The Day You Went Away

Chương 12: Nhà họ Trần




"Em đói rồi." Gần như một đêm không ngủ, xem ra trạng thái tinh thần La Yến không tốt lắm, cô biết cuộc sống Lý Hiểu rất có quy luật, cho nên sáng sớm đã thức dậy, nhưng ngồi ở trên ghế sofa gần nửa tiếng, cửa phòng phòng ngủ chính không có động tĩnh, nghĩ đến tối ngày hôm qua nghe được âm thanh, nhất thời chua xót xông lên đầu, không quan tâm gì cả tới gõ cửa phòng Lý Hiểu, nhưng khi nhìn thấy Lý Hiểu, tất cả uất ức chua xót, chỉ hóa thành ba chữ.

"À, ngượng ngùng quá." Cố ý bỏ qua trong giọng nói La Yến chứa buồn bã, kích tình tối ngày hôm qua khiến tâm tình Lý Hiểu thoải mái, giọng nói cũng nhẹ nhàng thêm mấy phần.

"Tôi hẹn một người bạn hôm nay dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra, đợi lát nữa có thể phải lấy ít máu, tốt nhất cô không cần ăn gì, bây giờ nhịn một chút, thật sự nhịn không được, tôi thấy cô uống nước tạm vậy."

"Kiểm tra?" La Yến sửng sốt.

"Đúng, có bệnh thì phải nhanh trị, không thể kéo dài." Lý Hiểu gật đầu một cái, "Hiện tại y học đã tiến bộ rất nhiều, mỗi năm đều có trường hợp chữa khỏi ung thư tuyến sữa, chỉ cần phối hợp với bác sỹ, bệnh của cô sẽ không phải là việc đáng sợ như vậy."

"Anh thật sự quan tâm đến em." La Yến chế nhạo nhìn Lý Hiểu, "Anh cảm thấy em ở nơi này quấy rầy thế giới hai người ngươi, nghĩ đuổi em đi ra ngoài phải không?"

"Yến tử ~" Lý Hiểu cau mày, không thích bộ dáng La Yến gây sự.

"Hừ, nếu như anh thật sự quan tâm em, khi biết em bị ung thư sẽ không ở cùng người phụ nữ khác triền miên, còn lớn tiếng như vậy, anh xác định là anh quan tâm em mà không phải là kích thích em sao?" La Yến cười lạnh.

"Mọi người đều nói đàn ông có mới liền quên cũ, anh và cô ta ở chung một chỗ được bao lâu, em và anh ở chung một chỗ bao lâu, chỉ là chia tay, hiện tại em cần trợ giúp, vậy mà thái độ anh cứ như?"

"Tôi không có nói không quan tâm cô." Lý Hiểu cau mày, "Tôi đây không phải đang tích cực dẫn cô đi gặp bác sĩ ư, không phải bị bệnh thì mặt ủ mày ê, chúng ta phải giữ vững tâm trạng tích cực khỏe mạnh."

"Nói rõ ràng, nếu như tuyến tiền liệt của anh xảy ra vấn đề, em xem anh có thể nhẹ nhàng như vậy được không." La Yến lạnh lùng nói, " Trước khi trở về, em đã sớm đi bệnh viện kiểm tra qua, anh cho rằng em không muốn khỏe mạnh ư, nhưng bác sỹ nói, nếu em muốn không có vấn đề, chỉ cần cắt đứt tuyến sữa là được, bắt em làm trò hề hay là muốn tính mạng, nếu như anh hiểu được em, nên biết sự lựa chọn của em là gì mới phải."

"Yến tử, cô cần gì phải như vậy, người đã chết, chôn dưới đất thì đẹp gì? Vì xinh đẹp, ngay cả mạng cũng không muốn, chỉ có kẻ ngu mới làm chuyện này." Nghe được La Yến lời nói, Lý Hiểu nhíu mày gần như có thể gắp chết một con ruồi.

"Em không muốn đi bệnh viện, lần này trở về chính là chờ chết, em chỉ muốn trước khi chết, có thể sống ở bên cạnh anh, có thể kết hôn cùng anh, có thể vì anh sinh đứa bé." La Yến cầu khẩn nhìn Lý Hiểu.

"Hiểu, chúng ta kết hôn có được không, mặc kệ trước anh từng có người phụ nữ gì, em đều không ngại."

"La Yến, mời cô tự trọng." Thấy La Yến bổ nhào về phía mình, mặt của Lý Hiểu lập tức tái xanh.

"Anh sợ cô ta hiểu lầm?" Trong mắt La Yến nén lệ nước.

Lý Hiểu vỗ trán, cảm xúc không yên nguyên nhân là bởi vì bị bệnh ư, làm sao mà lần này La Yến trở về, người trong ký ức biến hóa lớn như vậy, động chút kiền khóc, đây thực sự không phải là phong cách của cô, đồng thời làm cho anh nhìn, cảm thấy vô cùng không quen.

