Thê Chủ Tà Mị

Chương 8




Mười bảy tháng giêng.

Trường An.

Sáng sớm, buốt lạnh.

Lúc Trác Đông Lai xuống giường, Tư Mã Siêu Quần đang đợi ở tiểu sảnh, ngồi trên cái ghế dựa bọc da chồn màu tím, uống rượu bồ đào bằng chén thủy tinh.

Chỉ có một mình Tư Mã Siêu Quần mới có thể làm như vậy. Có một ngày có một thiếu nữ tự nghĩ Trác Đông Lai không thể xa lìa mình, dám ngồi lên cái ghế đó, bị lột hết quần áo quăng thẳng vào bão tuyết ngoài cổng.

Tất cả mọi thứ của Trác Đông Lai đều tuyệt không cho phép ai xâm phạm, chỉ có Tư Mã Siêu Quần là ngoại lệ.

Nhưng Trác Đông Lai vẫn để y đợi bên ngoài rất lâu mới khoác áo choàng đi chân không ra khỏi ngọa phòng, câu đầu tiên hỏi Tư Mã Siêu Quần là:

- Ngươi đến sớm như vầy có phải là vội muốn hỏi ta hôm qua sao lại phóng tha Châu Mãnh ?

"Phải". Tư Mã Siêu Quần đáp:

"Ta biết ngươi nhất định có rất nhiều lý do, chỉ tiếc ta không tưởng ra một điểm nào hết".

Trác Đông Lai cũng đã ngồi xuống, ngồi trên một cái ghế dựa bọc da chồn màu tím kế bên. Lúc bình thời, hắn ở trước mặt họ Tư Mã, vĩnh viễn luôn luôn vận y phục chỉnh tề, thái độ kính cẩn, chưa bao giờ ngồi ngang hàng với họ Tư Mã.

Bởi vì hắn muốn để người ta cảm thấy Tư Mã Siêu Quần vĩnh viễn đều cao cao tại thượng.

Nhưng hiện tại trong nhà chỉ có hai người bọn họ.

"Ta không thể giết Châu Mãnh". Trác Đông Lai đáp:

"Thứ nhất là vì ta không muốn giết hắn, thứ hai là vì ta không nắm chắc".

- Ngươi sao lại không muốn giết hắn ?

- Hắn đơn thân độc mã xâm nhập lãnh địa của bọn ta, thong dong huy đao chém chết đại tướng của bọn ta trước ngựa, vốn còn có thể thảnh thơi mà đi, chỉ vì phải bồi một bằng hữu uống rượu cho nên mới ở lại.

Hắn điềm đạm nói tiếp:

- Lúc đó ta nếu giết hắn, người trong giang hồ sau này nhất định nói "Hùng Sư" Châu Mãnh quả thật không hổ là hảo hán, hy sinh vì bằng hữu, trọng nghĩa khí, có đảm khí.

Trác Đông Lai cười lạnh:

- Ta có giết hắn không phải trái lại đã thành toàn cho hắn sao ?

Tư Mã Siêu Quần ngưng thị nhìn rượu trong chén thủy tinh, qua một hồi rất lâu mới lạnh lùng nói:

- Ta biết ngươi nhất định có lý do, nhưng ta lại không nghĩ ra ngươi sao lại không nắm chắc ?

Y hỏi Trác Đông Lai:

- Ngươi dẫn theo không ít hảo thủ, đối phó không phải chỉ có ba người sao ?

- Không phải là ba, mà là bốn người.

- Người thứ tư là ai ?

"Ta không nhìn thấy, nhưng ta có cảm giác y đang đứng bên ngoài một song cửa sổ sau lưng ta". Trác Đông Lai đáp:

"Y tuy đứng xa xa ngoài song cửa, nhưng trong cảm giác của ta lại chừng như sát rạt sau lưng ta vậy".

- Tại sao ?

"Bởi vì sát khí của y". Trác Đông Lai đáp:

"Ta bình sinh chưa từng đụng phải sát khí đáng sợ như vậy".

- Ngươi không quay đầu nhìn y ?

- Không, bởi vì ta biết y một mực đang nhìn ta chăm chăm, giống như đặc biệt cảnh cáo ta, chỉ cần ta có động, vô luận là động tác gì đi nữa, y đều có thể xuất thủ.

