Thê Cư Nhất Phẩm

Chương 12: Cùng đến Dạ Vạn Cương





Nam Cung Vân xác thực có tư cách tự hào, bởi vì chuyện này từ lúc Diệp Khai nói cho nàng nghe đến hiện tại chỉ mới qua mười tiếng đồng hồ mà thôi, ngoại trừ năm sáu giờ trên máy bay, vừa đến đã bị người của Nam Cung thế gia xử lý.
- Như vậy cũng tốt, có thể mang đồ vật về sớm hơn một chút.
Diệp Khai nghe xong tâm sự lập tức buông xuống, sau đó hắn nghĩ nghĩ nói:
- Trưa nay tôi mời cô ăn cơm!
Nam Cung Vân nói thêm vài câu, giải thích tình huống lúc đó một chút.
Trên thực tế nhiệm vụ này đối với người của Nam Cung thế gia đang ở tại New York cũng không khó khăn chút nào.
Bà con xa của Sở Tĩnh Huyên tên là Viên Tùng, chỉ hơn ba mươi tuổi, trước kia từng du học bên Mỹ, có được thẻ xanh, cho nên vừa xảy ra chuyện nơi đầu tiên hắn lựa chọn bỏ trốn chính là nước Mỹ.
Sau khi máy bay cất cánh Viên Tùng an tâm, bởi vì hắn biết rõ không có khả năng bởi vì đồ vật này mà máy bay sẽ thay đổi tuyến đường, bằng không mà nói Sở gia không gánh nổi trách nhiệm này.
Chỉ cần máy bay bình yên hạ cánh thì chuyện của hắn xem như thành công, sau khi giao tiếp với công ty bên nước Mỹ thì sự tình này đã không còn quan hệ gì với hắn, hắn có thể thuận lợi lấy hai mươi triệu đô la sau đó thật vui vẻ trải qua cuộc sống giàu có của mình.
Mặc dù nói hắn lấy được thẻ tín dụng hạn ngạch hai tỷ đô la, thế nhưng số tiền kia thật không dễ dàng nắm bắt tới tay, tâm tư của đối phương không phải nằm trong hai tỷ đô la kia mà chỉ hi vọng thông qua chuyện này đả kích thật lớn cho Sở gia mà thôi.
Dù sao một khi chuyện này bị hấp thụ ánh sáng, toàn bộ Sở gia sẽ gặp phải nguy cơ mất đi tín nhiệm thật lớn, điều này đối với đại chính hào môn mà nói tình huống phi thường nghiêm trọng, thậm chí ngay cả quan hệ thông gia cũng khó thể giải quyết.
Khác với việc người trong ngân hàng nâng hạn ngạch tín dụng lên tới hai tỷ đô la, chuyện này trực tiếp quan hệ tới danh dự của Sở gia.
Công ty liên hệ với Viên Tùng ở tại Mỹ cũng không quá nổi danh, phải nói chỉ là một công ty bình thường, nhưng đối phương trả thù lao rất sảng khoái, lúc trước đã thông qua chuyên gia lấy được liên hệ với Viên Tùng, bỏ ra cái giá thật lớn mới mua được hắn, đã cùng hắn chế tạo sự kiện lừa gạt thẻ tín dụng lớn như vậy.
Hiện tại Viên Tùng xem như công đức viên mãn, chỉ chờ lấy tiền mà thôi.
Đáng tiếc chính là thủ hạ của Nam Cung Vân kịp thời xuất hiện, bọn họ giả mạo tài xế xe taxi, trực tiếp nửa đường cướp đi Viên Tùng, còn chặn lấy thẻ tín dụng của hắn, đồng thời bỏ ra thêm chút thời gian đem toàn bộ tiền gởi ngân hàng tư nhân của hắn tại New York cướp sạch không còn.
Khi Viên Tùng bị ném bỏ tại đầu đường nước Mỹ, hoàn toàn trần trụi, có thể nói hai bàn tay trắng.
Diệp Khai nghe xong lời kể của Nam Cung Vân, trong nội tâm đương nhiên là thật cao hứng, Nam Cung thế gia quả nhiên thật có ưu thế trong phương diện này, nếu như nói bọn họ có thể chịu thuần phục hắn cho hắn sử dụng thật sự là tốt vô cùng.
Cả buổi sáng Diệp Khai có chút không yên lòng, vì vậy hiện tại nghe xong tin tức hắn lập tức gọi điện thoại cho Sở Tĩnh Huyên, cho nàng được yên tâm, đồ vật đã lấy về, đang trên đường đưa về đại lục, dặn nàng sáng mai có thể phái người ra phi trường chờ thu hồi trở về.
- Thật tốt quá, cuối cùng xem như em có thể yên tâm!
Nghe được tin tức hồi báo của Diệp Khai, Sở Tĩnh Huyên rốt cục thở phào một hơi.
Chuyện này dứt bỏ chuyện tổn thất trong kinh tế, chỉ nói việc ảnh hưởng chính trị phi thường ác liệt, nếu quả thật xảy ra việc giả mạo tín dụng khiến cho tranh chấp, nhất là tranh chấp quốc tế thì Sở gia nhất định sẽ lâm vào một mảnh vũng bùn, vấn đề này vô cùng nghiêm trọng.