"La Yến, tôi hi vọng cô có thể hiểu, tôi hiện tại giúp cô, chỉ là tình nghĩa giữa bạn bè, không có bất kỳ quan hệ nào đến tình yêu, tình cảm giữa chúng ta, lúc chia tay đã không tồn tại, coi như lúc ấy còn đi nữa, nhưng chúng ta tách ra đã hơn ba năm, vốn dĩ không còn dư lại nhiều cảm giác, theo thời gian tiêu tán đi rồi."

"Em không muốn chỉ trở thành bạn bè bình thường." La Yến sững sờ nhìn Lý Hiểu, "Anh không phải là một tuyệt tình người, tại sao hiện tại lại tuyệt tình như vậy, trước kia chúng ta không phải là không có chuyện chia tay, nhưng mỗi lần chỉ cần em trở lại, anh đều sẽ giang hai cánh tay nghênh đón em."

"Đó là bởi vì tôi còn yêu cô, bên cạnh tôi không có người khác, thế nhưng lần này không giống nhau, lần này, tôi không hề yêu cô nữa, bên cạnh tôi đã có người khác." Lý Hiểu nghiêm túc nhìn La Yến, hi vọng cô có thể hiểu.

"Cho nên, cô trở lại, có khó khăn, tôi sẽ giúp một tay, nhưng nếu như là việc khác, tôi không thể giúp được."

"Em không muốn đi bệnh viện." Nói không lại Lý Hiểu, cũng không muốn nói chuyện cùng anh, La Yến tức giận trở lại phòng của mình, không chịu đối mặt chuyện Lý Hiểu sự thật đã không còn là của mình, chỉ có cảm giác mình mất đi Lý Hiểu, là bởi vì Tiêu Tĩnh can thiệp vào, thề nhất định phải đuổi Tiêu Tĩnh đi, đoạt lại Lý Hiểu.

Ở trên giường đang ngủ say Tiêu Tĩnh tự dưng rùng mình một cái, đáng tiếc cô thật sự là quá mệt nhọc, lật người, kéo cái chăn một cái, che lại vị trí bả vai trở xuống, tiếp tục ngủ, phụ nữ gần ba mươi tuổi, không chịu nổi, động một chút liền mệt chết cô.

Trong phòng khách, Lý Hiểu và La Yến đứng thành tư thế đối lập, hai người không chịu làm theo yêu cầu điều kiện của đối phương, trong khoảng thời gian ngắn, không khí có chút cứng ngắc, cuối cùng, còn là Lý Hiểu mở miệng trước.

"Yến tử, nghe lời đi bệnh viện với tôi có được không?"

"Em không đi." La Yến nghiêng đầu, gương mặt quật cường.

"Thân thể chính là của cô, nhưng khỏe mạnh không phải một mình cô, coi như cô không suy nghĩ một chút cho mình, nhưng cô nên suy nghĩ một chút cho người nhà của mình sao? La Yến, làm người không thể ích kỷ như vậy." Lý Hiểu cau mày.

"Nếu như cô thật sự không muốn, vậy tôi liền gọi điện thoại cho cha mẹ cô, để cho bọn họ tới đón cô."

"Anh thật sự muốn tuyệt tình như vậy?" La Yến không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Hiểu.

"Tôi không phải tuyệt tình với cô, cô là người lớn, không phải đứa bé, khi thân thể chính mình có bệnh lại còn ương ngạnh giống như đứa bé, nếu như tùy theo cô, đó là tuyệt tình với cô, tôi hi vọng cô có thể khỏe mạnh." Lý Hiểu kiên nhẫn giải thích.

"Rất nhiều người muốn khỏe mạnh đều không được, bệnh ung thư này, có thể sớm ngày trị liệu thì trị liệu ngay, không phải càng kéo càng tốt, rất nhiều người bệnh, cuối cùng kéo dài đều là cái chết, tôi không hy vọng cô như vậy."

La Yến kiên định cho rằng đây là Lý Hiểu biện luận, ánh mắt gắt gao nhìn anh, "Nếu như anh dám gọi điện thoại cho bọn họ, em liền lập tức biến mất."

Lý Hiểu nghe vậy để điện thoại di động xuống, ánh mắt chăm chú nhìn La Yến, trong mắt bắt đầu tụ tập bão táp, một mặt vì La Yến không quý trọng bản thân mình mà tức giận, một mặt vì cô uy hiếp mình mà tức giận.