Trác Đông Lai lại nói:

- Ta tuy không nhìn thấy y, nhưng Cao Tiệm Phi nhất định đã nhìn thấy y.

- Sao ngươi biết ?

- Lúc đó Cao Tiệm Phi đang ngồi đối diện ta, đối diện với song cửa sổ đó, lúc ta cảm thấy luồng sát khí đó, sắc mặt của Cao Tiệm Phi cũng đã có biến, chừng như bỗng nhìn thấy quỷ vậy.

Trác Đông Lai nói:

- Cao Tiệm Phi tuyệt đối có thể coi là đệ nhất cao thủ trong đám kiếm khách hậu duệ mấy năm gần đây, nếu quả không có duyên cớ đặc biệt, tại sao có thể kính sợ một người lạ như vậy ?

Tư Mã Siêu Quần đột nhiên cười, cười lớn.

"Cho nên ngươi cũng đã hơi sợ !" Trong tiếng cười của y dâng trào vẻ chế giễu:

"Không tưởng được Tử Khí Đông Lai Trác Đông Lai cũng lúc lo sợ, lại sợ một người cả nhìn cũng nhìn không thấy".

Trác Đông Lai lạnh lùng nhìn y, đợi cho y cười xong mới bình tĩnh thốt:

- Ta tuy không nhìn thấy y, nhưng lại biết y là ai.

"Y là ai ?" Tiếng cười của Tư Mã Siêu Quần đã ngừng hẳn:

"Lẽ nào ngươi nghĩ y là người đã giết Dương Kiên ?" "Phải". Trác Đông Lai đáp:

"Nhất định là vậy".

Hắn nói:

- Người đó nhất định rất ít khi đi lại trong giang hồ, nhất định có quan hệ đặc biệt với Châu Mãnh, nhưng lại tuyệt không phải là thủ hạ của Châu Mãnh. Vũ khí người đó dùng nhất định là thứ vũ khí cực kỳ đáng sợ chưa bao giờ có người nhìn thấy, có thể đồng thời phát xuất uy lực của rất nhiều thứ vũ khí bất đồng.

"Còn gì nữa ?" Tư Mã Siêu Quần hỏi.

- Không còn gì khác.

- Ngươi chỉ biết có nhiêu đó ?

"Cho đến hiện tại ta chỉ biết có nhiêu đó, thậm chí thứ vũ khí đó hình dạng ra sao ta cũng không tưởng tượng được". Trác Đông Lai điềm đạm đáp:

"Nhưng ta tin chuyện ta biết về y vẫn nhiều hơn so với bất kỳ một ai”.

Tư Mã Siêu Quần muốn cười, lại cười không ra.

Trác Đông Lai là bằng hữu của y, bằng hữu từng cộng hưởng sinh tử hoạn nạn, Trác Đông Lai cũng là trợ thủ đắc lực nhất của y.

Nhưng ai ai cũng không biết vì sao, đang lúc hai người bọn họ đơn độc ở một chỗ, y luôn luôn phải đối lập tranh phong với Trác Đông Lai, chừng như phải tìm mọi phương pháp để đâm thọt hắn.

Trác Đông Lai lại hoàn toàn không đề kháng, thậm chí cả một chút phản ứng cũng không có.

Lại uống thêm một chén rượu bồ đào, Tư Mã Siêu Quần đột nhiên lại hỏi Trác Đông Lai:

- Hiện tại Tôn Thông đã chết, còn Quách Trang đâu ?

- Quách Trang cũng không có ở đây.

- Sáng sớm hôm qua ta còn thấy gã, tại sao sáng sớm hôm nay lại không còn gặp nữa ?

“Bởi vì sáng sớm hôm qua ta đã kêu gã đến Lạc Dương”. Trác Đông Lai đáp:

“Vừa nghe tin Châu Mãnh đã đến Hồng Hoa Tập, ta liền sai gã đi”.

Trác Đông Lai nói:

- Ta muốn gã đổi ngựa mỗi năm trăm dặm, đang đêm cũng phải đi, nhất định phải đến Lạc Dương một ngày trước khi Châu Mãnh trở về.

Trong ánh mắt của Tư Mã Siêu Quần chợt bắn ra những tia sáng chói ngời, chợt hỏi:

- Gã nhất định đến kịp thời ?

- Nhất định có thể.

- Nếu quả gã không đến kịp ?

