Thê Cư Nhất Phẩm

Chương 3: Ngôn ngữ sắc bén





Lúc trước trong lòng Diệp Khai cân nhắc quá nhiều vấn đề, không theo phương hướng này suy nghĩ, lúc này trải qua Lê thúc nhắc nhở Diệp Khai lập tức chợt nhớ ra, chỉ là vì hắn còn chưa có thói quen lợi dụng người khác mà thôi.
Lực lượng của Nam Cung gia tộc thật sự rất mạnh, nhất là từ trên người Nam Cung Vân mà xem thì có thể nhìn ra được.
Nếu là một cô gái do gia đình bình thường bồi dưỡng đi ra, có cần thiết làm cho toàn thân đều là vũ khí sát thương như vậy hay sao?
Trước kia gia chủ Nam Cung gia tộc Nam Cung Kinh Hồng còn cầm quyền, bọn họ đã là tổ chức ám sát đỉnh cấp nhất trong quốc nội, về sau bởi vì chính quyền thời đó bị diệt, bị ép rời đi hải ngoại, tuy ở trong nước không còn lực ảnh hưởng, nhưng ở hải ngoại đã thành lập một tổ chức tình báo khổng lồ, đồng thời cũng tiếp nhận một ít sinh ý ám sát.
Nếu không như thế, Nam Cung gia tộc cũng không có khả năng trong vòng mấy chục năm ngắn ngủi lại có thể giàu có địch quốc, thật sự do cục diện chính trị quốc tế suốt mấy chục năm qua liên tục thay đổi bất ngờ cho nên đã mang tới thật nhiều vụ làm ăn kiếm được nhiều tiền cho bọn họ.
Chắc hẳn ở bên Mỹ Nam Cung gia tộc cũng có được thành viên có thể sử dụng rất tốt.
Cúp điện thoại của Lê thúc, Diệp Khai lập tức gọi điện cho Nam Cung Vân.
- Diệp nhị thiếu, có phải buổi tối khó ngủ nhớ tôi hay không?
Trong điện thoại vang lên thanh âm nũng nịu cười nói của Nam Cung Vân.
- Đúng vậy, nếu cô lập tức xuất hiện ngay trước mặt của tôi, tôi sẽ thu cô làm vợ nhỏ!
Diệp Khai không chút khách khí với nàng, trực tiếp trêu chọc.
- Thật hay giả? Lời nói của anh tôi sẽ xem là lời hứa hẹn đấy!
Nam Cung Vân lập tức nắm lấy lời này không buông bỏ, nhất định muốn hiểu rõ tinh tường.
- Trước tiên khoan nói tới những chuyện vô dụng này, có một chuyện cần nhờ cô hỗ trợ xử lý một chút.
Diệp Khai cũng không muốn lãng phí nước bọt với Nam Cung Vân, trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình:
- Tốt nhất cô tự mình tới đây, chuyện này khá gấp!
- Mười phút sau anh đợi tôi ở cửa ra vào đại viện thành ủy!
Nam Cung Vân trả lời làm Diệp Khai cảm thấy có chút giật mình.
- Cô thật sự đã tới Đông Sơn sao? Sao không cho tôi biết đây?
Diệp Khai có chút hồ nghi hỏi thăm.
Lúc trước hai người đã có ước hẹn, Nam Cung Vân mang theo Lý Hiền Xu đến Đông Sơn gặp mặt Diệp Khai, thảo luận chuyện hợp tác, cùng vấn đề Nam Cung thế gia quay về đại lục, thuận tiện để Lý Hiền Xu trả nợ đánh cược trước đó.
Kết quả mấy ngày nay Diệp Khai bận rộn xử lý chuyện của Từ Chỉ Đồng, sau đó nghênh đón Mộc Uyển Dung nhậm chức, đã nghĩ kéo chuyện này muộn hơn một chút, nhưng không hề nghĩ tới Nam Cung Vân đến Đông Sơn lại có thể nhẫn nại chờ đợi, thật không biết nàng đã vụng trộm làm ra những chuyện gì nữa đây?
Theo kinh nghiệm trước kia hai người từng tiếp xúc mà xem, Diệp Khai cảm thấy yêu nữ kia thật không làm được chuyện gì tốt.
Đương nhiên, Diệp Khai cũng không e sợ nàng sẽ làm ra chuyện gì quỷ quái, đây là tác chiến sân nhà, Nam Cung Vân chỉ là người đến từ bên ngoài, mọi phương diện đều không quen thuộc, cho dù cho nàng thêm thời gian cũng không có khả năng lập tức làm ra được chuyện gì quấy rối.
Ở đại lục muốn tìm được lực lượng ủng hộ thực sự căn bản là không dễ dàng.
- Người ta muốn cho anh một sự vui mừng thôi…
Nam Cung Vân nũng nịu cười đáp trong điện thoại.