Thường thấy bộ dáng Lý Hiểu ôn hòa, dù là chung đụng vài chục năm, giờ phút này La Yến nhìn biểu tình Lý Hiểu, trong lòng có chút chột dạ, cô trở lại, không có tính toán Tiêu Tĩnh ở bên trong, cô cho là, mặc kệ mình rời đi bao lâu, Lý Hiểu đều sẽ chờ mình, không nghĩ tới, anh có người phụ nữ khác, càng không nghĩ đến, trong mắt của anh thế nhưng một ít bóng dáng thuộc về mình đều không có, điều này làm cho cô khổ sở, để cho lòng cô chua xót, càng nhiều hơn chính là không cam lòng, không cam lòng Lý Hiểu lại tìm một phụ nữ không bằng mình, trong lòng cô cho rằng đây là thủ đoạn Lý Hiểu trả thù mình, chỉ cần Lý Hiểu nguyện ý trở lại bên cạnh mình, chuyện khác, cô đều có thể quên, có thể không truy cứu.

"Cô thật sự không đi bệnh viện?"

"Không đi." Sauk hi trầm mặc lúc lâu, Lý Hiểu rốt cuộc mở miệng, gần như không suy nghĩ, La Yến liền lắc đầu.

"Tôi đi làm bữa sáng, cô không phải đói bụng ư, vậy thì ăn nhiều một chút." Ngoài dự đoán, Lý Hiểu không có bức bách cô nữa, mà xoay người đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa ăn sáng.

La Yến sững sờ, ngay sau đó trong lòng một cỗ chua xót xông lên đầu, anh thế nhưng thật sự không có ý định theo ý mình?

Trong phòng bếp bóng dáng Lý Hiểu hiện lên, có thể thấy anh thật sự rất nghiêm túc chuẩn bị bữa ăn sáng, mặc kệ ánh mắt La Yến mãnh liệt như thế nào chất, thủy chung chưa từng quay đầu lại, giọt nước mắt uất ức rơi xuống, La Yến chợt xoay người, đi vào phòng ngủ chính, hung hăng phá cửa rồi khóa trái.

Nghe được tiếng đóng cửa, Lý Hiểu ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía phòng khách, không có bóng dáng La Yến, thở dài, vào lúc này đoán chừng là trở về phòng phát giận đi, tính tình của cô luôn luôn lớn, mỗi lần tức giận gây gổ đều ném đồ, thời điểm lúc mới bắt đầu thấy cái gì là ném cái đó, sau khi anh giáo dục từ từ sửa lại, sẽ ném một chút đồ vật không dễ vỡ hoặc không phải đồ vật đắt tiền.

Nghĩ đến trước kia, bên trong lòng Lý Hiểu không khỏi sinh ra một chút chua xót, sớm biết như thế, sao lúc trước còn còn làm như vậy, nếu là ban đầu anh nói kết hôn cô không cự tuyệt, có lẽ hiện tại bọn họ có đứa bé lớn giống Tiêu Chi Ca rồi, hoặc là còn lớn hơn một chút, tại sao khi mình có Tiêu Tĩnh lại chạy trở về muốn quay lại cùng mình, cho dù là đưa ra điều kiện kết hôn, anh cũng không thể đồng ý, bởi vì anh không thể vì kết hôn mà buông tha người phụ nữ mình thích, ở chung một chỗ với Tiêu Tĩnh, không phải là vì trách nhiệm cũng không phải là vì sự trống rỗng, mà là thật sự có cảm giác.

Con người có lúc thật rất kỳ quái, trước khi La Yến trở lại, thỉnh thoảng có thời điểm Lý Hiểu cũng phải tự hỏi chính mình rốt cuộc coi trọng Tiêu Tĩnh điểm nào, cô và La Yến hơn kém nhau một trời một vực, cũng không phải là người phụ nữ lý tưởng của mình, nhưng ánh mắt không giải thích được đó là không thể rời bỏ cô, mà sau khi La Yến trở lại Lý Hiểu mới đột nhiên phát hiện, thì ra là anh đã thích Tiêu Tĩnh, ngoài dự liệu, anh thậm chí sợ hãi bởi vì La Yến xuất hiện mà mất đi Tiêu Tĩnh.

Nghĩ ngợi lung tung, Lý Hiểu không biết chuyện gì xảy ra, giống như tâm ý tương thông, nhìn cửa phòng ngủ chính, kết quả phát hiện cửa phòng ngủ chính khép mà cửa phòng khách mở rộng hơn nữa bên trong không có người nào, La Yến đâu?

Trong lòng Lý Hiểu dâng lên dự cảm xấu, phòng vệ sinh cũng không có ai, vặn cửa phòng ngủ chính tay cầm bị khóa trái, nhất thời liền cuống lên, "La Yến, cô có ở bên trong không?"

