Thê Cư Nhất Phẩm

Chương 5: Người đàn ông đáng sợ





Bờ mông rất đẹp, không cần phải đi chỉnh hình, Diệp Khai nhìn ngắm không nhịn được thầm khen một tiếng.
- Đẹp phải không?
Tựa hồ đoán được Diệp Khai suy nghĩ thế nào, Nam Cung Vân có chút tự ngạo hỏi một câu.
- Không tệ!
Diệp Khai gật nhẹ đầu, không phủ nhận.
Trên thực tế trong toàn bộ những nữ nhân mà hắn nhận thức, người có ưu thế trong mọi phương diện đều có, nhưng theo hình thể mị khí có thể lợi dụng thuận tay như thế, chỉ có Nam Cung Vân, nữ nhân này sinh ra tựa hồ là dùng để câu dẫn người.
Cho dù Diệp Khai đã tránh né đối diện thẳng với nàng, nhưng Nam Cung Vân vẫn không ngừng uốn éo trên đùi hắn như con rắn, cố ý liếm bộ vị mẫn cảm của hắn, làm tâm tình của hắn không ngừng sôi trào lên.
Diệp Khai thuận tay vuốt lên mông Nam Cung Vân, chậm rãi lướt xuống, nhẹ nhàng đi vào khe mông, cảm giác được máy theo dõi bị hắn dán dính lên vẫn dính chặt trong khe mông của nàng.
- Vật này đúng là dính thật chắc…
Diệp Khai âm thầm tự nhủ một tiếng, sau đó liền cân nhắc vấn đề, hiện tại hành tung của Nam Cung Vân phải chăng vẫn nằm trong sự giám sát của bên Bộ an ninh?
Nếu như thực sự là thế hắn tuyệt đối sẽ không phát sinh bất kỳ quan hệ thực tế gì với Nam Cung Vân trong khoảng thời gian này, bằng không chẳng phải sẽ để cho người bên Bộ an ninh nắm được bím tóc của hắn?
Đối với Diệp Khai mà nói lên giường với nữ nhân cũng chẳng có việc gì lớn lao, nhưng nếu để cho người biết hiện tại hắn đang cùng Nam Cung Vân câu kết làm bậy, như vậy sau này hắn muốn làm việc thật sự là không dễ dàng.
Diệp Khai không ngừng vuốt ve bờ mông của Nam Cung Vân, bản thân nàng cũng cảm thấy không được tự nhiên, dù nàng biểu hiện ra vẻ mị hoặc phóng đãng, nhưng dù sao vẫn còn là thân trong trắng, nếu không phải nàng tồn tại ý niệm nhất định phải câu dẫn Diệp Khai tới tay, nàng cũng sẽ không vô liêm sỉ tới mức cho nam nhân tùy ý xâm lược thân thể mình.
Kỳ thật với lực lượng của Nam Cung thế gia, tự nhiên có thể điều tra được chuyện của Diệp Khai, kể cả những động tác của hắn tại Nga, nàng thật sự cảm khái thanh niên này tài hoa kinh người đồng thời vẫn rất nguyện ý thúc đẩy mình gần gũi hắn, dù sao bất kỳ một nữ nhân nào cũng không thể cự tuyệt được cùng một nam nhân ưu tú phát sinh quan hệ, nhất là Diệp Khai còn có được gia thế hiển hách, bản thân còn là thanh niên cao quan trong thể chế quốc nội.
- Có bật lửa không?
Diệp Khai bỗng nhiên dò hỏi Nam Cung Vân.
- Cái gì?
Đang chìm đắm trong cảm xúc Nam Cung Vân chợt sững sờ, không hiểu Diệp Khai có ý tứ gì.
Trong phòng của Nam Cung Vân không có bật lửa, chính nàng cũng không hút thuốc lá mà không ai dám hút thuốc trong phòng nàng.
