Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 12: Thị tẩm




Biểu lộ của bọn Cát mụ mụ, quy nô và các tỷ muội giống như cha mẹ chết.

- Khụ khụ, cũng không cần đóng kịch nữa!

Tần Lâm nhìn về phía Hạ Hà cười lạnh, nụ cười tàn khốc mà lạnh lùng:

- Vì sao ngươi còn tự xưng tỳ tử? Tâm lý biến thái của ngươi đã bán đứng hết thảy, ta thấy ngươi nên tự xưng nô tài đi, tiểu công công!

Mọi người tại đây, bất kể văn thần hay là võ quan thảy đều cả kinh tóc gáy dựng thẳng, Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu mặt xám như tro tàn, cố gắng chịu đựng mới không mềm nhũn quay lơ ra đất.

Tần Lâm vừa nói ra, chớ nói bọn Lưu Đình Lan, Ngụy Doãn Trung không tin, ngay cả bọn Tống Ứng Xương, Trần Dữ Giao cũng trợn to hai mắt quan sát Hạ Hà thật kỹ, rõ ràng là một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi thân hình còn chưa nảy nở, mặt trái xoan, giọng nói dịu dàng mềm mại, vì sao Tần Đốc Chủ lại nói y là yêm nhân?

Xuân Lan, Thu Cúc, Đông Mai sớm tối chung sống với y lấy tay bụm miệng, hai mắt trợn tròn, ngàn vạn lần không dám tin chuyện này là sự thật.

Duy chỉ có Lưu Thủ Hữu, Trương Tôn Nghiêu mỗi khi Tần Lâm hơi có sơ suất lập tức mỉa mai, thậm chí còn xuyên tạc đặt điều nói xấu hắn, giờ phút này lại không nói ra được nửa lời, cơ mặt giật giật liên hồi.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Tần Lâm đưa mắt ra hiệu, Vũ Hóa Điền lạt thủ tồi hoa, cười gằn đè Hạ Hà xuống xé toạt y phục màu đỏ tươi của y.

Chỉ nghe soạt một tiếng vang lên, lộ ra đôi chân trần trắng nõn.

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn... Các quan văn rối rít lấy tay áo che mặt, rồi lại không nhịn được lòng hiếu kỳ len lén nhìn, từ khe hở, dưới ánh đèn chiếu rọi chỉ thấy giữa hai chân trắng trẻo là một vùng bóng tối, không thể thấy rõ ràng.

Tú bà Cát mụ mụ Quần Phương Các không hề kiểu cách như đám quan văn, chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong, mụ vươn cổ dài ra nhìn kỹ. Vừa thấy lập tức nghe mình như rơi xuống hố băng lạnh toát, kêu trời liên tục:

- Tên yêm nô trời đánh này, vì sao chui vào trong nhà ta như vậy, oan uổng, oan uổng!

Cát mụ mụ là nhân vật bậc nào, năm xưa cũng từng đứng đầu trong thanh lâu, có thể nói là nhìn người vô số, nói không chừng từng tiếp qua chục tên thái giám, sau đó lại làm tú bà, tất nhiên phương diện này là đại hành gia. Người khác còn đang do dự không quyết, lão nhân gia chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra thân thể Hạ Hà mặc dù rất giống nữ tử, nhưng tuyệt không phải nữ tử thật, chính là sau khi bị hoạn lại dùng thủ đoạn tinh xảo sửa chữa qua.

Nói tóm lại, rốt cục là một tên thái giám chết tiệt!

Nghe nói là yêm nhân, các quan văn mới rối rít để tay áo xuống, trợn to mắt nhìn kỹ, lộ ra vẻ khinh bỉ.

