Thê Cư Nhất Phẩm

Chương 49: Thì ra không phải là mộng




Chú Ninh, chú có nhận xét của chú, nhưng cháu có nguyên tắc làm người của cháu. Cái Thiệu Trung là nhân vật số một của thành phố Hạng Nam, nhưng nhân dân cũng không giao cho ông ta dùng quyền lực của mình để mắng chửi cháu. Hơn nữa, phỏng chừng việc này chú Ninh cũng đã được nghe nói rồi, là do ông ta chọn trước, kết quả là lại đổ lên đầu cháu.

Diệp Phàm cháu không thể để người ta tạt nước bẩn lên người được. Ông ta là nhân vật số một Hạng Nam, cháu không thể động vào, chẳng lẽ cháu cũng không được cả phản kháng phải không.

Hạng Nam cũng không phải là vương quốc độc lỵ, là nhà nước, là Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh quản lý.

Chú Ninh biết ông ta càn quấy như thế lại không giải thích, chú Ninh, việc này, có phải chú Ninh cũng muốn mặc kệ hả.

Cháu đang suy nghĩ, việc này chú Ninh là vì cái gì? Đây là muốn biết khả năng của Diệp Phàm cháu hay còn là vì cái gì?

Chú Ninh thật sự hy vọng cháu sẽ mang Hoành Không phát triển hay để cho cháu lâm vào bên trong vũng bùn không thể thoát ra được?

Diệp Phàm hỏi ngược lại. Đương nhiên, ngôn từ khá ôn hòa.

- Ha hả, cậu nhóc này đánh người lại còn ngụy biện. Người ta mắng cậu một cậu, không phải cậu cũng mắng trả một câu sao.

Quân tử dùng tài hùng biện không động chân động tay, đây là vấn đề nguyên tắc. Cậu đánh giáp mặt anh ta, chẳng lẽ người ta không được chỉnh lý cậu một chút cho cậu phải nếm chút mùi đau khổ.

Người ta bị đánh nhưng cũng không phản ánh sự hung hăng càn quấy của cậu về tỉnh, đương nhiên, chúng ta cũng không thể vừa mất điện đã cảnh cáo ngay.

Đây không phải là bất công. Cho nên, cho dù là ai cũng không giúp, Diệp Phàm cậu không phải tự xưng là cao thủ sao, tôi muốn nhìn cậu xem bản thân có cách giải quyết vấn đề này không.

Tuy nhiên, đầu tiên cũng cảnh cáo cậu một chút, không thể làm xằng bậy, phải dùng đầu óc để giải quyết vấn đề. Nếu ngay cả vấn đề nhỏ đó đồng chí Diệp Phàm cậu cũng không giải quyết được, Ninh Chí Hòa tôi rất hoài nghi cậu có thể đưa cục diện của Hoành Không trở lên rối răm hơn.

Rõ ràng là Ninh Chí Hòa mỉm cười

- Ha hả, phỏng chừng hai ngày nữa có một đồng chí hợp tác với Cái Thiệu Trung sẽ gặp xui xẻo.

Diệp Phàm cười khan một tiếng.

- Haiz, nói biện pháp của cậu đi?

Dường như Ninh Chí Hòa có hứng thú. Diệp Phàm cũng liền đem chuyện Ngưu Kiến Quốc nói ra.

Tuy nói việc này là Khương Quân cùng với Ngũ Vân Lượng đi làm, nhưng trước giờ đã kêu gọi Ninh Chí Hòa. Ninh Chí Hòa mới là chỗ dựa đáng giá nhất của mình ở Thiên Vân

- Thủ đoạn này thật là có chút tê cay, thôi vậy, ra bài có chút lạ, nhưng cần phải như vậy mới trị được Ngưu Kiến Quốc. Cái nhìn cục diện của người này quá kém, cách Sơn Đả Ngưu. Đánh Cái Thiệu Trung một chút cũng không thể khá hơn được.

Ninh Chí Hòa biểu lộ thái độ. Ý là đồng ý với cách làm của Diệp Phàm.

- Chú Ninh, chuyện của Ngưu Kiến Quốc chỉ là chuyện nhỏ. Hiện tại cháu muốn báo cáo với chú một chút về tình hình vụ án gian lận ở Hoành Không…

Diệp Phàm kể lại tỉ mỉ cụ thể tình huống.