Tuy không biết Diệp Khai cần bật lửa làm gì, nhưng Nam Cung Vân rất nhanh lấy ra thiết bị liên lạc thấp giọng nói:
- Đi tìm một cái bật lửa đem vào!
Rất nhanh nữ tài xế của Nam Cung Vân đi vào, trong tay cầm bật lửa đặt lên giường, cũng không hề nhìn thân thể trần trụi xốc xếch của Nam Cung Vân, sắc mặt cứng ngắc cúi đầu sau đó lặng yên lui ra ngoài.
- Người của cô đi vào đều không gõ cửa, thật làm người ta không yên tâm.
Diệp Khai nói với Nam Cung Vân.
Trong lòng Nam Cung Vân thật không biết nói gì, cứ nói Diệp nhị thiếu cho dù muốn làm chuyện này thì cứ quy củ mà làm đi, dù sao Nam Cung đại tiểu thư đã sớm chuẩn bị hiến thân cho hắn, nhưng hắn lại cứ lơ lửng nửa vời giữa không trung, còn đòi lấy bật lửa, cuối cùng lại có ý tứ gì đây?
- Không có lệnh của tôi họ sẽ không đi vào!
Nam Cung Vân có chút kiêu ngạo đáp.
Là thế gia khổng lồ, thủ hạ của Nam Cung Vân tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, biết rõ lúc nào có thể ra vào, những điều này chỉ do Nam Cung Vân định đoạt.
- Ba…
Một thanh âm thật vang dội chợt vang lên.
- Ah?
Nam Cung Vân kêu lên một tiếng, không biết vì sao Diệp Khai lại đánh lên mông nàng khiến cho nàng có cảm giác phi thường kỳ quái.
Tựa hồ từ nhỏ tới lớn Nam Cung đại tiểu thư chưa từng trải qua thể nghiệm như vậy, không khỏi nghiêng đầu mở to hai mắt nhìn Diệp Khai, muốn tìm hiểu lý do.
- Về sau ở trước mặt của tôi, không cho phép ra vẻ như vậy!
Diệp Khai dùng tay vuốt cằm Nam Cung Vân, lạnh nhạt nói ra.
Nam Cung Vân thoáng sửng sốt, rõ ràng không thích ứng, nhưng lại cúi đầu liếm nhẹ ngón tay Diệp Khai, lại quay đầu đi, thân hình uyển chuyển đầy mị hoặc.
Diệp Khai lấy xuống vỏ bọc kim loại, kéo chốt đánh lửa đi ra, chuyển phương hướng dây kim loại sau đó nhấn nút plastic.
Chỉ thấy trong không khí truyền tới tiếng hoa lửa tí tách không ngừng.
Diệp Khai một tay cầm bật lửa, một tay vuốt ve bờ lưng bóng loáng của Nam Cung Vân, chậm rãi tách nhẹ khe mông nàng ra vuốt ve lên.
Nam Cung Vân cảm giác thân thể mình có chút run rẩy, chuyện tới trước mắt làm nàng có chút cảm giác sợ hãi, nhưng còn chưa đợi được Diệp Khai hành động chợt nghe một tiếng giòn vang, sau lưng truyền tới cảm giác như điện giật.
- Anh…biến thái!
Nam Cung Vân chợt hiểu vì sao Diệp Khai đòi bật lửa, thì ra làm trò này.
- Ha ha, cảm giác không tệ đi?
Diệp Khai vui vẻ hỏi.
Nhưng chuyện kế tiếp lại làm Nam Cung Vân có chút ngoài ý muốn.
Diệp Khai cũng không tiếp tục ngược đãi bờ mông của Nam Cung Vân, ném bật lửa sang một bên, sau đó kéo quần lót lên cho nàng, lật ngửa người nàng ra đối diện với mình, ôm vào trong lòng.
Ánh mắt Nam Cung Vân nhìn Diệp Khai, tựa hồ có chút kỳ quái, giống như đang hỏi vì sao hắn không tiếp tục?