Trác Đông Lai điềm đạm đáp:

- Vậy thì ta đã kêu gã đi chết ở Lạc Dương, bất tất phải trở về.

Tư Mã Siêu Quần tịnh không hỏi Trác Đông Lai vì sao lại phải sai Quách Trang đến Lạc Dương, đi làm gì ?

Y bất tất phải hỏi.

Kế hoạch và hành động của Trác Đông Lai y đã hoàn toàn hiểu thấu.

- Châu Mãnh khinh kỵ xuất hành đi xa, đám đại tướng thủ hạ không có ai đi theo, cũng nhất định đang trên đường tiếp ứng. Châu Mãnh bỏ đi, phòng thủ nội bộ “Hùng Sư Đường” nhất định yếu hơn nhiều so với bình thời, chính là cơ hội đột tập tốt cho bọn họ.

- Chỉ cần có thể nắm vững được cơ hội tốt, một trận kỳ tập còn hữu hiệu hơn xa mười lần khổ chiến.

Đó chính là chiến lược thường dùng nhất của Trác Đông Lai.

Kế hoạch lần này quả thật tinh mật, ngoan lạt, và gan dạ, cũng chính là tác phong thường ngày của Trác Đông Lai.

Tư Mã Siêu Quần chỉ hỏi Trác Đông Lai:

- Ngươi chỉ phái một mình Quách Trang đi ?

“Bọn ta cũng có người ở Lạc Dương”. Trác Đông Lai đáp:

“Quách Trang cũng không phải đi một mình”.

- Còn có ai ?

- Còn có Mộc Kê.

“Mộc Kê ?” Tư Mã Siêu Quần động dung:

“Ngươi chưa giết gã ?” - Gã luôn luôn là người hữu dụng phi thường, đối với bọn ta cũng hữu dụng, ta tại sao lại phải giết gã ?

- Gã do Châu Mãnh phái đến giết Dương Kiên, không sợ gã bán đứng bọn ta sao ?

- Hiện tại người gã muốn giết không phải là Dương Kiên, mà là Châu Mãnh.

- Tại sao ?

“Bởi vì gã đã biết Châu Mãnh chỉ bất quá muốn lợi dụng gã làm nghi binh, hơn nữa còn tồn tâm muốn gã đi tìm chết, bởi vì Châu Mãnh đã sớm biết gã tuyệt không thể đắc thủ”. Trác Đông Lai đáp:

“Gã không sợ bị người ta lợi dụng, nhưng gã không chịu được thứ vũ nhục đó”.

Trác Đông Lai lại nói:

- Hà huống ta còn ra giá cao hơn xa cái giá Châu Mãnh trả.

Tư Mã Siêu Quần nhìn hắn, trong mắt lại lộ xuất vẻ chế giễu:

- Hiện tại ta mới biết tại sao ngươi không giết Châu Mãnh. Ngươi muốn y sống sót trở về, ngươi muốn y tận mắt nhìn thấy bài học thảm thống mà ngươi cấp cho hắn, muốn hắn biết ngươi lợi hại cỡ nào.

Y mỉm cười nhìn Trác Đông Lai:

- Ngươi luôn luôn như vậy, luôn luôn muốn để người ta vừa hận ngươi, lại vừa sợ ngươi.

“Không sai, ta muốn Châu Mãnh sợ hãi, muốn hắn sợ mà làm những chuyện sai lầm ngu ngốc không thể tha thứ được”. Trác Đông Lai đáp:

“Chỉ bất quá ta tịnh không muốn hắn sợ ta, mà muốn hắn sợ ngươi”.

Thanh âm của hắn càng nhu hòa:

- Ngoại trừ bọn ta ra, không ai biết hành động lần này do ai chủ trì.

Tư Mã Siêu Quần lại nhảy dựng, gân xanh trên trán vồng lên.

“Nhưng ta biết”. Y hét lớn:

“Muốn làm đại sự gì, ngươi tại sao không hỏi ta tới một tiếng ? Tại sao phải đợi đến lúc ngươi làm rồi mới nói cho ta biết ?” Thái độ của Trác Đông Lai vẫn rất bình tĩnh, dùng ánh mắt vừa bình tĩnh vừa ôn nhu ngưng thị nhìn Tư Mã Siêu Quần.

