Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 49: Về doanh trại




Sau khi Bạch Thuật Bắc cùng Lâm Vãn Thu tái kết hôn, điều buồn bực nhất là không phải là nên làm thế nào để bà xã vui vẻ, mà là ——

"Nó không thể ngủ ở trong phòng Manh Manh sao?" Bạch Thuật Bắc rũ mắt nhìn cái chăn đã bị vén lên, tiểu gia hỏa kia đã từ cuối giường chui vào giữa hai người, gân xanh trên trán hằn lên.

Đã không biết là lần thứ mấy rồi, Nặc Nặc luôn vào thời điểm hai người thân thiết được một nửa thì tới gõ cửa, Lâm Vãn Thu rất yêu thương con, chỉ cần tiểu gia hỏa kia thoáng nức nở liền lập tức thỏa hiệp, hoàn toàn mặc kệ anh đã tiến hành được đến đâu, không chút do dự sẽ một cước đá người xuống giường.

Nặc Nặc nằm giữa ba mẹ, vẻ mặt mờ mịt chớp chớp mắt, Lâm Vãn Thu xin lỗi lại xấu hổ cười làm lành: "Nặc Nặc quen ngủ cùng em rồi."

Bạch Thuật Bắc thật muốn rống to, lão tử cũng quen ngủ trên người em rồi!

Mặc dù nghĩ như vậy, Bạch Thuật Bắc vẫn là không dám hô to gọi nhỏ với vợ yêu, chỉ là trầm mặt ấm ức, kéo chăn ra ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh con trai.

Bà xã, con trai, anh một người cũng không thể chọc vào!

Bạch Thuật Bắc trong lòng âm thầm suy nghĩ, anh phải tìm phương pháp khiến Nặc Nặc từ bỏ tật xấu này mới được, nếu không sớm muộn sẽ bị chết nghẹn.

Vì vậy anh Bạch nào đó nghĩ ra vô số phương pháp, đầu tiên chính là bắt đầu từ cải thiện quan hệ chị em, theo ý anh, Nặc Nặc sở dĩ lệ thuộc vào Lâm Vãn Thu như vậy, vẫn là vì quan hệ với Manh Manh chưa đủ thân thiết.

Sau khi Bạch Thuật Bắc ám chỉ với Manh Manh vô số lần, Manh Manh thông minh hiểu chuyện bắt đầu hành động.

Hôm nay cả nhà đang xem TV, Manh Manh vẫy tay về phía em trai ngây ngốc của mình: "Nặc Nặc, chị tặng cho em một món quà."

Nặc Nặc ngoan ngoãn đi tới, lông mi đen rậm như cánh quạt nhỏ dường như đang di động lên xuống.

Manh Manh mở lòng bàn tay ra, đắc ý nhướng đuôi lông mày: "Đẹp không, đây là chị cố ý mua cho em đó."

Bạch Thuật Bắc đang muốn chủ động xuất kích trầm trồ khen ngợi Manh Manh, nhưng khi nhìn đến thứ trong tay cô bé thì khóe miệng lại co rút, hai cái kẹp tóc con thỏ nhỏ trắng trẻo mũm mĩm yên lặng nằm trong lòng bàn tay nho nhỏ của Manh Manh, màu sắc kia thật đúng là đủ hấp dẫn sự chú ý của người ta.

Nặc Nặc khép ánh mắt, không nhìn ra là thích hay không thích, Bạch Thuật Bắc nghĩ chiêu này của Manh Manh chắc chắn vô dụng, bé trai làm sao có thể thích loại đồ chơi nhỏ này chứ!

Ai ngờ một giây kế tiếp, Nặc Nặc cư nhiên vươn bàn tay nhỏ bé béo múp míp ra, còn khéo léo trả lời: "Cám ơn chị."

". . . . . ." Chẳng lẽ lúc chính mình đang thất thần đã xảy ra chuyện gì rồi? Bạch Thuật Bắc buồn bực.

Ngày hôm sau Lâm Vãn Thu đi đón Nặc Nặc tan học, trở lại liền tức giận, Bạch Thuật Bắc khó hiểu xoa bóp bả vai cho cô, nhỏ giọng hỏi thăm: "Sao vậy?"

Lâm Vãn Thu chỉ chỉ Nặc Nặc còn đứng ở cửa, giận dễ sợ: "Anh hỏi con trai anh đi, nó làm ra chuyện tốt gì."

Bạch Thuật Bắc lại càng kỳ quái, Lâm Vãn Thu vô cùng yêu thương con, bình thường sẽ không phát lửa lớn như vậy. Có lẽ nhất định là Nặc Nặc chọc ra phiền toái lớn rồi.

Hỏi thăm một hồi, Bạch Thuật Bắc mới biết chính là họa do cái kẹp tóc con thỏ nhỏ của Manh Manh gây ra.

Nặc Nặc cảm thấy mình rất oan ức, mắt to ngập nước liên tục chớp động: "Con thích hai bạn ấy, không muốn nhìn thấy ai trong hai người đau lòng, cho nên liền đưa cho mỗi người một cái."

Bạch Thuật Bắc nghe một hồi mới hiểu được, thì ra con trai quyết định tặng cái kẹp tóc con thỏ nhỏ cho cô bé mình thích, nhưng rõ ràng đó là một lựa chọn khó khăn, trong lớp có hai bạn nữ có quan hệ rất tốt với cậu. Cậu nghĩ không ra nên tặng cho ai, vì vậy liền tặng mỗi người một chiếc.

Bạch Thuật Bắc nén cười, nhíu mày với con trai: "Nặc Nặc thật thông minh."

Lâm Vãn Thu hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Thuật Bắc: "Vậy là anh lúc nhỏ cũng đã làm chuyện tương tự đúng không, tặng cho chị Cố và em quà tặng giống nhau?"

Bạch Thuật Bắc lập tức giơ hai tay lên tỏ rõ lập trường: "Tuyệt đối không có!" Anh cũng chưa tặng quà gì cho Lâm Vãn Thu. . . . . .

Lâm Vãn Thu nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới anh, Bạch Thuật Bắc gửi cho con trai một ánh mắt lực bất tòng tâm.

Lâm Vãn Thu ôm cánh tay, từng chữ từng chữ nghiêm túc nói: "Bởi vì loại hành động không chịu trách nhiệm này của con làm hại hai bạn ấy rất đau lòng, hơn nữa còn đánh nhau. Cho nên mẹ muốn phạt con."

Nặc Nặc bĩu môi, đáng thương tội nghiệp nhìn Lâm Vãn Thu, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, cuối cùng vẫn là đem lời muốn nói ra nuốt trở về.

Rõ ràng chị gái nói cho cậu biết, đem kẹp tóc con thỏ nhỏ màu hồng tặng cho bạn gái mình thích, bạn ấy nhất định sẽ rất vui mừng. Nhưng tại sao hai bạn ấy cuối cùng không vui vẻ, ngược lại còn khóc cơ chứ?

Ngay cả mẹ cũng có vẻ rất tức giận.

Con gái thật rất kỳ quái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.