Bởi vì như vậy cả đêm Sở Tĩnh Huyên hoàn toàn mất ngủ.
- Thời gian còn sớm, em ngủ bù trước đi, nhớ rõ ngày mai dẫn người đi sân bay là được, tình huống cụ thể anh sẽ cho em biết sau.
Diệp Khai nói với Sở Tĩnh Huyên.
- Ai, anh không nhắc thì thôi, vừa nhắc thì tinh thần đã thư giãn xuống, em thật sự cảm thấy có chút mệt mỏi.
Sở Tĩnh Huyên ngáp dài, nhịn cả đêm khiến tinh thần của nàng phi thường mỏi mệt.
Tin tức của Diệp Khai thật sự là kịp thời, Sở đại tiểu thư rốt cục không cần lo lắng mất ngủ.
Sau khi nói xong với Sở Tĩnh Huyên, Diệp Khai có chút cảm giác ngồi không yên, vì vậy gọi điện thoại cho bí thư Đoạn Phi của Ban kỷ luật thanh tra, dặn hắn tới phòng làm việc của mình một chút.
Không bao lâu, Đoạn Phi đã tới.
- Chào Diệp chủ tịch!
Sau khi Đoạn Phi đến, liền chào hỏi Diệp Khai.
- Chào Đoạn bí thư, mời ngồi!
Diệp Khai mời Đoạn Phi ngồi lên sô pha đãi khách, mình cũng ngồi ngay bên cạnh.
Thư ký Đường Mộc châm trà lại đưa thuốc lá.
- Loại thuốc lá này hình như có chút bất đồng ah!
Đoạn Phi chứng kiến trên hộp thuốc lá có hai chữ “đặc cung”, đồng tử không khỏi co rụt lại, gượng cười nói ra.
- Là thuốc lá cung cấp riêng cho đại nội, đương nhiên không tính là đỉnh cấp, chỉ cung ứng số lượng có hạn cho quan viên chính bộ cấp mà thôi.
Diệp Khai cười cười nói.
- Vậy thật phải thử xem một chút!
Đoạn Phi vừa cười vừa nói.
Hắn rút ra một điếu, Đường Mộc đưa bật lửa cho hắn, châm lửa rít một hơi, quả nhiên cảm thấy hương vị có chút bất đồng, không biết do tác dụng tâm lý hay là xác thực như thế, dù sao là cảm giác khác hẳn.
- Thuốc ngon!
Đoạn Phi rít thêm vài hơi, liền bình luận.
- Lấy hai bao thuốc lá cho Đoạn bí thư đi.
Diệp Khai quay đầu nói với Đường Mộc.
- Nha…
Đường Mộc lên tiếng, xoay người đi lấy thuốc lá.
- Đa tạ Diệp chủ tịch.
Đoạn Phi tỏ vẻ cảm tạ.
Loại thuốc lá này xác thực không tầm thường, nhìn ra được hẳn là hàng thật, bằng không Diệp Khai cũng không lấy ra khoe khoang.
Đoạn Phi nghĩ đến có thể cọ hai bao thuốc lá trở về thật không tệ, ít nhất là hàng đặc cung thôi, mặc dù nói đôi khi hắn đi trong tỉnh cũng gặp được cơ hội này, nhưng chỉ hút được chừng một điếu của lãnh đạo, nào có khả năng trực tiếp cầm hai bao rời đi thế này đây?
Chỉ là trong nội tâm Đoạn Phi kỳ thật phi thường phức tạp, trước kia quan hệ giữa hắn cùng Lý Văn Hải không tính là hòa thuận cho lắm, nếu không phải Diệp Khai quá mức cường thế, làm những lực lượng bản thổ như bọn họ cảm nhận được áp lực quá lớn, hơn nữa hắn có chút bím tóc bị Lý Văn Hải bắt giữ, cũng không đến nỗi liên hợp với nhóm người Lý Văn Hải.
Là bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố, Đoạn Phi hiểu thật rõ thái độ của Ban kỷ luật thanh tra tỉnh đối với Diệp Khai, đây quả thật là đứa con cưng trong hậu viện của họ ah.
Càng không cần nói tới thái độ của lãnh đạo chủ yếu trên Tỉnh ủy đối với Diệp Khai, vô cùng ưu ái, nghe nói cho tới bây giờ trên người Diệp Khai vẫn còn giữ chức vụ phó tổ trưởng tiểu tổ kiến thiết hạng mục đường cao tốc, bình thường chỉ có lãnh đạo cấp phó tỉnh bộ mới có tư cách kiêm nhiệm chức vụ này.
Trên thực tế Đoạn Phi cũng không nguyện ý bị trói cùng nơi với Lý Văn Hải mà đối nghịch với Diệp Khai, làm như vậy đối với hắn cũng không có chỗ tốt gì.
Chỉ là chính hắn cũng không rõ ràng vì sao Diệp Khai lại gọi hắn tới nói chuyện, rốt cục là có ý tứ ra sao?