- Mười phút sau gặp lại!
Diệp Khai nhếch môi nói, cúp điện thoại.
Hắn mặc áo khoác, nghĩ nghĩ đội thêm mũ, sau đó rời khỏi phòng đi xuống lầu.
- Diệp chủ tịch, anh muốn ra ngoài sao?
Điền Thanh đang ngồi dưới lầu xem ti vi, nàng đang xem phim truyền hình, ít nhất phải xem tới hơn mười hai giờ đêm cho nên thường hay ngủ trễ.
Điền Thanh thấy cách ăn mặc của Diệp Khai lập tức có chút kinh ngạc.
- Tạm thời có chút việc cần phải xử lý, không có việc gì lớn, các cô nghỉ ngơi, tôi có mang theo chìa khóa, không cần chờ cửa!
Diệp Khai khoát tay nói.
Điền Thanh ứng tiếng, trong lòng có chút hồ nghi, không biết giờ này Diệp Khai đi ra ngoài rốt cục là vì chuyện gì? Hơn phân nửa là đi hò hẹn với nữ nhân đi?
Ngoại trừ việc này, Điền Thanh cũng không nghĩ ra lý do đêm khuya tại sao Diệp Khai lại đi ra ngoài.
Nhưng những chuyện này không quan hệ gì tới nàng, bởi vậy Điền Thanh ngồi trở xuống tiếp tục xem phim của mình.
Diệp Khai đi ra khỏi đại viện thành ủy, đứng ngay cửa ra vào, chờ chưa đầy năm phút liền nhìn thấy một chiếc việt dã chạy tới, chiếc xe màu đen ở buổi tối rất khó nhìn thấy, nếu không lưu ý căn bản là nhìn không ra, nhất là thanh âm động cơ rất thấp, có chút cảm giác quỷ dị.
Xe chạy tới bên người Diệp Khai mới dừng lại, cửa sổ chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Vân.
- Diệp chủ tịch, lên xe đi!
Nam Cung Vân nói với Diệp Khai.
Diệp Khai cũng không nói thêm lời nào, trực tiếp lên xe của Nam Cung Vân.
- Tại sao không nhìn thấy mấy bảo tiêu kia của anh?
Nam Cung Vân có chút tò mò hỏi thăm.
- Bọn họ đương nhiên là ở địa phương mà họ nên ở!
Diệp Khai trả lời.
- Nha…
Nam Cung Vân gật nhẹ đầu, ánh mắt quét nhìn chung quanh một vòng liền thấy được bên dưới tàng cây có hai chiếc xe con, hiển nhiên là xe của cảnh vệ đi theo Diệp Khai.
- Đi đâu nói chuyện?
Diệp Khai ngửa lưng ra ghế, hỏi Nam Cung Vân.
- Đi chỗ tôi đang ở, ở gần đây thôi.
Nam Cung Vân đáp.
Diệp Khai gật nhẹ đầu.
Nam Cung Vân vung tay lên, nữ tài xế liền cho xe rời khỏi đại viện thành ủy, lái xe về hướng nam.
Xuyên qua hai con đường lớn, xe dừng lại bên ngoài một khu biệt thự.
- Cô đúng là hành động rất nhanh, vừa đi tới đã tuyển được một bảo địa phong thủy như vậy, là mua lại hay tạm thời thuê mướn?
Diệp Khai quan sát khu biệt thự liền nở nụ cười, địa phương này là khu dân cư khai phát thương nghiệp của thành phố Đông Sơn, một tiểu biệt thự có ba tầng, đại khái bỏ ra hơn hai trăm ngàn thì có thể mua được, còn tặng kèm hoa viên, có thể nói là phi thường đáng giá.
Đương nhiên đối với người bình thường mà nói với số tiền lương ba trăm đồng mỗi tháng, biệt thự như vậy có muốn mua cũng không mua nổi.
- Đương nhiên là mua lại, bất động sản nội địa thật sự quá rẻ, chỉ là thủ tục thật có chút bất tiện, bằng không tôi thật sự muốn mua thêm vài bộ!
Nam Cung Vân cười nói.
Nàng nói đương nhiên là thật sự, hiện tại thị trường bất động sản trong nước mới khởi sắc, địa phương nhỏ như thành phố Đông Sơn cũng mới mở mang, hơn nữa năm nay đồng chí Hồng Chính chỉnh đốn trật tự tài chính, ngân hàng thu lại việc cho vay cho nên thị trường bất động sản cũng gặp chút khó khăn.
Giá tiền nàng mua lại bộ biệt thự này so sánh với một ngày tiêu dùng ở hải ngoại còn chưa đạt tới, trong mắt nàng đương nhiên là vô cùng giá rẻ.
Diệp Khai theo Nam Cung Vân xuống xe đi vào trong biệt thự.
