Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 39: Quên nói




- Một đời nhân kiệt, cuối cùng vẫn thành xương khô trên đế lộ.

Có Đại Hiền thế hệ trước không khỏi cảm khái nói ra.

Bất kể là ai, đều không phủ nhận Bảo Trụ Nhân Hoàng là một đời nhân kiệt, lấy thực lực của Bảo Trụ Thánh Tông, Bảo Trụ Nhân Hoàng có thể đạt tới độ cao như hôm nay, có thể cùng bọn người Cơ Không Vô Địch sóng vai, cái này đích xác là không dễ dàng.

Ở rất nhiều người xem ra, Bảo Trụ Nhân Hoàng đích thật là rất có tiềm lực, vĩnh viễn không bao giờ ngôn bại, khi bại khi thắng, đây là phẩm chất trân quý nhất của Bảo Trụ Nhân Hoàng, nhưng mà, cuối cùng ở trên con đường thông hướng Tiên Đế, hắn vẫn là chết thảm.

Cũng có người cảm thấy, lần này Bảo Trụ Nhân Hoàng có chút quá tự mãn, nếu lui lại một bước, cái này về sau có lẽ sẽ có cơ hội ngóc đầu trở lại.

- Đế lộ a, cho tới nay đều là tàn khốc như vậy.

Có người đã trải qua cũng không khỏi cảm khái nói:

- Một tướng công thành vạn cốt khô, mọi người đều biết Tiên Đế phong quang, lại có ai đi nhớ lại vô số tuyệt thế thiên tài đổ vào trên đế lộ đây.

Rất nhiều người đều trầm mặc, về phần thế hệ trẻ tuổi, nhìn thấy một màn dạng này, có một ít người không khỏi lùi bước, người kiên định cường đại như Bảo Trụ Nhân Hoàng, cuối cùng vẫn chết thảm ở trên con đường này, cái này không khỏi lưu lại bóng ma trong nội tâm bọn hắn.

Thậm chí có một ít thế hệ trẻ tuổi bỗng nhiên tỉnh ngộ, thành tựu Tiên Đế, thoạt nhìn mặc dù phong quang, tràn đầy dụ hoặc. Nhưng mà, càng nhiều người là chết thảm ở trên con đường này, kể từ đó, khiến những tu sĩ trẻ tuổi này trong nội tâm sinh ra lùi bước.

- Hiện tại, còn có ai che chở ngươi đây?

Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn lấy Thần Mộng Hồi, lạnh nhạt nói.

Sắc mặt Thần Mộng Hồi trắng bệch, Bảo Trụ Nhân Hoàng cũng chết thảm, hắn càng không phải là đối thủ của Lý Thất Dạ. Mặc dù nói, hắn thiên phú rất cao, thành tựu cũng rất cao, nhưng mà, cùng Bảo Trụ Nhân Hoàng so sánh, hắn kém quá xa.

Thần Mộng Hồi không khỏi xin giúp đỡ nhìn về phía Cơ Không Vô Địch. Ở trong sân, hắn cùng Chiến Sư, Lâm Thiên Đế giao tình bình thường, cùng Cơ Không Vô Địch giao tình càng thâm hậu.

Đối mặt cục diện như vậy, Cơ Không Vô Địch bắt đầu trầm mặc, hắn không biết Lý Thất Dạ sơ hở, không biết khuyết điểm của Lý Thất Dạ, thậm chí ngay cả Lý Thất Dạ xuất thủ thế nào, sử dụng là dạng công pháp gì, hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả. Lúc không có niềm tin tuyệt đối, hắn sẽ không tùy tiện hướng Lý Thất Dạ xuất thủ.

Đây cũng không phải là giao lưu, không phải luận bàn, đệ nhất hung nhân như Lý Thất Dạ, một khi động thủ, lấy ân oán giữa bọn hắn, như vậy thì là ngươi chết ta sống!

Cho nên, không có niềm tin tuyệt đối, không có ưu thế tuyệt đối, Cơ Không Vô Địch là sẽ không tùy tiện hướng Lý Thất Dạ xuất thủ. Vì một ngoại nhân, bỏ vào tính mạng của mình, đây là chuyện không đáng giá.

Gặp Cơ Không Vô Địch thờ ơ, Thần Mộng Hồi không khỏi tuyệt vọng, hắn biết Cơ Không Vô Địch không trông cậy vào.

Trên thực tế, Cơ Không Vô Địch không xuất thủ, cũng không có người sẽ trách cứ hắn, tất cả mọi người nhìn ra được, hiện tại cùng Lý Thất Dạ động thủ, đó là tự tìm đường chết! Mà Thần Mộng Hồi chỉ bất quá là một ngoại nhân mà thôi, không có người nào nguyện ý vì một ngoại nhân mà bỏ vào tính mệnh.