- Gần đây trong thành phố đã nhiều lần nhận được phản ánh đồng chí Hầu Tiểu Sơn của Cục cảnh sát huyện Phương Thạch có rất nhiều vấn đề!
Diệp Khai cũng ngậm một điếu thuốc, châm lửa hút.
Hắn không bị nghiện thuốc lá, đôi khi chẳng qua chỉ dùng ứng phó tràng diện mà thôi, bằng không mà nói người khác hút thuốc mà anh không hút, nhìn vào có chút cảm giác là lạ, nhất là mỗi khi tới thời điểm ở chung với cùng cấp bậc.
- Ý của Diệp chủ tịch là sao?
Đoạn Phi dò hỏi.
Hắn có chút không hiểu được ý tứ của Diệp Khai, trên thực tế thư tố cáo các cán bộ mỗi ngày Ban kỷ luật thanh tra nhận được rất nhiều, bình thường nếu là vấn đề không lớn thì trực tiếp bỏ qua, có chút nghiêm trọng mới có thể được xem xét, sau đó nhìn xem ý tứ của lãnh đạo chủ yếu mới quyết định có nên điều tra hay không.
Theo tình huống trước mắt mà nói hết thảy dùng việc kiến thiết kinh tế là điều kiện tiên quyết, cho nên nếu như vấn đề không nghiêm trọng trên cơ bản thật ít xử lý, chẳng hạn như chỉ cảnh cáo sơ lược gì đó mà thôi.
Đương nhiên, nếu như nói đối phương không được ưa thích, là phiền phức trong mắt lãnh đạo thì tình huống sẽ khác hẳn, cho dù là một chút vấn đề nhỏ sẽ bị phóng đại mà xem xét.
Ban kỷ luật thanh tra trên thực tế là một công cụ đấu đá bè cánh phi thường cường đại, khi cần dùng tới sẽ bộc phát năng lượng thật lớn.
Diệp Khai nhắc tới vấn đề của cục trưởng Cục cảnh sát huyện Phương Thạch Hầu Tiểu Sơn, tự nhiên không phải là không có nguyên nhân, chỉ là Đoạn Phi không hiểu rõ ý tứ của hắn là muốn bỏ qua hay muốn nắm bắt?
- Nhóm lãnh đạo huyện Phương Thạch có ý kiến đối với đồng chí Hầu Tiểu Sơn thật rất lớn, hơn nữa tôi đã xem tư liệu, vấn đề kinh tế của Cục cảnh sát huyện Phương Thạch đã tồn tại một ít tình huống!
Diệp Khai nói với Đoạn Phi:
- Cho nên ý của tôi là trước tiên đem người đưa về Ban kỷ luật thanh tra chậm rãi tra xét tình huống.
Đoạn Phi nghe xong lập tức hiểu được ý tứ của Diệp Khai.
Chỉ là vấn đề điều tra một cán bộ cấp phó phòng, bên Ban kỷ luật thanh tra thành phố đều có thể định đoạt, chuyện này sẽ không phiền toái, chỉ là Đoạn Phi từng nghe nói Hầu Tiểu Sơn rất cường thế ngay trong huyện Phương Thạch, trong này cũng có liên quan tới thế lực trong tỉnh.
Cho nên Hầu Tiểu Sơn không phải là có vấn đề hay không, mà vấn đề chính thức là người sau lưng Hầu Tiểu Sơn có đáp ứng hay không mà thôi.
Nhưng những tình huống như vậy không nằm trong sự cân nhắc của Đoạn Phi, Ban kỷ luật thanh tra làm việc chỉ cần có chứng cớ, còn có ý kiến của lãnh đạo chủ yếu trong thành phố ra mặt, hắn không có áp lực gì, có vấn đề gì hoàn toàn có thể đổ hết lên đầu Diệp Khai.
- Nếu như Diệp chủ tịch có ý tứ này, như vậy Ban kỷ luật thanh tra làm theo là được.
Đoạn Phi sảng khoái đáp ứng.
Vào buổi chiều, người của Ban kỷ luật thanh tra thành phố chạy tới huyện Phương Thạch, trực tiếp đem cục trưởng Hầu Tiểu Sơn đang họp trong cục mang đi.
Nghe nói lúc ấy thái độ của Hầu Tiểu Sơn rất hung hăng càn quấy, thậm chí còn muốn rút súng ra chống cự, nhưng người của Ban kỷ luật thanh tra thành phố cũng không phải hiền lành, nhìn thấy thái độ của hắn lập tức giận tím mặt trực tiếp đánh rơi súng, sau đó còn đánh cho hắn một trận, cuối cùng mới bắt đi.
Mấy vị phó chức trong cục nhìn thấy tình huống như thế lại có ý nghĩ khác, sau đó trong huyện tuyên bố thông tri chỉnh đốn Cục cảnh sát, một hơi điều chỉnh tới hai mươi mấy cán bộ trung tầng trong huyện.
Hiện tại bất kỳ người nào cũng nhìn ra được huyện Phương Thạch đã có ý định chỉnh đốn Cục cảnh sát huyện rồi, lần này Hầu Tiểu Sơn bị mang đi đoán chừng sẽ dữ nhiều lành ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.