Nhắc tới cũng kỳ, vào thời này sĩ đại phu tính háo sắc, thích mỹ nữ cũng không cần nói, đầu Tô Châu kiều bên bờ Tần Hoài hà rất nhiều phong lưu lang quân cuồng phong lãng điệp, nam sắc cũng bắt đầu hành đạo. Trong mười thư đồng có hết chín muốn ‘hầu hạ’ cho công tử mình, các kép chính đẹp trai trong gánh hát cũng là hàng nóng bỏng tay được nhiều người tranh cướp.

Duy chỉ có yêm nhân không được coi trọng, ngay cả hạng người thích nam sắc cũng không thèm quan tâm tới bọn họ.

Thái giám không có nhân quyền.

Thấy Hạ Hà này đúng là yêm nhân, chẳng qua là giải phẫu hoạn cắt được làm hết sức tinh diệu, chỗ kín thoạt nhìn vô cùng giống như nữ tử, mọi người thán phục Tần Lâm không dứt. Trước đó hắn không hề vạch quần tên này xem qua, vì sao có thể biết được y là một yêm nhân?!

Tống Ứng Xương vái dài sát đất:

- Yêm nô cải trang nữ tử hành hung giết người, tâm cơ không thể bảo là không sâu, thủ đoạn không thể bảo là không độc, vậy mà Tần Đốc Chủ mắt thần như điện khiến cho gian tà không chỗ ẩn trốn, quả thật làm chúng ta mở rộng ra nhãn giới. Duy có một chuyện hạ quan nghĩ đến vỡ đầu cũng không sao hiểu được, không biết từ đâu Đốc Chủ biết được thân phận người này?

Đám quan văn Lưu Đình Lan, Giang Đông Chi đều dựng lỗ tai lên, Tống Ứng Xương đã nói ra nghi vấn trong lòng bọn họ, chẳng lẽ Tần Lâm thật sự đã luyện qua thiên nhãn, có thể biết hết thảy chuyện quá khứ vị lai thế gian!?

Tử không nói quái lực loạn thần, kính sợ quỷ thần mà cách xa, đệ tử sĩ lâm Nho gia vẫn tỏ ra nửa tin nửa ngờ về chuyện này.

Hung thủ thúc thủ chịu trói, sắc mặt của Tần Lâm thủy chung căng thẳng rốt cục lộ ra nụ cười nhàn nhạt:

- Nữ tử thông thường sẽ không có sức lực lớn như vậy để treo người chết lên xà nhà. Đương nhiên đây không phải là lý do chủ yếu, nguyên nhân trọng yếu hơn là tâm lý biến thái của y. Nếu thật sự là một tiểu nha đầu mười một mười hai tuổi, vào lúc người bị hại phản kháng không thể nào chọn lựa thủ đoạn hạ thủ ở thân dưới khiến cho người bị hại mất đi năng lực phản kháng!

Mọi người chợt hiểu ra, đám hung thần Đông Xưởng Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền, Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao trong lòng nơm nớp nhưng vẫn gật đầu lia lịa. Cho dù bọn họ là hạng người cùng hung cực ác như vậy, cũng khinh thường không thèm sử dụng thủ đoạn hạ lưu Hầu Tử Thâu Đào (tức bóp tinh hoàn) này.

Dù là đám hắc đạo trên giang hồ, cũng hết sức khinh thường thủ pháp này.

Nguyên nhân rất đơn giản, là do tính tự giác của nam nhân mà thôi.

Có thể sử dụng thủ đoạn hạ lưu này hoặc là loại người bị cắm sừng, hận không thể tiêu hủy công cụ gây án của đối phương, hoặc là chính là loại phụ nữ trung niên cực kỳ cay độc.

Tóm lại tiểu nha đầu mười một mười hai tuổi lúc gặp phải người bị hại phản kháng chọn lựa bóp tinh hoàn đối phương, thấy thế nào cũng có cái gì không đúng.

Nhưng nếu ‘nàng’ là thái giám thì sao? Vậy thì thuận lý thành chương: ngươi có, ta vốn là cũng có, bây giờ đáng tiếc ta không có, ai cho ngươi hợp hoan với hoa khôi nương tử? Đố kỵ ghen tỵ, hừ hừ hừ, ta bóp!