- Có phải chúng ta nên tiếp xúc nhiều hơn một chút, ăn bữa cơm, cùng đi dạo, tâm sự bồi dưỡng cảm tình sau đó mới làm loại chuyện này?
Diệp Khai cười nói với Nam Cung Vân:
- Bằng không tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng tới tâm lý của cô, điều này đối với việc phát triển quan hệ giữa nam nữ sẽ gây bất lợi, dù sao cũng phải có trụ cột cảm tình đi!
Nam Cung Vân nghe xong lập tức trợn mắt.
Nàng tự nhiên hiểu rõ Diệp Khai chỉ nói linh tinh, nam nhân cùng nữ nhân lên giường đều chỉ chịu nửa người dưới chi phối, bàn cảm tình gì đấy chỉ là độc quyền của nữ nhân mà thôi.
Chỉ là nếu như không phải tình thế bắt buộc Nam Cung Vân cũng không quá nguyện ý đần độn u mê đem thân thể của mình tiện nghi cho Diệp Khai như thế.
Cho nên nếu hiện tại Diệp Khai đã muốn giả vờ, thì nàng cứ tự nhiên biết thời biết thế, hiến thân cũng không sao cả, ăn cơm đi dạo gì đó chẳng lẽ còn không được sao?
- Hỏi cô chuyện này…
Diệp Khai bỗng nhiên nói.
- Chuyện gì?
Nam Cung Vân lười biếng hỏi, bỗng nhiên nàng cảm thấy cứ nằm trong lòng Diệp Khai như vậy cũng là cảm giác không tệ, ít nhất Diệp Khai nhìn tuấn tú, hơn nữa là công tử thế gia rất có năng lực, nam nhân tốt như vậy tựa hồ không dễ tìm.
- Tôi muốn hôn cô, nhưng mà…
Diệp Khai nhìn Nam Cung Vân, thật chân thành hỏi thăm:
- Trong miệng cô không lắp thuốc độc gì chứ?
Nam Cung Vân nghe xong lập tức không lời gì để nói, thì ra Diệp Khai cho rằng nàng là một vũ khí sát nhân toàn thân nguy hiểm đâu.
Nam Cung đại tiểu thư có chút thẹn quá hóa giận, đột nhiên xoay người ngồi dậy ôm chầm lấy cổ Diệp Khai, hung hăng hôn lên môi hắn.
- Tôi không thích nữ nhân quá chủ động…
Diệp Khai còn chưa nói xong đã cảm giác được đầu lưỡi của mình bị Nam Cung Vân thuận lợi câu đi ra, bị nàng mút lấy, giống như muốn phát tiết bất mãn.
Diệp nhị thiếu là người không thích bị người nắm giữ cục diện, vì vậy hắn liền tiến hành phản kích, đầu lĩnh linh hoạt không ngừng tàn sát bừa bãi, không bao lâu thuận lợi xâm nhập vào.
Hơi thở của hai người bắt đầu không chút ổn định, một tay Diệp Khai xuyên vào trong mái tóc dài của Nam Cung Vân, bắt đầu dùng sức vuốt ve.
- Ặc, đây là cái gì?
Diệp Khai vung đầu rời ra, cảm thấy môi như sưng lên, bàn tay của hắn rút ra một đồ vật hình dạng cổ quái từ trong tóc của nàng ném lên trên giường.
- Quản nó là gì chứ…
Nam Cung Vân liếc qua lại ôm cứng Diệp Khai, đem môi mình đưa tới.
Tôi đã biết ngay sát thủ không đáng tin cậy, nói chuyện không đáng tín nhiệm! Diệp Khai thật phiền muộn suy nghĩ, vừa ứng phó đôi môi của Nam Cung Vân dây dưa, một tay lại từ trước ngực của nàng lấy ra một đồ vật nhỏ như trứng bồ câu.
- Đừng động, vật này sẽ nổ tung chúng ta lên trời đấy!
Nam Cung Vân đè tay Diệp Khai đang định ném đồ vật kia đi, nhẹ nhàng nói với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.