“Bởi vì chuyện ta muốn ngươi làm không phải là mấy chuyện đó”. Hắn đáp:

“Chuyện ta muốn ngươi làm là đại sự, muốn ngươi trở thành một anh hùng không tiền khoáng hậu trong giang hồ, hoàn thành bá nghiệp không tiền khoáng hậu trong võ lâm”.

Tư Mã Siêu Quần nắm chặt song quyền, trừng trừng nhìn hắn một hồi rất lâu, đột nhiên thở dài một hơi, song quyền đang nắm chặt cũng buông thõng.

Nhưng người của y đã đứng lên, chầm chậm bước ra ngoài.

Trác Đông Lai đột nhiên lại hỏi y:

- Cao Tiệm Phi còn đang ở vùng phụ cận Trường An, đợi ngươi hồi âm, ngươi chuẩn bị lúc nào giao thủ với y ?

Tư Mã Siêu Quần không quay đầu lại:

- Tùy ngươi.

Thanh âm của y đột nhiên biến thành rất lãnh đạm:

- Mấy chuyện đó, ngươi nhất định đã có kế hoạch từ sớm, không cần biết giao thủ lúc nào, y đều không có tới một cơ hội, bởi vì ngươi tuyệt không cho y một chút cơ hội.

Tư Mã Siêu Quần hững hờ nói:

- Cho nên mấy chuyện đó sau này ngươi cũng bất tất phải đi hỏi ta.

oo Lúc Cao Tiệm Phi tỉnh dậy, chân tay đã lạnh ngắc tê cứng.

Trong gian phòng của khách sạn rẻ tiền đó, vốn còn có một lò lửa nho nhỏ, nhưng hiện tại than trong lò lửa đã cháy rụi.

Chàng nhảy nhổm lên, đứng trên giường làm sáu bảy chục thứ tư thế kỳ quái, thân thể chàng chừng như một cọng bún có thể uốn éo tùy theo bất kỳ tư tưởng ý muốn gì của chàng. Lúc làm đến tư thế thứ mười một, trên dưới toàn thân chàng đã bắt đầu ấm áp, đợi đến khi chàng dừng tay, đã cảm thấy tinh thần phấn chấn, tươi tỉnh sinh động, tâm tình cũng cực kỳ khoan khoái.

Chàng tin rằng mình hôm nay nhất định có thể gặp người mang cái hòm đó.

Hôm qua sau khi rời khỏi trà quán, chàng lại gặp người đó ba lần, một lần bên cạnh một con sông nhỏ đã đóng băng, một lần dưới chân núi, một lần trong một con hẻm trong thành Trường An.

Chàng nhìn rất rõ.

Tuy chàng cho đến hiện tại vẫn chưa nhìn rõ mặt người đó, nhưng cái áo choàng độn bông màu xám xịt và cái hòm da bò màu nâu đậm đều tuyệt đối không thể nhìn lầm được.

Chỉ tiếc mỗi lần chàng đi đến, người đó đã như đột nhiên tan biến trong không khí.

Chàng quyết định không tiếp tục truy đuổi nữa, quyết định trước hết trở về làm một giấc cho khỏe.

Bởi vì chàng đã phát hiện người đó tịnh không phải là không muốn gặp chàng, nếu cũng cũng đã không thể cố ý xuất hiện ba lần trước mặt chàng.

Y nhất định đang thăm dò chàng, thăm dò võ công của chàng, thăm dò xem chàng có ác ý gì đối với y không.

Tiểu Cao tin rằng nếu quả mình không đi tìm y nữa, y sớm muộn gì cũng xuất đầu lộ diện.

Tuyết tuy đã ngừng rơi, khí trời lại càng lạnh, Tiểu Cao quyết định đi ra ngoài ăn một chén mì nóng nghi ngút cho ấm bụng.

Vừa vào đến cái quán nhỏ mà chàng thường đến, Tiểu Cao quả nhiên lại nhìn thấy người đó, và cái hòm của y.

Hiện tại còn chưa đến giờ ăn trưa, khách nhân trong quán còn chưa đông lắm.

Người đó đang ngồi ở cái góc mà Tiểu Cao thường ngồi, lẳng lặng ăn một chén mì, cũng ăn thứ mì củ cải trắng mà Tiểu Cao thường ăn.

Cái hòm của y đặt bên cạnh tay y. Một cái hòm dẹp dẹp, rộng cỡ hơn một thước, dài hơn hai thước.