- Có thể lấy lại tiền về là tốt rồi, xem ra, đồng chí Tiểu Diệp đã có biện pháp rồi. Một số đồng chí phạm sai lầm, phải uốn nắn một chút.

Tuy nhiên Diệp Phàm, nếu hiện tại cháu truy hồi được 120 triệu, hơn nữa nghe nói bên cậu vừa mới ký được hợp đồng 80 triệu với Kim Lăng.

Có thể khôi phục và phát triển Hoành Không rồi. Đưa xí nghiệp đi vào quỹ đạo mới là nhiệm vụ thiết yếu trước mắt.

Cậu là Tổng giám đốc xí nghiệp, không phải là nhân viên công an Ủy ban Kỷ luật. Có một số việc cần phải giao cho bọn họ đi làm.

Đến thời điểm này cậu phải nhận thức đúng. Bằng không, sẽ mất đi mục tiêu chính. Đây là điều không thể được.

Ninh Chí Hòa nói.

- Cháu hiểu, một khắc cháu cũng không quên. Sẽ nhanh chóng phá được vụ án gian lận này, bắt giam và truy hồi lại khoản tiền này, như vậy mới có thể sản xuất lại được. Ngày hôm qua cháu còn đi đến bên kia Điền Nam…

Diệp Phàm đem việc này nói ra.

Không thể tưởng được lần này ông Ninh lại không ngồi yên, lập tức hỏi.

- Cháu thật sự hồ đồ à, sao có thể làm như vậy được?

Việc quan trọng như vậy cậu phải hỏi ý kiến tôi một chút chứ. Cậu khiến cho toàn bộ Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân đều ở tình trạng bị động.

Quan điểm của cậu có lẽ hạn chế rồi, trước kia bọn họ đề xuất trợ cấp duy nhất một lần cho Hoành Không ba trăm triệu tỉnh Thiên Vân chúng ta cũng chưa đáp ứng.

Lúc đó chúng ta còn nói cấp cho bọn họ năm trăm triệu, đương nhiên bọn họ cũng không đồng ý. Cậu thấy cái gì ở trong đó rồi hả?

- Việc này cháu đã nghĩ rồi, hiện tại cháu báo cáo cho chú Ninh, chính là có ý định đánh đến cùng.

Hiện tại cháu cần gấp một khoản tiền lớn, có tiền cháu mới có thể xử lý để khởi động lại công ty. Hơn nữa. Hoành Không không thể phát triển. Có lẽ con đường làm quan của cháu sẽ kết thúc.

Đã đến lúc cháu có trận quyết chiến với địa phương. Cho nên, cháu muốn tạo cho mình áp lực. Cháu muốn làm cho mình ở trong một hoàn cảnh vô cùng bất lợi, ngàn người chỉ trích, chỉ có như vậy mới có thể kích thích toàn bộ sự nhiệt tình của cháu.

Đương nhiên, hậu quả của việc này chính là bất luận cháu cố gắng như thế nào công ty có thể vẫn không phát triển được. 

Nhưng tỉnh Thiên Vân phải trả giá vô cùng nghiêm trọng. Việc này, cũng giống như một canh bạc. Lúc trước cháu không nói chuyện này cho chú Ninh, cũng là bởi vì cháu chắc chắn chú sẽ không đồng ý cháu làm như thế.

Bây giờ ván đã đóng thuyền, mặc dù là tỉnh Thiên Vân có ý kiến, phỏng chừng muốn lấy chuyện của cháu để gây sức ép cũng không dễ dàng.

Tỉnh Điền Nam cũng không phải là tốt. Bọn họ cũng hiểu được tình hình như vậy nhất định các chú sẽ không đồng ý, đến lúc đó liền đợi các chú tới cửa bọn họ hoàn toàn có thể ngoạm được rồi.

Diệp Phàm nói.

- Ván bài này của cậu quá lớn, căn bản là cậu cũng không có khả năng chống đỡ được. Đến lúc đó chỉ sợ đè lên cậu rồi.

Cậu muốn sau này vậy sao? Phỏng chừng, không cần tôi nói ra. Tin tức này mai kia sẽ loan rộng. Cậu phải chịu áp lực.

