoàn tục, nhưng y vẫn còn quan niệm quần thể. Nếu nói về số lượng, đám đồng nhân nhà y thiếu một người so với đội thiếu lâm tự mười tám đồng nhân nổi tiếng. Nhưng xét về khí thế thì không được để thua. Vậy là y nghĩ ra một cách khác để hóa giải nỗi lo trong lòng, “Hoan Hoan muội muội, nhắm mắt lại!”

“Ừm, tại sao thế?” Họ đang bận điều chỉnh đám đồng nhân cơ mà, kéo nàng vào là sao?

Tại sao? Ta không thích để nàng nhìn người đàn ông hở vai trần mà mắt cứ chăm chăm thế kia! Lý do ấy rất nhỏ nhen mà không có phong độ gì, chính xác. Bởi vậy, y cũng không nói thật ra, “Mắt nàng đục ngầu thế kia, nhìn chẳng giống đệ tử, nhắm mắt lại giả vờ bị mù, như vậy mới không bị lộ. Ngoan, nhắm mắt lại!”

“… Ồ”. Lý do gì mà kỳ quặc, nhưng vì chuyện lớn, Hình Hoan vẫn nghe lời nhắm mắt lại, đưa tay ra mò mò, tìm cảm giác của người mù để lát nữa diễn cho đạt.

Cũng bởi vì nàng quá ngoan ngoãn, sau khi nàng nhắm mắt lại, các ánh mắt cứ rào rào đổ dồn về nàng.

Ánh mắt nào cũng như muốn nói cùng một câu – Triệu Tịnh An, ngươi thật hết thuốc chữa!

Với lời đánh giá đó, Tịnh An vui vẻ tiếp nhận, thậm chí còn đắc ý nhếch mày, ôm lấy bờ vai Hình Hoan, cố ý tựa toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người nàng, dường như để nàng phải ghi nhớ từng giây phút sự tồn tại của y. Đôi mắt khẽ nheo lại nhìn mọi người, có vẻ kiêu ngạo, hết thuốc chữa thì đã sao? Càng tốt, dù có thuốc để chữa y cũng nguyện cứ mang bệnh ấy, ai bảo bệnh gì mà ngọt ngào thế?

Theo như thông lệ, trước khi đi lừa người cùng Tịnh An, không nên hỏi nhiều, chỉ cần phối hợp toàn tâm toàn ý, đến khi cần thiết, y sẽ thông báo ngắn gọn.

Cũng giống như lúc này, khi xe ngựa dừng lại trước cổng sau phủ họ Quản, đang định xuống xe, y nói ngắn gọn một câu vào tai Hình Hoan, “Trong phủ họ Quản có ma, chúng ta đến để siêu độ.”

Dường như cùng lúc đó, y vừa nói xong, từ xa tiếng chào nồng nhiệt dội về, “Ối trời ơi, đại sư, cuối cùng thì ngài đã tới, đại nhân nhà chúng tôi hỏi mấy lần rồi. Mau mau vào đi, đừng kinh động đến quan khách ở cửa trước.”

Gia đinh đứng ở cổng đã đợi hồi lâu, thấy có mấy xe ngựa đi đến liền vội ra đón.

“A di đà phật, thí chủ không cần phải lo lắng, lão nạp đã tính đúng giờ lành rồi.” Sư huynh đại sư hai tay chắp lạy, nụ cười từ bi nói.

Gia đinh đáp lễ, định đưa đám người vào thì chợt phát hiện có điều lạ, “Ý, sao hòa thượng này lại không hói đầu… Ừm, ý tiểu nhân là sao đại sư này lại có tóc?”

“Thí chủ là người chốn hồng trần, có lẽ không biết về giới luật Phật môn, chỉ người có lục đại giai không đắc đạo mới có thể không cần cạo đầu, Phật tổ tự tại trong tâm.” Tịnh An cười rất điềm đạm, lời nói vô cùng điêu luyện không cần gọt giũa thêm, xuất khẩu thành chương.

“Hóa ra là vậy, thất kính thất kính.” Gia đinh chưa an tâm hết, nhìn sang Hình Hoan lại thêm phần kinh ngạc, “Ấy, ấy tại sao lại có cả một ni cô?”

“Thí chủ, lão nạp quan sát thiên văn, được biết phải có âm dương cùng tồn tại mới thành sự, bởi vậy cố mời sư thái đến để hỗ trợ.”

Hình Hoan vẫn nhắm nghiền hai mắt, dường như đúng thật là rời xa hồng trần, không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài. Nhưng trong lòng thì vô cùng lo lắng, nàng thề với lòng mình một lần nữa, xong xuôi chuyện này nhất định phải hỏi cho ra Tịnh An xuất gia ở chùa nào, sau này có đánh chết cũng không cho ai đến chùa đó thắp hương. Hòa thượng gì mà ngày ngày ăn no rồi chỉ biết xem thiên văn! Xem được sao nhân duyên, giờ lại còn xem cả âm dương cùng tồn tại.

“Vậy sao… vậy tại sao sư thái vẫn còn tóc?”