- Trong cái hòm đó thật ra giấu vật gì ? Một cái hòm bình phàm như vậy làm sao có thể là vũ khí đáng sợ nhất trong thiên hạ ?

Tiểu Cao thật sự rất muốn xông tới, giật lấy cái hòm mở ra xem.

Nhưng chàng nhẫn nhịn không xung động.

Không cần biết ra sao, lần này chàng đã nhìn rõ khuôn mặt của người đó.

Một khuôn mặt vàng khè, một đôi mắt vô thần ảm đạm, bộ dạng hữu khí vô lực, giống như một người đã mang trọng bệnh mười sáu mười bảy năm, bệnh sắp chết đến nơi.

Quán tuy còn rất nhiều ghế trống, Tiểu Cao lại mặt dày bước tới ngồi xuống đối diện người đó, trước hết kêu một chén mì, sau đó lập tức nói với người đó:

- Ta họ Cao, “cao” trong cao sơn lưu thủy. Ta tên là Cao Tiệm Phi, nghĩa là dần dần bay cao.

Người đó hoàn toàn không có phản ứng gì, chừng như căn bản không nhìn thấy đối diện có một người ngồi xuống.

Cái hòm da bò màu nâu sậm đặt trên bàn, Tiểu Cao chỉ cần thò tay ra là nắm được.

Nếu quả chàng thò ta nắm lấy cái hòm đó rồi quay mình bỏ đi, có thể phát sinh ra hậu quả gì ?

Tiểu Cao không dám thử.

Đảm khí của chàng không nhỏ, trong thiên hạ chừng như không có nhiều chuyện chàng không dám làm.

Nhưng con người nhìn giống như bệnh hoạn gần chết đó lại chừng như có một thứ lực lượng thần bí mà ai ai cũng không thể giải thích được, hơn nữa cũng không thể tưởng tượng được, đủ để khiến cho bất kỳ một ai đều không dám sinh xuất một chút ý tứ mạo phạm đối với y.

Tiểu Cao lại nhìn y chằm chằm cả nửa ngày, chợt hạ giọng chỉ đủ để một mình y nghe:

- Ta biết là ngươi. Ta biết người giết Dương Kiên là ngươi.

Người đó chung quy đã ngẩng đầu nhìn chàng một cái, trong đôi mắt vô thần ảm đạm chợt lấp lóe ánh hàn quang, giống như giữa không trung u ám đột nhiên có một lằn chớp nhóa lên.

Nhưng sau tia chớp tịnh không có tiếng sấm.

Người đó lập tức lại khôi phục bộ dạng hữu khí vô lực, lẳng lặng quăng vài đồng tiền trên mặt bàn, lẳng lặng khiêng cái hòm lên, lẳng lặng bước ra ngoài.

Tiểu Cao lập tức đuổi theo.

Lần này người đó không ngờ không giống như ba lần trước, không còn đột nhiên biến mất trong không khí.

Y một mực bước về phía trước, hơn nữa còn đi rất chậm, chừng như sợ Tiểu Cao đuổi không kịp y.

Đi được nửa canh giờ, Tiểu Cao chợt phát hiện y lại đi vào con hẻm mà hôm qua chàng đã gặp y một lần.

Trong hẻm không có người, là một hẻm cụt không có đường ra.

Tim Tiểu Cao đập mạnh.

- Y có phải vì ta đã biết bí mật của y cho nên mới dẫn ta vào đây, muốn dùng cái hòm thần bí đó giết ta giệt khẩu ?

Tiểu Cao căn bản không biết cái hòm đó thật ra là thứ vũ khí gì, cũng không biết mình có thể dùng kiếm chiêu quyền chưởng để đối phó không ?

Bởi vì không biết, cho nên trong tâm chàng đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi khủng bố chưa từng có.

Nhưng người đó xem ra lại không giống bộ dạng muốn lấy mạng người ta, cũng không giống như bộ dạng có thể lấy mạng người ta.

Hiện tại y đã quay mình lại, đối diện với Tiểu Cao, qua một hồi rất lâu mới dùng một thanh âm khàn khàn bình hòa hỏi Tiểu Cao:

- Ngươi có biết ta là ai không ?

- Không biết.

- Trước rằm tháng giêng ngươi có từng gặp ta chưa ?