Phán đoán của Tần Lâm căn cứ vào phân tích hành vi phạm tội, tinh chuẩn mà độc đáo, nhất cử vạch trần lớp ngụy trang của Hạ Hà, vạch trần thân phận chân thật của y rõ ràng khắp thiên hạ.

Mọi người ở hiện trường hoặc là quan văn từ thi Hương thi Hội quá quan trảm tướng một mạch thi đậu, hoặc là từ núi thây biển máu xông ra, không có người nào là kẻ ngu. Không ngờ rằng bên trong Quần Phương các lại xuất hiện một tiểu yêm nô, thủ đoạn bí ẩn mà hung tàn sát hại Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh, ngẫu nhiên thời cơ lại vào lúc Thiên Thai tiên sinh Cảnh Định Hướng sắp sửa vào kinh, chuẩn bị triển khai thế công mãnh liệt đối với phe Trương Kình.

Nào có trùng hợp như vậy!

Nhất thời ánh mắt mọi người nhìn về phía Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu tràn đầy địch ý.

Tống Ứng Xương xanh mặt, thanh âm hạ thấp nhưng quyết liệt:

- Quyền yêm làm như thế rõ ràng là tàn hại huân quý của quốc triều, manh tâm khôn lường! Quốc triều nuôi sĩ hai trăm năm, chúng ta phải đứng ra đền đáp!

- Thời Tường huynh nói có lý! Quyền yêm lấy thế đè người, há có thể bịt miệng được cả thiên hạ!

Trần Dữ Giao chợt vung ống tay áo, hiển nhiên đã tức giận vô cùng.

Lưu Đình Lan, Ngụy Doãn Trung lớn tiếng mắng quyền yêm hại nước, cẩm y võ thần xu nịnh quyền yêm ti tiện vô sỉ, muốn lập tức đến bên ngoài ngọ môn đánh Đăng Văn cổ, thúc giục bệ hạ thân hiền thần xa tiểu nhân, tru lục gian tà.

Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu mặt xám như tro tàn, người trước còn hơi khá một chút, miễn cưỡng chống đỡ được, trán người sau xuất hiện từng viên giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài xuống.

Thần sắc đám đường thượng quan cẩm y Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân cũng trở nên hết sức khó coi, nhìn Lưu Thủ Hữu với ánh mắt đáng thương, toát ra đầy vẻ cây ngã chim bay tứ tán.

Xong đời!

Ngay cả Lạc Tư Cung vốn là đứng ở sau lưng Lưu Thủ Hữu, lúc này cũng đang lặng lẽ di động bước chân, ra sức tránh xa vị cẩm y Đô Đốc sắp xui xẻo này...

Tần Lâm cười lạnh liên tục, trong mắt của hắn Lưu Thủ Hữu, Trương Tôn Nghiêu đã như người chết, không cần để ý tới làm gì. Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn về phía Hạ Hà trầm giọng quát ngắn:

- Rốt cục ngươi tên thật là gì, vì sao tiềm nhập vào Quần Phương các, được người nào chỉ điểm sát hại Thành Quốc Công?

Tào Thiếu Khâm và Vũ Hóa Điền một tả một hữu bắt Hạ Hà lại, sau lưng còn thêm Hoắc Trọng Lâu, Cầm Long Trảo, Đại Tiểu Triền Ti Cầm Nã Thủ, Ưng Trảo Công cùng nhau thi triển một lượt. Chớ nói y muốn tự sát, ngay cả đầu ngón tay út cũng không nhúc nhích được.

Tào Thiếu Khâm cười khành khạch không ngừng:

- Lai lịch của ngươi, ta cũng gần như biết rõ ràng, ngươi cũng nên hiểu được trong Đông Xưởng ta, dù ngươi là đồng cũng sẽ bị đập bẹp, dù ngươi là thép cũng sẽ bị luyện hóa. Mau ngoan ngoãn khai ra, tránh khỏi đau khổ xác thịt!