“Ồ, cũng như vậy, cũng như vậy.” Hình Hoan không nhịn được nữa, tên này cứ lằng nhằng mãi, chẳng nhẽ vì diễn một màn kịch bắt nàng phải cạo trọc đầu sao?

“Đúng vậy, sư thái và đại sư giống nhau, đều là người Phật môn, nguyên tắc cũng giống nhau.” Gia đinh đã hiểu, cuối cùng cũng dẫn họ vào trong nhà. Vừa đi qua một lối nhỏ, để tiết kiệm thời gian, hắn dặn dò: “Đại sư, hôm nay đại nhân chúng tôi vội tiếp khách ở đằng trên, không đến tiếp đón được, xin bỏ quá cho. Đại nhân có dặn, làm gì thì tiếng động nhỏ thôi, sợ quan khách phía trước biết được thì không hay, khi nào pháp sự xong xuôi, a hoàn ở cửa sẽ đưa ngài đi lĩnh bạc.”

“Không sao, siêu độ kẻ kiếp trước không tiện để người khác biết. Đại nhân nhà ngươi không cần đến, tốt nhất đừng làm phiền, có chuyện gì xảy ra thì e rằng lão nạp cũng không cứu được.”



Nghe câu chuyện của họ, thêm vào lời Tịnh An vừa nói, Hình Hoan đã hiểu.

Đây là hiện tượng lừa đảo tập thể, Nhậm Vạn Ngân là chi viện, họ là kẻ xung phong xông trận, mục đích là không cần đường hoàng đi cửa trước, vừa có thể hành động như mong muốn lại có thể trốn tránh trách nhiệm. Kinh nghiệm mách bảo Hình Hoan, thông thường những trường hợp này, kẻ bắt trộm chính là trộm. Bởi vậy không cần thấy lạ, dạo này không thấy tung tích của sư huynh đại sư và đám đồng nhân của ông, hóa ra là đến phủ họ Quản làm quỷ.

Chuyện này đúng là có tổ chức âm mưu rõ ràng, rõ ràng, Tịnh An đã tính toán từ lâu.

Nàng dần dần hiểu, trông y có vẻ hời hợt, đùa cợt nhưng thực ra cũng có phần rất chân thành, chỉ có điều những chuyện đó có đáng để y chân thành hay không. Có lẽ suốt hai năm nay, y quen với việc làm việc một mình, không giải thích hành vi của mình. Hoặc cũng có thể y cảm thấy không cần phải giải thích, người hiểu y tự khắc hiểu, còn với người không hiểu y thì cần gì phải thêm chuyện cho phiền hà?

Điều không may là, Hình Hoan bất chợt phát hiện ra, nàng trở thành người không hiểu nổi y. Hoài nghi y siêu lòng người con gái khác, từ đầu đến cuối, những chuyện khiến y phải bôn ba chẳng phải đều là chuyện của nàng sao?

“Sao lại đực mặt ra thế, đi thôi.” Xếp hàng, chuẩn bị sẵn tư thế, sau khi tạo ra cảnh siêu độ giả tạo, Tịnh An kiểm tra không có ai dám đến làm phiền rồi mới đứng dậy, gọi Hình Hoan.

“Ờ, ờ ờ, huynh biết đi thế nào không? Huynh biết họ giấu viên đá ở đâu sao? Huynh chắc chắn không bị phát hiện chứ?” Hình Hoan đứng phắt dậy, chạy theo sau y.

“Hỏi gì mà lắm thế, sợ ta bán đứng muội sao? Yên tâm, Hoan Hoan muội muội, nàng không những không bán được mà còn phải đền tiền cho người ta nữa.”

“…” Y luôn có cách chỉ bằng một câu nói kháy có thể vùi dập ngọn lửa nhiệt tình đang bốc cháy của nàng.

Hình Hoan còn nhớ đám nha môn từng nói: con gái chăn cừu làm sao có thể đấu với tiểu thư nhà quan?

Lúc đấy, nàng còn không hiểu tiểu thư nhà quan thì có gì ghê gớm, nghĩ rằng ai mà chẳng là người?

Nhưng giờ thì nàng thực sự hiểu rồi, chỉ nói về phủ họ Quản cũng thấy, nó rộng đến phát sợ, rộng hơn gấp hai lần phủ họ Triệu ở Kỳ Châu. Nghe nói, đây chỉ là chốn nghỉ ngơi ở chốn kinh thành của nhà họ Quản, biệt vườn ông quan này xây ở quê mới đáng nể. Hình Hoan còn nghe nói biệt vườn đó ở gần quê nàng, khi nào không có chuyện của nha môn, Quản Hiểu Nhàn thường về đó, đây không biết có phải là nghịch duyên không?

Người ta thường nói người mỗi nơi mỗi khác, sao khí chất của nàng và thiên kim tiểu thư kia lại khác xa nhau đến thế.

Nếu như tu được đức tính như thế thì nàng và Triệu Vĩnh An đã sớm đâu vào đấy rồi, chẳng xảy ra những rắc rối sau này nữa.