- Không.

- Ta nhìn có giống kẻ sát nhân không ?

- Không giống.

- Ngươi có nhìn thấy ta giết người không ?

- Không.

- Vậy ngươi tại sao lại nói ta đã giết Dương Kiên ?

“Bởi vì cái hòm của ngươi”. Tiểu Cao đáp:

“Ta biết cái hòm đó là một thứ vũ khí thần bí phi thường, hơn nữa đáng sợ phi thường”.

Người đó ngưng thị nhìn Tiểu Cao.

Ánh mắt, thần thái, tư thế đứng, nhịp độ hô hấp, chất liệu y phục và cái bao bố thô lậu trong tay Tiểu Cao, toàn thân trên dưới mỗi một chỗ y đều không bỏ sót.

Y nhìn có vẻ còn kỹ càng hơn cả Trác Đông Lai, trong đôi mắt vô thần ảm đạm của y chừng như ẩn tàng một thứ ám khí tinh mật đặc biệt chế tạo để bắn ra quan sát người ta.

Sau đó y lại dùng thứ thanh âm bình hòa như hồi nãy hỏi Tiểu Cao:

- Ngươi nói tên ngươi là Cao Tiệm Phi ?

- Phải.

- Ngươi từ đâu đến ?

- Từ trên núi.

“Có phải là một ngọn núi rất cao ?” Y hỏi Tiểu Cao:

“Nơi ngươi trú ngụ có phải có một dòng suối, một cây cổ tùng ? Y phục trên người ngươi có phải dùng thứ bông trồng sau núi mà dệt thành ?” Tiểu Cao đã bắt đầu cảm thấy rất kinh ngạc, chuyện người đó biết về chàng còn nhiều hơn nhiều so với bất cứ người nào khác.

“Trên ngọn núi đó có phải có một lão nhân rất thích uống trà ?” Y lại hỏi Tiểu Cao:

“Lão có phải thường ngồi dưới tàng cây cổ tùng dùng nước suối pha trà ?” “Phải”. Tiểu Cao đáp:

“Chuyện có liên quan đến cái hòm của ngươi là ông ta kể cho ta biết”.

- Ông ta có kể với ngươi chuyện liên quan đến con người của ta không ?

- Không.

Người đó chằm chằm nhìn Tiểu Cao, đôi mắt ảm đạm lóe hàn quang, lại hỏi:

- Ông ta chưa bao giờ nhắc đến ta ? Cả một chút chuyện liên quan đến ta cũng chưa bao giờ nhắc đến ?

“Tuyệt đối không”. Tiểu Cao đáp:

“Lão nhân gia chỉ bất quá kể cho ta biết thứ vũ khí đáng sợ nhất trên thế gian là một cái hòm”.

- Ngươi có nói cho người khác biết không ?

- Không.

- Có ai biết lai lịch của ngươi không ?

“Không”. Tiểu Cao đáp:

“Trác Đông Lai từng kiểm tra qua y phục của ta, muốn từ y phục của ta mà điều tra ra coi ta đến từ đâu, chỉ tiếc hắn không nhìn ra”.

Thứ bông đó là chàng tự trồng, vải bố là chàng tự dệt, y phục là chàng tự may, ngọn núi đó lại là ngọn núi không biết tên, ngoại trừ bọn họ ra, còn có gót chân của người phàm nào từng đi qua ?

Tiểu Cao mỉm cười:

- Trác Đông Lai cho dù có tính toán ngàn vạn lần cũng đừng hòng điều tra ra lai lịch của ta.

“Còn kiếm của ngươi ?” Người đó hỏi:

“Có ai từng nhìn thấy kiếm của ngươi chưa ?

- Có.

- Người nào ?

“Mấy người chết”. Tiểu Cao đáp:

“Người từng nhìn thấy kiếm của ta đều đã chết dưới kiếm của ta”.

- Thanh kiếm của ngươi có chỗ đặc biệt gì không ?

- Có.

- Có gì đặc biệt ?

- Trên lưỡi kiếm có một vết tích rất kỳ quái, nhìn giống như lệ ngân vậy.

Người mang hòm trong mắt đột nhiên lộ xuất một thứ biển tình không ai có thể giải thích được, phảng phất rất bi thương, lại phảng phất rất vui mừng.