- Ta liều mạng với ngươi …

Cuối cùng, Thần Mộng Hồi cuồng hống một tiếng, bạo phát tuyệt sát chi thuật cường đại nhất của mình, trong nháy mắt vồ giết về phía Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó không nhích động chút nào, hào quang màu đen hiển hiện, trong nháy mắt Thần Mộng Hồi xông vào Trọng mạn lĩnh vực, chỉ nghe được "Phốc" một tiếng, bị ép thành huyết vụ, hạ tràng so với Bảo Trụ Nhân Hoàng còn muốn thảm.

Bảo Trụ Nhân Hoàng đều chết thảm, Thần Mộng Hồi có hạ tràng dạng này, tất cả mọi người đã không ngoài ý muốn.

Lý Thất Dạ nhìn ba người Cơ Không Vô Địch một chút, lộ ra tiếu dung, cười nhạt một tiếng, nói ra:

- Ta ngược lại là chờ các ngươi xuất thủ, cũng không biết muốn ta đợi bao lâu.

Tất cả mọi người không khỏi ngừng thở nhìn lấy Cơ Không Vô Địch, Chiến Sư, Lâm Thiên Đế, trong nội tâm mọi người đều hiểu, một trận chiến giữa bọn họ cùng Lý Thất Dạ là không cách nào tránh khỏi.

Nếu như nói bọn người Cơ Không Vô Địch muốn trở thành Tiên Đế, như vậy nhất định phải khiêu chiến Lý Thất Dạ, ngay cả Lý Thất Dạ cũng không thể chiến thắng, muốn trở thành Tiên Đế, kia càng là một câu nói suông.

Cơ Không Vô Địch trầm mặc, một câu không nói, lạnh lùng đứng ở nơi đó. Làm tam thánh chi tư, hắn luôn luôn tự tin vô cùng, cao ngạo tự phụ, nhưng mà, vào hôm nay, hắn không thể không lựa chọn trầm mặc, không thể không lựa chọn tránh đi phong mang của Lý Thất Dạ.

Ngược lại, lúc này Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư là nhìn nhau một chút, cuối cùng, Lâm Thiên Đế lộ ra tiếu dung, chậm rãi nói:

- Ta đích xác là muốn lĩnh giáo bất thế chi thuật của Lý huynh, bất quá, bằng vào thực lực bây giờ của ta, chỉ sợ là không biết tự lượng sức mình. Nếu như Lý huynh không ngại, ngày khác ta cùng với Chiến huynh liên thủ, chiến bất thế chi uy của Lý huynh.

Lâm Thiên Đế nói lời này để rất nhiều người nín thở, không hề nghi ngờ, hắn cùng Chiến Sư đã đạt thành ăn ý, hai người liên thủ, khiêu chiến thần uy của Lý Thất Dạ.

Có lẽ, đối với hai người bọn hắn mà nói, hai người bọn họ liên thủ, mới là cơ hội lớn nhất. Bởi vì Chiến Sư kiên cố, càng giỏi về thủ, Lâm Thiên Đế phiêu miểu linh động, cực giỏi về công, bọn hắn liên thủ, nói không chừng có thể sáng tạo kỳ tích.

Lý Thất Dạ nhìn thoáng qua Chiến Sư cùng Lâm Thiên Đế, không khỏi nở nụ cười, nhàn nhã nói ra:

- Rất tốt, ta chờ.

Lâm Thiên Đế chắp tay nói ra:

- Đa tạ Lý huynh, đợi thời điểm ta cùng Chiến huynh lòng có chuẩn bị, liền hướng Lý huynh hạ chiến thiếp.

Lý Thất Dạ chỉ nở nụ cười, không nói gì, ngồi ở phía trên cổ kiệu, phân phó nói ra:

- Chúng ta đi.

Lý Sương Nhan các nàng không nói hai lời, giơ lên cổ kiệu xoay người rời đi, trong nháy mắt biến mất ở chân trời.

Đám người đưa mắt nhìn Lý Thất Dạ đi xa, có người không khỏi lầm bầm nói ra:

- Thật đúng là chờ mong ngày đó đến, song anh liên thủ chiến hung nhân, một trận chiến này nói không chừng rất rực rỡ.

Lâm Thiên Đế cùng Chiến Sư cũng không nói gì, hai người bọn họ cùng nhau mà đi, đối với bọn hắn mà nói, bọn hắn nhất định phải nghiên cứu ra một bộ phương án liên thủ, để ưu thế bản thân bọn hắn phát huy đến cực hạn. Hai người bọn họ cần thời gian đến ma hợp, chỉ khi nào bọn hắn có ăn ý, mới có hi vọng đánh bại Lý Thất Dạ.

Nếu không, hai người bọn họ chỉ là thuần túy liên thủ, muốn đánh bại Lý Thất Dạ, đó là sự tình căn bản không có hi vọng.

Cơ Không Vô Địch cái gì cũng không nói, sắc mặt băng lãnh, quay người liền rời đi. Đối với hắn mà nói, Lý Thất Dạ là một cây gai trong lòng hắn, không rút đi cây gai này, hắn là ngày đêm bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.