Tất nhiên, những thông tin này đều do Tịnh An nói cho Hình Hoan nghe. Nàng đoán không biết y và nhà họ Quản có thù gì với nhau không, nếu không thì tại sao lại biết nhiều về nhau thế, chi tiết đến mức năm nào Quản đại nhân đỗ bảng nhãn, năm nào vào triều y đều rõ như lòng bàn tay?

Bởi vậy, rõ ràng nếu y nói không biết nhà họ Quản để đồ đáng giá ở đâu thì không nên tin.

Sự thực là y không để nàng phải đi lạc đoạn đường nào, như thuộc đường từ trước, đi thẳng luôn đến nơi cất giữ châu báu.

Từng lớp từng lớp người canh gác y đều lọt qua dễ dàng, không làm kinh động đến bất cứ ai gặp trên đường.

Chỉ đáng tiếc là đứng trước căn phòng để toàn đồ châu báu, Hình Hoan không thể cười nổi, không tìm nổi viên đá mong muốn, “Đại sư, liệu nó có được khảm trên một thứ gì đó không?”

“Cũng có thể.” Y đáp lại nhưng không để tâm, lại nhìn quanh một lượt, mím môi, đi về phía cửa.

“Này, huynh đi đâu vậy?”

“Nàng nghĩ chúng ta có nhiều thời gian đến mức tìm từng cái một sao?” Lão già này thật đen tối, cất giấu nhiều đồ quý thế này, để ngày mai mà rảnh y sẽ chuyển đi cho bằng sạch thì thôi.

“Vậy phải làm thế nào?” Cũng phải, họ không thể cứ ở đây mãi, đến lúc tìm thấy có khi lại bị bắt rồi, không thể đùa với kẻ làm quan được.

“Đi thôi, tính kế khác.”

“Thật không đành lòng chút nào.” Tuy miệng nói vậy, nhưng Hình Hoan vẫn bước đi, bám sát theo y.

Nghe tiếng thở dài của nàng, Tịnh An hào hứng rướn mày, “Mấy viên đá thôi, quan trọng vậy sao?” Bao nhiêu thứ đồ đắt giá thì nàng lại không thèm để mắt tới.

“Rất quan trọng.” Nếu không thì nàng tốn bao nhiêu công sức, thậm chí đánh đổi cả sinh mạng như vậy làm gì?

“Vậy sao?” Y lên tiếng như che giấu điều gì. Biết rằng đàn ông không nên quá trẻ con, có những chuyện vốn chẳng cần phải tính toán, nhưng Tịnh An vẫn muốn hỏi, “Ta và viên đá bên nào quan trọng hơn?”

“Huynh thật vô vị.” Quả nhiên, câu trả lời của nàng rất tỉnh táo, “Câu hỏi này giống như kiểu… ta và mẫu thân chàng đều rơi xuống nước, chàng sẽ cứu ai? Có cần phải trẻ con thế không?”

“Ta sẽ cứu mẫu thân ta.” Y vẫn điềm nhiên trả lời.

Tuy cứ nói vấn đề này trẻ con, vô vị nhưng vì câu trả lời của y, Hình Hoan vội nổi hứng lên, “Sau đó thì sao?” Câu hỏi lúc ở trên xe ngựa chưa được trả lời, giờ đây, nàng vẫn loanh quanh hỏi lại.

“Sau đó nhìn nàng chết.” Đúng như nàng nói, câu hỏi này vô cùng nực cười.

“Triệu Tịnh An! Huynh đừng độc ác thế chứ!”

Sự phẫn nộ của nàng ngược lại lại khiến y mỉm cười, lấy tay véo má nàng. Tịnh An biết ăn nói ác như vậy sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì, nhưng y vẫn không nhịn được phải trêu chọc nàng, y thích hình ảnh nàng lúc này hơn cái vẻ ủ rũ suốt mấy ngày nay. Dù là tức giận, nàng cũng khiến y vui.

“Đừng véo nữa, mặt méo rồi, ứ…” Tiếng kêu vừa mới nói được nửa, môi Hình Hoan bỗng bị bịt lại.

Nàng vội vàng mở to mắt nhìn điệu bộ cảnh giác của y.

“Có người.” Dường như hiểu được sự lo lắng trong mắt nàng, y thì thầm giải thích.

Quả nhiên, lát sau, có tiếng bước chân vội vàng dội đến, nghe như không chỉ có một người, kèm theo đó là tiếng người bàn luận lao xao.

“Có kẻ đến quấy rối? Thật không vậy? Ai mà to gan như thế?”

“Không phải chỉ có một người mà là một đám người! Toàn là cao thủ võ lâm!”

“Hả, triều đình và giang hồ từ trước tới nay chẳng phải không giao thiệp gì sao? Sao đại nhân lại gây sự với võ lâm cao thủ?”

“Có lẽ là tiểu thư gây sự thì phải.”

Tiếng nói chuyện dần đi xa, Tịnh An và Hình Hoan trốn sau cánh cửa nhìn nhau hồi lâu. Phản ứng đầu tiên của họ giống hệt nhau – mắt sáng lên, đầy hứng khởi.

Mục đích của đợt đột kích lần này bị họ bỏ quên đằng sau.

Vậy là Tịnh An như thay nàng nói lời trong lòng: “Đi, đi xem kịch hay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.