Trong phòng, Tiêu Tĩnh ngủ rất say bị tiếng sập cửa mạnh của La Yến đánh thức, hù dọa giật mình, thấy La Yến đằng đằng sát khí đứng ở trước mặt mình, vốn là muốn mở miệng thét chói tai ngược lại vào lúc này lại dừng lại, hai người phụ nữ, một người đứng, một người ngủ, cứ đối mặt quỷ dị như vậy, không ai nói chuyện.

Mặc dù đã có điều suy đoán, nhưng tận mắt thấy Tiêu Tĩnh trần trụi nằm ở vị trí từng thuộc về mình thì La Yến ghen tị.

"Cái giường này, là tôi và Lý Hiểu cùng đi mua."

"À." Tiêu Tĩnh nhìn vẻ mặt La Yến hả hê, à một tiếng, gật đầu, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Thấy mặt Tiêu Tĩnh ảm đạm, trong mắt La Yến thoáng qua vẻ hả hê, "Cô không định nói chút gì chứ, ngủ ở trên giường tôi mua, ngủ với người đàn ông tôi ngủ qua."

"Cô muốn giường ư, tôi đây trả lại cô, một lát tôi bảo Lý Hiểu theo tôi đi mua cái mới." Tiêu Tĩnh đột nhiên biết rõ phải làm sao để nói tiếp, hài lòng thấy mặt La Yến biến sắc.

"Mặc dù anh ấy ngủ qua cô, mà tôi cũng ngủ qua người khác, từ trên điểm này mà nói, hai chúng ta đều đã xài hàng vô chủ rồi, rất công bằng."

"Cô có phải phụ nữ không, không biết xấu hổ như vậy." La Yến bị Tiêu Tĩnh chọc giận đến thiếu chút nữa hộc máu.

"Tôi mà không phải là phụ nữ sao, cô muốn so một chút không?" Tiêu Tĩnh lập tức từ trên giường đứng lên, mặc dù La Yến cao hơn cô, nhưng đứng ở trên giường, thì cô cao hơn La Yến, trên người đầy các loại dâu tây hiện lên do tối hôm qua Lý Hiểu yêu thương, khiến La Yến gai đỏ mắt, lòng cô đau nhói, nhưng Tiêu Tĩnh chưa bao giờ là người có thể mặc cho người khác khi dễ, trừ phi cô tự nguyện, mà bây giờ, cô thấy La Yến vô cùng khó chịu, cho nên.

"Cô xem, trên người tôi cũng có, hơn nữa tối hôm qua Lý Hiểu tự thể nghiệm chứng minh tôi là một phụ nữ, sau này tôi là người phụ nữ thuộc về riêng mình anh, mà anh đã bảo đảm với tôi, về sau thuộc về riêng tôi, cô xem một chút trong phòng này còn có đồ gì là do cô mua, chỉ cần cô thích đều lấy đi, tôi có thể chuyển giúp cô, đến lúc đó tôi đi mua mới là được rồi."

"Cô...Cô vô xỉ." Từ trên trình độ nhất định mà nói, điểm mấu chốt La Yến nếu muốn so tay với Tiêu Tĩnh thì khả năng rất mỏng manh, khi bộ dáng Tiêu Tĩnh là một nữ lưu manh thì tay chân La Yến nhất thời rối loạn.

"Vô xỉ? Hàm răng tôi rất tốt, thời gian trước mặc dù có mấy chiếc răng có vấn đề, nhưng mà Lý Hiểu đặc biệt quan tâm, bây giờ đã vô cùng khỏe rồi." Tiêu Tĩnh bình tĩnh nói tiếp.

"Ngược lại cô, một phụ nữ mặt dày mày dạn trở lại quấn quýt một người đàn ông có bạn gái, cho dù anh ấy là bạn trai cũ, nếu truyền ra ngoài sẽ không hay lắm, phải biết rằng khi tôi và Lý Hiểu đi chung với nhau, cô đã sớm là người cũ rồi, cho nên, cô muốn là người cũ, muốn là người hiện tại, cô lại muốn làm tiểu tam nữa à, nghe nói cô học cao đẳng đi. . . . . ."

Có mấy lời, nói một nửa, còn có sự ảnh hưởng lớn hơn nhiều khi nói toàn bộ, Tiêu Tĩnh nói phân nửa, nhưng ánh mắt kia khinh bỉ cộng thêm lời nói nửa đoạn trước, La Yến đã có thể thay cô nói nửa đoạn tiếp theo rồi, chính vì vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Tiêu Tĩnh không có gì, có một loại vọng động muốn phá hủy.

Khi La Yến thiếu chút nữa không có khống chế được mình muốn đánh Tiêu Tĩnh, giọng nói Lý Hiểu ở ngoài cửa vang lên, "La Yến, cô có bên trong không?"

"Cứu mạng a." Nghe được giọng nói Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh lập tức hô to một tiếng, nhanh chóng cầm áo ngủ bên cạnh lên mặc vào, một bên làm mặt quỷ nhìn La Yến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.