Đến lúc đó, chính ta cũng không tiện nói ra. Áp lực này là từ Ủy ban nhân dân tỉnh và bộ phận trong tập đoàn Hoành Không.

Còn có đông đảo công nhân viên chức Hoành Không. Bọn họ vốn ôm hai chiếc thuyền lớn, nhưng hiện tại đã bị cậu làm chìm một con thuyền rồi, quá mạo hiểm.

Hậu quả của việc này cậu không thể tưởng tượng nổi đâu. Chú nghĩ hay là cháu lập tức gọi điện thoại cho phía tỉnh Vân Nam, nói hội nghị thường vụ tổng công ty không đồng ý như thế.

Đem tiền trả lại cho bọn họ, số tiền này là rất nóng tay.

Ninh Chí Hòa thực chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép thôi.

- Chú Ninh, cháu chịu trách nhiệm về việc làm của cháu. Việc này cháu suy nghĩ vài ngày rồi. Nếu trong chuyện này chú Ninh tin tưởng cháu cháu cũng không cần chú phải nói ra là ủng hộ, chỉ cần chú có thể giữ im lặng là được.

Bất luận ở phía dưới bọn họ gây sức ép thế nào đi nữa, chỉ cần chú không nói gì, bọn họ cũng không thể làm gì được cháu.

Bởi vì lời nói của chú chính là chong chóng đo chiều gió. Đương nhiên, chú Ninh làm như vậy cũng đỡ cho cháu đòn áp lực cực lớn.

Nếu chú Ninh không thể tin tưởng được Diệp Phàm cháu, cháu sẽ chờ Ủy ban nhân dân tỉnh và tỉnh ủy tỉnh Thiên Vân ở đây để đối phó, chuyện của Hoành Không, phỏng chừng Diệp Phàm cháu cũng phải mất vài ngày.

Thái độ Diệp Phàm kiên quyết.

- Cậu nha, cậu đúng thật là phiền phức khó chịu. Mọi việc cũng phải cân nhắc lo lắng đến đường lui chứ, chính cậu ép chính mình vào đường cùng. Đây là việc rất không thỏa đáng đấy.

Ninh Chí Hòa tức giận đến mức giọng nói có phần run rẩy.

- Chú Ninh, cháu chính là một người không mấy khi làm chú vui. Cháu nghĩ, nếu tập đoàn Hoành Không cứ đi xuống theo đà này, chắc chắn sẽ không còn hi vọng rồi. Nhất là trong cái cục diện rối răm này, đến thần tiên cũng khó mà cứu vớt được. Cho nên, thay vì chờ chết, không bằng tự tìm một lối đi.

Chỉ có bị dồn đến bước đường cùng mới có thể kích động cán bộ công nhân viên chức cùng quyết tâm chiến đấu. Tình cảm mãnh liệt của con người mới trào ra.

Đương nhiên, cháu cũng sẽ không chui đầu vào chỗ thối, đối với kế hoạch ban đầu của Hoành Không, cháu đã có tính toán bước đầu.

Diệp Phàm nói,

- Còn về việc điều tra Ngưu Kiến Quốc. Cháu hy vọng chú Ninh có thể sắp xếp một người thích hợp, cháu cần sự ủng hộ của Ủy ban nhân dân thành phố Hạng Nam.

- Việc này chú tự khác biết có chừng mực, tuy nhiên thôi vậy, nếu cháu quyết định rồi chú cũng không nói nữa. Nói dông dài cậu cũng phiền, việc này, cháu tự quyết định đi.

Ninh Chí Hòa cúp điện thoại có chút buồn bực, ấp úng nói,

- Gọi cậu ta về đây không hiểu là đúng hay sai nữa, việc này…

Tốc độ làm việc lần này của Ủy ban nhân dân tỉnh và Tỉnh ủy cực nhanh, gần hai ngày sau, các đồng chí của Ủy ban Kỷ luật tỉnh cùng Ban Tổ chức Tỉnh ủy đã đến thành phố Hạng Nam.

Ngưu Kiến Quốc đang ở cục Điện lực thành phố nói lớn phải tăng cường kiểm tra độ mạnh yếu, bảo đảm vấn đề vận hành điện lực khi Cái Thiệu Trung gọi điện về Thành ủy.

