The Bridgertons: Happily Ever After

Chương 26: Trên đường đi cứu được mỹ nhân




Có thể nói ngày hội thể thao này là một trong những ngày tuyệt vời nhất trong đời An An và hậu quả của ngày tuyệt vời đó chính là mất ngủ. Vì cứ một chút là cô lại lôi các bản chữ ký ra ngắm, ngắm đến nửa tiếng đồng hồ sau mới chịu cất vô rồi sau đó lại lôi ra ngắm tiếp. Một vòng tuần hoàn vô tận như vậy kéo dài cho tới tận 2 giờ sáng, cô mới chịu leo lên giường tắt đèn đi ngủ. Vì hôm sau là chủ nhật, nên An An mới dám thức khuya như vậy. Hồi đó luôn như vậy, thứ bảy thức thật khuya đến chủ nhật thì nướng đến tận 12 giờ trưa mới chịu dậy. Tinh thần thì đã quen nhưng thân thể trẻ con này đâu có quen, vì thế ngày hôm sau An An thức dậy với đôi mắt sưng húp và toàn thân nhức mỏi.

An An lê từng bước chân chầm chậm tiến vào trong toa-lét, và giật mình khi nhìn thấy đôi mắt ‘bánh bao’ của mình. Lâu rồi không được nhìn thấy đôi mắt này, hình như lần gần nhất chính là hồi cô coi phim Hachiko, khóc ít có thảm lắm. Vội vàng lấy khăn lạnh đắp lên mắt để chữa cháy, sau 10 phút thấy mắt đã bớt sưng một chút, cô mới bắt đầu đánh răng, rửa mặt, thay đồ, đi xuống lầu gặp người.

An An cố ý chải tóc mái hơi rủ xuống để che mắt nhưng coi bộ không lừa được mẹ xinh đẹp rồi. Bà ấy chỉ vừa mới nhìn thấy cô từ xa đã phát hiện cô hôm nay không ổn chút nào, nhào tới ôm cô hỏi han sao lại thành bộ dạng như vậy. Còn cha xinh đẹp thì không nói nhiều lập tức cho mời bác sĩ liền, may mà cô cản lại kịp thời giải thích với họ là do hôm qua mình ngủ trễ nên mới thành như vậy. Đây là hiện tượng bình thường, sẽ từ từ khỏi thôi hoàn toàn không cần đến bác sĩ. Mà cho dù cô bệnh tới gần chết cũng quyết không cho mời bác sĩ riêng thêm một lần nào nữa đâu. Nhớ lần trước giả té cầu thang mất trí nhớ, mời ông bác sĩ đó tới khám, ông ta chỉ coi qua coi lại vài cái rồi kê thêm cái đơn thuốc vậy mà tính phí tới gần ngàn đô. Lúc An An nghe chị giúp việc nói lại thì xém chút nữa đã chết vì sặc nước miếng của chính mình. Khi đó cô đã thề trong lòng sẽ không bao giờ sử dụng dịch vụ bác sĩ tại gia như vậy nữa, đi bệnh viện là được rồi, có bảo hiểm chi trả, lợi biết bao nhiêu. Hừm!

Sau khi đảm bảo 300% là mình hoàn toàn khỏe mạnh thì An An mới được dùng bữa sáng, sau đó là bắt đầu buổi ngoại khóa của mình lúc 9 giờ sáng. Như thường lệ, vào ngày chủ nhật sẽ học trà đạo và cắm hoa vào buổi sáng, buổi chiều thì học cưỡi ngựa. Còn thứ bảy thì chỉ học bắn cung vào buổi sáng, mỗi buổi học kéo dài khoảng một tiếng đến một tiếng rưỡi. Nói chung học mấy môn này cũng không quá khó, chủ yếu học để rèn luyện khí chất của bản thân mà thôi. Buổi học trà đạo hôm nay, An An sẽ tiếp tục học cách uống trà và pha trà như thế nào là đúng.

Nhớ lại buổi học trà đạo đầu tiên của mình, có lẽ cả đời này An An cũng không quên được đâu. Thông thường trước khi buổi lễ bắt đầu người chủ nhà sẽ mời khách của mình ăn một loại bánh rất ngọt. Vì cái bánh khá nhỏ giống như bánh mochi vậy nên An An một phát bỏ hết vào miệng nhai sạch sẽ. Thế là bị cô giáo dạy trà đạo phóng cái nĩa gỗ dùng cho khi ăn bánh xẹt ngang qua mặt cô, găm thẳng vào tường. Là nĩa bằng gỗ đó, gỗ mà xuyên qua được cả bê-tông thì đủ biết lực đạo như thế nào rồi nhá, chắc level max rồi.

An An xanh mặt nhìn cô dạy trà đạo – Ito sensei, vẻ mặt của sensei vẫn rất bình thường chỉ nói một câu ngắn gọn ‘Lần sau sẽ không trượt đâu đấy!’ – Thế là An An tự khắc cốt ghi tâm nếu muốn sống để thấy được ngày mai thì tuyệt đối không được chọc giận cô giáo này. Hôm nay đã là buổi thứ ba của An An rồi, nên cô cũng đã có chút thuần thục, dùng nĩa gỗ cắt từng miếng nhỏ để ăn. Sau khi ăn xong thì Ito sensei sẽ bắt đầu pha trà, An An thích nhất là lúc này, từng động tác múc nước nóng, khuấy trà, rồi xoay ly trà sau khi đã pha xong đều rất đẹp rất tao nhã. An An dùng 2 tay nhận ly trà rồi xoay 2 lần trước khi đưa lên uống, cô nhớ rằng thường trong một buổi lễ trà tất cà mọi người đều uống chung một chén. Tuy ai uống xong cũng dùng khăn giấy chùi sạch miệng ly trà rồi mới chuyền sang người khác, nhưng An An vẫn cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Nên cô quyết định nếu sau này mà có bất kỳ ai mời tham gia lễ trà thì cô nhất định sẽ từ chối.