Chỉ thấy trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, thật nhiều công nhân đang thu dọn đồ đạc dưới đại sảnh, sửa sang lại chút vật trang trí.
- Chúng ta lên phòng trên lầu ba đi!
Nam Cung Vân nói với Diệp Khai:
- Vốn tôi dự tính thu thập xong biệt thự mới mời anh tới, nhưng không nghĩ đến anh tìm tôi trước, tràng diện lộn xộn thế này thật sự không thích hợp đãi khách, cũng may lầu hai cùng lầu ba đã thu thập xong xuôi.
- Ah, thì ra là thế!
Diệp Khai nghe xong thầm gật đầu.
Hắn còn tưởng rằng Nam Cung Vân đến Đông Sơn mà không chào hỏi với hắn là đang có ý định gì mờ ám, bây giờ nhìn lại lời giải thích của nàng ngược lại có thể nói đi qua, dù sao người có tính chủ nghĩa hoàn mỹ như Nam Cung Vân, đối với yêu cầu chất lượng sinh hoạt cũng rất cao, ở trước mặt khách nhân luôn tận lực biểu hiện một mặt ung dung đẹp đẽ cao quý, loại ý nghĩ này có thể hiểu được.
Hai người đi lên lầu ba, thấy được mấy bảo tiêu của Nam Cung Vân đang cảnh giới.
- Ở trong nước không cần làm như thế!
Diệp Khai nhìn thấy cười nói.
Trên thực tế hoàn cảnh trị an trong nước khá tốt, mặc dù nói không thể bài trừ sẽ có vụ án phát sinh, nhưng đối với người bình thường mà nói chỉ cần tự mình cẩn thận chú ý một chút sẽ không chọc ra phiền toái.
- Không có biện pháp, kẻ thù quá nhiều, dưỡng thành thói quen!
Nam Cung Vân bất đắc dĩ trả lời một câu.
- …
Diệp Khai yên lặng đi theo Nam Cung Vân tiến vào phòng riêng của nàng.
Trong phòng bố trí phi thường ấm áp, hoàn toàn dựa theo màu hồng nhạt bố trí, trong không khí phiêu tán vẻ mập mờ, một chiếc giường lớn chất một con gấu nhồi bông lớn, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
- Buổi tối cô ôm vật này ngủ sao?
Diệp Khai chỉ vào con gấu nhồi bông hỏi.
- Đúng vậy, anh không ở chung với người ta, một mình thật khó ngủ, dù sao cũng phải tìm vật thay thế thôi…
Nam Cung Vân liếc mắt đưa tình với Diệp Khai, nũng nịu nói.
- Đừng nói chuyện kiểu như vậy, thật tình là không chịu nổi kiểu nói chuyện này của cô…kỳ thật tôi thưởng thức dáng vẻ nữ sát thủ của cô nhiều hơn…
Diệp Khai lập tức dùng ngón tay đặt lên môi nàng, cau mày nói ra:
- Ngồi xuống trước, nói chuyện chính sự đi!
- Diệp nhị thiếu tìm tôi, có chuyện gì đứng đắn đây?
Nam Cung Vân cười hỏi:
- Không phải bởi vì không nhìn thấy Lý Hiền Xu thì nội tâm có chút khó chịu?
- Không có quan hệ gì tới nàng…
Diệp Khai khoát tay trực tiếp ngăn lại, hỏi:
- Nam Cung thế gia ở bên Mỹ có người nào tiện tay hữu dụng hay không? Phải, cần nhờ làm việc được?
- Việc này sao, tự nhiên là có!
Nam Cung Vân nghe được có chút tò mò hỏi thăm:
- Chỉ là sao Diệp nhị thiếu đột nhiên quan tâm chuyện này?
- Vậy là tốt rồi, tôi có chuyện muốn ủy thác cô xử lý một chút, cứ dựa theo quy củ mà làm, cần bao nhiêu tiền tôi sẽ chuyển cho cô!
Diệp Khai nói ra.
- Sự tình gì khẩn trương như vậy?
Con ngươi Nam Cung Vân xoay chuyển, có chút cảnh giác nói:
- Nếu nằm vào chính khách nước Mỹ thì chúng tôi không làm, đó là tự mình muốn chết!
- Vậy thì không đến mức, tôi chỉ ủy thác các vị từ trên một người lấy chút đồ vật trở về mà thôi!
Diệp Khai lắc đầu nói:
- Người này hiện tại đang ở trên máy bay, đoán chừng khoảng năm giờ sau sẽ đáp xuống New York, bởi vì quan hệ Trung Mỹ gần đây có chút khẩn trương, cho nên người của tôi không thể xuất thủ!
- Ah, hiểu được, cần chết hay sống?
Nam Cung Vân nghe xong lập tức gật đầu đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.