Nghe tới đồng chí Ngưu Kiến Quốc vi phạm kỷ luật, bị điều động xuống làm trưởng phòng của Sở Khoa học Kỹ thuật khiến cho đồng chí Ngưu Kiến Quốc thiếu chút nữa té xủi ngay tại chỗ.

Mà hơn nữa, vẻ mặt cục trưởng cục điện lực thành phố Tống Đại Mâu cũng như đống tro tàn. Ông ta còn thảm hại hơn, bị điều về sở điện lực dưỡng lão rồi.

Việc này còn liên quan đến một hệ thống cán bộ điện lực xử lý xuống dưới, người ngu cũng có thể nghĩ tới một số việc rồi.

Lần này trạm trưởng trạm biến thế Hoành Không – Thôi Hữu Sinh may mắn thoát được, nghe nói người này sợ tới mức về nhà ăn mất vài hộp bột ngọc trai.

Buổi chiều cùng ngày đã đến tập đoàn cơ điện Hoành Không để gặp Diệp tổng. Cam đoan sau này trạm biến thế sẽ không có chuyện này xảy ra nữa.

Hứa là khi anh ta vẫn còn làm trạm trưởng sẽ bảo đảm luôn ưu tiên điện cho tập đoàn cơ điện Hoành Không.

Sau khi Thôi Hữu Sinh đi Khổng Ý Hùng cười nói:

- Diệp tổng, hình như hôm nay người này uống nhầm thuốc có phải không?

- Ha hả, Chủ nhiệm Khổng anh không nghe được tin gì sao?

Diệp Phàm thản nhiên cười.

- Tập đoàn chúng ta dường như không có việc gì lớn xảy ra trong ngày hôm nay?

Khổng Ý Hùng có chút buồn bực.

- Tập đoàn không có không có nghĩa là thành phố không có.

Diệp Phàm cười cười, Khổng Ý Hùng nghe thấy, sắc mặt thay đổi, nhìn Diệp Phàm.

- Nhìn gì chứ, trên mặt tôi không có mọc hoa mà.

Diệp Phàm nói.

- Hay là, hôm nay…Thành phố phải…

Lập tức Khổng Ý Hùng run lên, nói được nửa câu, nhìn nhìn ra cửa chính không dám nói thêm nữa.

- Không phải hay là, mà là khẳng định.

Diệp Phàm cũng không gạt anh ta, chỉ muốn nói chỗ Khổng Ý Hùng nhìn thấy chút thực lực, khiến cho người này sau này sẽ trung thành đi theo mình. Tin rằng người này cũng sẽ không đi ra ngoài nói linh tinh.

- Đây!

Khổng Ý Hùng hung hăng đáp.

Ngưu Kiến Quốc ‘Đông Phương Bất Bại’ từ nay về sau sẽ trở thành nhân vật lịch sử của thành phố Hạng Nam. Vừa mới tiễn người trên tỉnh đi ra, thật sự Cái Thiệu Trung không nhịn nổi, rút điện thoại ra gọi, hỏi:

- Bí thư Kim, đột nhiên trên tỉnh lại công kích quá nhanh vậy.

Ngay cả nguyên nhân cũng không nói rõ, liền đem một vị Phó Chủ tịch thường trực thành phố phạm quy định trở thành Phó giám đốc sở.

Một người có thể đi cho tới vị trí này ngày hôm này thật không dễ dàng gì, dù sao việc này cũng phải điều tra nguyên nhân, rất có thể người ta bị oan uổng gì đó.

Tỉnh ủy xử lý như vậy có phải là rất vội vàng hay không? Hơn nữa, ngay só đó vài vị đồng chí ở cục Điện lực thành phố đều bị xử lý.

Lại không nói rõ nguyên nhân là vì cái gì? Ngay cả cục trưởng cục Điện lực thành phố cũng là do Sở Điện lực tỉnh kết hợp với Ban Tổ chức Tỉnh ủy trực tiếp cho chậm lại.

Việc này, dù sao cũng phải giữ lại một chút cho bí thư tôi đây có phải hay không? Bộ dạng như vậy trông cũng thật bá đạo, cơ cấu của Hạng Nam cũng không phải trực thuộc trực tiếp Ban Tổ chức Tỉnh ủy.

Một người cấp Cục trưởng cục điện lực cũng đáng để Ban Tổ chức Tỉnh ủy phải bổ nhiệm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.