Sau khi uống xong An An đặt ly trà xuống rồi rút khăn giấy từ trong vạt áo kimono ra, hầy, kimono đúng là đẹp thật cho cảm giác rất ‘sang, chảnh’ nhưng mà hơi bất tiện khi cử động. An An dùng tờ khăn giấy chùi chỗ mà môi mình vừa chạm trên ly trà rồi dùng hai tay đầy cung kính đẩy nhẹ ly trà về phía Ito sensei. Có vẻ lần này An An không làm sai gì hết (bằng chứng là chưa thấy cái nĩa gỗ nào được phóng tới), Ito sensei mỉm cười khen cô.

“Rất tốt! Rất có tiến bộ, tuy động tác vẫn chưa uyển chuyển lắm nhưng từ từ tập là được. Bây giờ chúng ta làm lại một lần nữa nào. Sau đó sẽ chuyển sang học cắm hoa.” – Oa, lần đầu tiên sensei khen cô trong giờ học trà đạo đó, mừng ghê!

So với trà đạo thì An An thích học cắm hoa hơn, hồi nhỏ cô thường hay phụ ông chăm sóc vườn hoa nhỏ sau nhà. Khi hoa nở cô và ông thường hái và đem vào nhà cắm chưng, ông cô cũng là một người có tiếng trong giới làm vườn nên cô cũng học được rất nhiều kinh nghiệm. Ví như chọn hoa như thế nào thì đẹp, nên tỉa cành như thế nào,… ở bữa học đầu tiên An An đã làm cho Ito sensei bất ngờ vì hiểu biết của mình đấy. Nhớ lại cảm giác lúc đó thật có chút hư vinh mà, hớ hớ… Thôi, mau tập trung cắm hoa, lơ tơ mơ là bị la liền.

Trong các môn học thêm này An An ngán nhất là học cưỡi ngựa, buổi học đầu tiên đã khiến cho hai chân của cô ngày hôm sau nhức đến tưởng như không đi được luôn ấy. Nhưng dưới sự uy hiếp vô hình của Ivan, cô vẫn phải lết đi tới trường mặc cho 2 chân tê rần, a, hận chết tên ‘mặt đơ’ đó. Ngồi một tiếng đồng hồ trên lưng ngựa để đi vòng vòng trong khuôn viên nhà mình thật chán gần chết. Cô muốn học phi nước đại thì bị cha mẹ cấm vì không an toàn, cô muốn học cho ngựa nhảy rào giống trong Olympics London 2012 thì bị giáo viên ngăn vì không đủ kinh nghiệm. Hiện tại An An chính là ‘cưỡi ngựa xem hoa’ theo nghĩa đen 100% đấy.

Cuối cùng buổi học cũng kết thúc, An An vội chào thầy rồi chạy nhanh vào nhà tắm rửa, thay đồ, bật máy lạnh 22 độ, khi cảm cảm thấy mát mẻ hơn An An mới thấy mình như được hồi sinh vậy. Do đã vào hè nên thời tiết hơi oi bức, nhưng thường mọi người chỉ đổ vài giọt mồ hôi thôi còn An An thì mồ hôi thi nhau chảy thành sông, khiến cô luôn cảm thấy mệt mỏi, khó chịu. Không hiểu sao từ lúc xuyên qua tới giờ An An cảm thấy khả năng chịu nóng của mình giảm đi rất nhiều. Buổi trưa mà không có máy lạnh cô sẽ giống như zombie vậy, một zombie chảy đầy mồ hôi cứ vật vờ vật vưỡn không có sức sống. Thật kì lạ, hồi ở thế giới thật cô chịu nóng rất giỏi mà, 12 giờ trưa vẫn nhong nhong ngoài đường, bây giờ thì không được nữa rồi. Có lẽ khi xuyên không ít nhiều gì cũng có chút tác dụng phụ, hiện tại thì tác dụng phụ duy nhất mà An An biết chính là cô chịu nóng không được giỏi cho lắm. Không biết sau này còn lòi ra thêm tác dụng phụ nào khác nữa không đây? Haizzz….

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----

“Tác dụng phụ lớn nhất vẫn chưa xuất hiện đâu? Cứu tinh của tôi ơi, cô còn nhiều thứ phải đối mặt lắm!” – Một cô gái đứng trước một chiếc gương lớn khẽ than thở.

Cô gái nhìn chỉ khoảng 24, 25 tuổi là cùng, vẻ ngoài của cô cũng tương đối xinh xắn, tóc đen óng dài ngang vai, khuôn mặt cô mang những nét điển hình của một người con gái Châu Á bình thường. Nhưng cô lại sở hữu một thứ khiến cho ai đi ngang qua cũng phải ngoái đầu nhìn lại, đó chính là đôi mắt màu nâu nhạt xinh đẹp, giống như đá hổ phách vậy. Lúc này cô đang đứng trước một chiếc gương rất lớn phản chiếu hết những hình ảnh của An An ngay tại giây phút này, giống như truyền hình trực tiếp vậy. Nhưng điều quan trọng hơn hết đó chính là ngay trên đỉnh đầu cô gái này có một vòng hào quang phát sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.