“Lệ ngân, lệ ngân, nguyên lai trên thế gian quả thật có một thanh kiếm như vậy”.

Y lẩm bẩm:

“Trên kiếm sát nhân tại sao có thể có lệ ngân ? Trên thế gian tại sao lại có một thanh kiếm như vậy ?” Tiểu Cao vô phương hồi đáp.

Đó vốn là một câu hỏi rất kỳ diệu, có lẽ căn bản không ai có thể hồi đáp.

Tiểu Cao chung quy nhịn không được phải hỏi y:

- Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết ngươi thật ra là ai không ? Chuyện của ta sao ngươi biết nhiều vậy ?

Người đó ngậm miệng, không nói gì hết, lại đột nhiên búng tay đánh “chóc” một tiếng.

Tiểu Cao lập tức nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe lăn lộc cộc.

Lúc chàng quay đầu lại nhìn, đã có một cỗ xe ngựa đen bóng dừng lại ngoài ngõ hẻm.

Người khiêng hòm đã khiêng hòm bước qua mặt chàng, mở rộng cửa xe, leo vào thùng xe, sau đó mới hỏi Tiểu Cao:

- Ngươi có lên xe không ?

- Cỗ xe ngựa đó từ đâu đến ?

Tiểu Cao không biết ?

- Cỗ xe ngựa đó đi đâu ?

Tiểu Cao cũng không biết.

Nhưng chàng đã lên xe, cho dù chàng có biết rõ cỗ xe ngựa đó là từ địa ngục đến, muốn chở chàng về địa ngục, chàng cũng phải lên xe.

oo Trong thùng rộng rãi vừa thoải mái vừa hoa lệ, xe chạy rất nhanh, lại cực kỳ êm ái, bốn thớt ngựa kéo xe và tên xa phu, không còn nghi ngờ gì nữa, đều đã trải qua sự huấn luyện kỹ càng, càng xe, bánh xe, và thùng xe cũng đặc biệt thiết kế, cho dù trong nhà xe và chuồng ngựa của đấng vương tôn cự phú cũng vị tất tìm được một cỗ xe ngựa ngon lành như vậy.

Con người dung mạo bình phàm mặc áo vải bố đó làm sao lại có một cỗ xe hoa quý như vầy ?

Tiểu Cao có rất nhiều vấn đề muốn hỏi y, nhưng y lại nhất nhất nhắm mắt dựa lưng vào thành xe, nhất nhất nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cái hòm thần bí đó đang đặt trên ghế gần bên người y.

Tâm Tiểu Cao lại động.

- Nếu quả ta lén mở ra mà xem, không biết y sẽ làm gì ? Ta chỉ bất quá xem một chút, cho dù có bị y phát hiện, đại khái cũng không quan hệ gì.

Thứ dụ hoặc đó thật quá lớn, đại đa số người khó lòng kháng cự.

Tiểu Cao chung quy nhịn không được đã thò tay ra.

Thủ pháp của chàng cực kỳ linh xảo, hơn nữa đã trải qua sự huấn luyện nghiêm cẩn, trong một lần thí nghiệm đã từng liên tục mở hết ba mươi ống khóa do mười một tay thợ thủ công danh tiếng đúc thành.

Mấy ống khóa đó người khác cho dù có chìa khóa cũng rất khó lòng mở ra được, chàng lại chỉ bất quá dùng một cọng dây sắt.

Cơ quan trên hòm chàng rất mau chóng tìm ra, chỉ nghe “cách” một tiếng nhẹ, cơ quan đã bị mở ra.

Chủ nhân của cái hòm vẫn đang ngủ say.

- Trong hòm thật ra có những vật gì ? Tại sao có thể là vũ khí đáng sợ nhất trên thế gian ?

Bí mật đó chung quy sắp được phơi bày, tim Tiểu Cao đập càng nhanh.

Chàng nhẹ nhàng chầm chậm nhấc nắp hòm lên, trong hòm chừng như chỉ bất quá là những ống sắt và khối sắt hình trạng kỳ dị. Đại khái có mười ba mười bốn thứ, mỗi một thứ hình thức và kích cỡ đều khác biệt nhau.

Chỉ tiếc Tiểu Cao tịnh không nhìn rõ.

Hòm vừa mở ra, chàng chợt ngửi thấy một hương khí lợt lạt.

Sau đó chàng hôn mê bất tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.