- Mau khai!

Đám sai dịch Đông Xưởng cùng nhau hét lớn.

Thoạt nhìn tựa hồ Hạ Hà rất sợ, lắp ba lắp bắp nói:

- Tỳ tử... Không, tiểu nhân là cái yêm bên ngoài Đông thành, năm ngoái có vị đạt quan gia tìm tới tiểu nhân cho ba trăm lượng bạc, lại nói rất nhiều lời cả cứng lẫn mềm, bảo tiểu nhân đến Quần Phương các này nằm vùng. Sau đó, sau đó hai ngày trước hoa khôi nương tử đến, y lại tới tìm tiểu nhân, lệnh tiểu nhân chờ Quốc Công gia tới liền động thủ... Sau đó chính là Tần Đại lão gia đã tra rõ, một canh giờ trước...

Có lẽ là Hạ Hà bị dọa sợ, cung khai rất thành thật, toàn bộ quá trình phạm tội hoàn toàn tương xứng với sự điều tra của Tần Lâm: y lấy thân phận yêm nhân giả mạo thiếu nữ, trà trộn vào Quần Phương các nằm vùng. Bởi vì che giấu thật tốt nên thủy chung không bị phát hiện, dù sao y chẳng qua là một nha hoàn sai vặt, không phải là kỹ nữ, không ai bắt tiếp khách nên cũng không bị người bên cạnh chú ý. Mà các tiểu cô nương Xuân Lan, Thu Cúc cũng mới mười một mười hai tuổi, ngây thơ không biết gì cả, nên rất dễ dàng trà trộn.

Hơn một canh giờ trước, sau khi Chu Ứng Trinh cùng Đỗ Mỹ vào phòng, Hạ Hà làm bộ đi ra ngoài lấy nước nóng, lặng lẽ tiềm nhập Đông sương phòng. Thấy Đỗ Mỹ đang nằm mơ màng trên giường, Chu Ứng Trinh nằm ngửa trên giường ngáy như sấm, y bèn dùng khăn tay quấn tay mình lại rót Mê Xuân Tửu cho Đỗ Mỹ, khiến cho nàng thủy chung hôn mê bất tỉnh.

Nhưng Chu Ứng Trinh thì không thể rót Mê Xuân Tửu, nếu không sau khi chết nghiệm thi dễ dàng bị phát hiện. Thấy vị Quốc Công này cũng uống không ít, ngay cả chính sự hợp hoan với hoa khôi nương tử mà còn chưa kịp làm, Hạ Hà bèn kéo y tới giữa phòng, chuẩn bị treo cổ.

Nhưng vào lúc này Chu Ứng Trinh mơ màng tỉnh lại, thấy Hạ Hà lấy làm kinh hãi, liền muốn quát hỏi, Hạ Hà đã thi triển chiêu Hầu Tử Thâu Đào, Chu Ứng Trinh đau đến hôn mê tức khắc.

Sau đó Hạ Hà tháo một sợi tơ giăng màn xuống, thân người y vốn thấp bé, mặc dù sức lực không nhỏ nhưng muốn ôm Chu Ứng Trinh treo lên thòng lọng vẫn hết sức khó khăn, cho nên chỉ có thể treo y lên từ mặt đất.

Nơi này thật nhiều dây, nhưng dây quá dài khó tránh khỏi bại lộ Chu Ứng Trinh cũng không phải là đứng ở trên ghế treo cổ, mà là bị người treo ngược lên từ mặt đất. Vì vậy Hạ Hà lại tháo dây đàn tỳ bà, sau khi nối với sợi tơ bèn treo Chu Ứng Trinh tới chết, sau đó mới bố trí hiện trường tỉ mỉ một phen…

Cuối cùng y mới đi ra ngoài lấy nước nóng, ba tỷ muội Tây sương phòng nói chuyện say sưa, hơn nữa trước kia lấy nước nóng thường phải đợi, nên cũng không để ý thời gian.

Y không biết phạm tội càng cẩn thận thường là để lại càng nhiều đầu mối hơn, dĩ nhiên cần điều tra tinh minh mới có thể phát hiện.

Trên cổ Chu Ứng Trinh xuất hiện dấu vết cào cấu không nên có, nắp bình Mê Xuân Tửu có dấu vân tay bị mờ, trên đàn tỳ bà lại không có. Móng tay Đỗ Mỹ có bôi sơn móng tay, ống tay áo Hạ Hà bị dính sơn móng tay, lại thêm tâm lý biến thái của y so với thiếu nữ cùng lứa tuổi… Rốt cục những nghi điểm này bị Tần Lâm nhất nhất giải khai, không chỉ có tìm ra hung thủ mà còn khám phá thân phận ngụy trang của y.

- Ừm, ngươi giao phó vụ án rất rõ ràng, bất quá trong lời nói vẫn không hề nói thật…

Ánh mắt Tần Lâm lóe lên như điện, nhìn chằm chằm Hạ Hà:

- Thủ thuật giải phẫu của ngươi vô cùng tinh xảo, nhất định là cao thủ đạo này làm nên, còn phải tốn hao rất nhiều, đây cũng không phải là cái yêm có thể làm được!

- Ha ha…

Thình lình Hạ Hà cất tiếng cười dài, sắc mặt đột nhiên trở nên xám trắng, khóe miệng chảy xuống một dòng máu tươi.

Chuyện gì vậy? Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền kinh hãi, vội vàng cấp cứu nhưng không còn kịp nữa. Chỉ thấy tên này giãy giụa vài cái, tai mắt miệng mũi máu tươi tràn ra, nhất thời khí tuyệt bỏ mình.

Ngược lại Hoắc Trọng Lâu hơi nghĩ ngợi, cẩn thận lục soát y phục, lấy được từ trong cổ áo y một gói bột nhỏ màu nâu, mở ra ngửi một cái, lại cẩn thận chấm một chút cho vào miệng nếm thử.

- Chẳng lẽ là độc dược, sao không thấy y uống vào…

- Không phải là độc dược, là giải dược. 

Hoắc Trọng Lâu ồm ồm nói, hai bàn tay nổi gân xanh lên.

Thì ra trước khi Hạ Hà gây án đã uống sẵn kịch độc chậm phát tác, chỉ cần hai canh giờ sau sẽ độc phát bỏ mình, giấu giải dược ở trong cổ áo, nếu như không bị bắt sẽ uống thuốc giải. Nếu như bị bắt sẽ không uống giải dược, tự nhiên độc phát bỏ mình.

Mới vừa rồi y thao thao bất tuyệt kể lại vụ án chính là cố ý trì hoãn thời gian chờ đợi kịch độc phát tác, tuyệt không lưu lại cho Tần Lâm cơ hội tra hỏi ép cung.

Thật là lợi hại, quả thật là tử sĩ!

Chúng quan văn nghe giải thích này, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng kích động tới cực điểm: tên này tuổi không lớn lắm nhưng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, ác với người khác, càng ác với bản thân mình hơn, quả thật không phải chuyện đùa. Nói cái gì ba trăm lượng bạc là có thể thu mua cái yêm, chỉ có thể gạt được trẻ con.

Giấu đầu hở đuôi; bọn Tống Ứng Xương vạn phần tức giận, cảm giác không chỉ có nhân cách bị vũ nhục, trí thông minh cũng bị lăng nhục thê thảm.

Vì vậy ánh mắt nhìn về phía Lưu Thủ Hữu cùng Trương Tôn Nghiêu đan thành một tấm lưới, trên lưới có gai ngược chằng chịt. Mặc dù Lưu Thủ Hữu và Trương Tôn Nghiêu vẫn chưa ngã xuống, nhưng cũng đã bị cắt thương tích khắp người trong vô hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.