The Bridgertons: Happily Ever After

Chương 17: Tranh giành ngôi vị Hoàng Đế




3

Khoảng không dường như sắp vỡ tung, tiếng gào đòi giết người của tên lùn đầu xỏ ngày càng vang to, dân chúng bất an lo sợ, các cô gái ai nấy đều hét lên kinh hoàng, tâm trạng tất cả mọi người đều vô cùng hoảng hốt. Lâm Huy vẫn đứng yên như vậy, mắt nhìn tên lùn đầy tò mò, dường như không mảy may nghĩ rằng nguy hiểm đang cận kề.

Lục Chi vừa mới hít vào, còn chưa kịp thở ra đã nghe thấy câu nói của đại ca lùn, lập tức bị tắc họng, mắt trố tròn. Cô quay ra nhìn đại ca lùn, hắn đang chuẩn bị lao tới, phóng với lực điên cuồng. Quay sang Lâm Huy, cô không nghĩ gì nhiều, ngay lập tức lao ra.

Rau Cải đứng cách đó hai mươi mét đang quan sát tình hình cũng bất chợt cảm thấy kinh hãi, há hốc mồm. Cậu chưa bao giờ thấy có một tên lùn nào lại có sức mạnh như sấm sét, nhanh đến vậy, đúng lúc ấy, Lục Chi lại xông ra. Rau Cải càng thêm hãi hùng, cậu gào to:

"Đại ca!! Nguy hiểm!! Đừng ra đó..."

Rau Cải còn chưa kịp đề cập đến hậu quả đã thấy khoảng cách giữa tên lùn và Lâm Huy càng gần nhau hơn nữa... Mọi thứ dường như ngừng lại trong vài giây... Lục Chi, Rau Cải...tất cả mọi người đều như đang không thở nổi, nhịp tim ai nấy đều đập nhanh không bắt kịp...

Đại ca lùn lao như tên lửa về phía Lâm Huy, ngay trước mắt Lục Chi...khi khoảng cách của cô và Lâm Huy đang gần chạm tới mức chỉ còn mười mét, chỉ còn mười mét nữa cô có thể cứu được Lâm Huy... thế nhưng đại ca lùn lại nhanh hơn rất nhiều, tốc độ của hắn như vũ táp, thậm chí còn không kịp để cho đối thủ đề phòng đã xông tới, nhảy lên...

Trái tim Lục Chi giây phút đó vô cùng kinh động, biết là không kịp nhưng vẫn cố lao tới, vô thức hét lên:

"Lâm Huy!!!!!"

Lâm Huy bất chợt nhíu mày, nhìn chằm chằm tên lùn. Ánh mắt anh lộ ra vẻ khó đoán, thâm sâu, nếu người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ cảm thấy anh sẽ không phản ứng lại được vì tốc độ cũng như động tác của tên lùn nhanh hơn rất nhiều, nhanh đến nỗi người đứng xa nhìn cũng thấy hoa mắt chóng mặt.

Thế nhưng lại không ai ngờ được, hành động của Lâm Huy còn nhanh hơn nghìn lần suy nghĩ của anh. Người đứng xa nhìn vào sẽ cảm thấy đầu mình nở đầy hoa.

Tên lùn dùng khinh công lộn một vòng trên không trung, chân trái nhắm thẳng vào chiếc cằm thanh tú của Lâm Huy, gào lên đầy sức lực. Lâm Huy ngửa người khẽ tránh, lập tức đáp trả trong tích tắc, thực hiện cú đá xoay chí mạng, nhắm thẳng vào thái dương của hắn...

"Bịch!"

Hắn ta mất lực rơi xuống đất, xây xẩm cả thân thể, các giác quan dường như tê liệt, tạm thời không phản ứng được gì

Thế giới lắng đọng trong giây lát...

"Cậu..." Sau mấy giây trấn tĩnh, có tiếng nói quen thuộc mà kinh ngạc của một cô gái xinh đẹp cất lên.

Lục Chi chưa kịp nói hết, Lâm Huy cũng chưa kịp quay người lại, tên lùn nào đó đã lảo đảo bò dậy. Chờ hắn đứng vững, Lâm Huy mới mặt không đổi sắc hỏi với giọng bình thản:

"Cậu bé, mấy chiêu thức lộn xộn đó học ở đâu vậy? Vận động quá mạnh khiến các dây chằng ở lưng tổn thương, tình trạng này không đi phẫu thuật cột sống ngay có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng...có vẻ như cậu quen rồi nên không có cảm giác gì nhỉ? Nếu như muốn gãy luôn cây trụ cột trong người thì cứ việc lên đây tấn công tôi, đừng ngại, tôi sẽ nương tay." Lâm Huy thản nhiên nhìn tên lùn, cặp mắt tin tường chỉ trong tích tắc đã phát hiện ra được mối lo lắng trong lòng hắn, đôi mắt hắn đã dao động, mặt cũng biến sắc theo lời nói của anh.

Thế nhưng một điều không ngờ, hắn nở nụ cười, mang theo vẻ bất cần, một nét khinh đời, bộ dạng ngạo mạn. Nét cười trên môi ngày càng đậm, hắn bỗng dưng cười to khiến cho không gian tĩnh lặng trong phút chốc, chỉ có tiếng cười của hắn vang xa.

"Mày tưởng tao đây tin những lời kia sao? Anh bạn trẻ, còn nhỏ tuổi tốt nhất đừng nên nói dối người lớn, nếu chỉ vì muốn thắng tao mà ăn nói bựa ngôn như vậy thì mày sai rồi! Tao đây không dễ tin người như mày tưởng đâu. Bớt lắm mồm lại đi nhóc con, hôm nay sẽ là ngày ghi nhớ của tao với mày, chết đi thằng nhóc!!!"

Anh ta nói xong mặt nhăn nhúm lại như nho khô, gào lên một tiếng kinh thiên, lao nhanh tới chỗ Lâm Huy. Lần này Lâm Huy chưa kịp đề phòng thế nhưng theo phản xạ phòng thân, anh nhanh chóng ứng phó, phòng thủ liên hồi các đòn tấn công như mưa của tên lùn, chẳng mấy chốc thế sự lại cân bằng, hai người giao đấu hăng hái, đem lại sự hưng phấn cho khán giả, người xem có cảm giác vô cùng gay cấn...

Màn đấu đá bạo lực diễn ra không ngừng nghỉ hơn năm phút, thật sự khiến người xem không thể hiểu nổi tại sao bọn họ lại có sức lực dồi dào đến vậy... Hết lăn vào bụi rồi lại ngã ra đất, bay lên không trung một giây rồi tiếp đất làm dập mặt. Điều khó hiểu hơn hết là...tại sao không có ai ra can ngăn?? Cứ đánh như vậy thể nào cũng anh tàn tôi phế, không ai lành lặn cả. Vậy mà mọi người cứ trơ mắt ra nhìn, không có ý gì là muốn đứng ra can thiệp giảng hòa hết...

Lục Chi nãy giờ cũng không có động đậy, chỉ có sắc thái biểu cảm trên mặt là không sao tả hết. Lúc thì hai mắt trố lồi, lúc lại híp thành một đường thẳng, hi má thì chảy xệ, nhìn thế nào cũng không giống cô gái chúng ta đã từng khen ngợi có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành...

Lý do ư?

Đơn giản! Ban đầu, Lâm Huy xuất hiện với hình ảnh chàng bạch mã hoàng tử lạnh lùng thờ ơ, hờ hững với mọi thứ nhưng vẫn chiếm trọn trái tim cùng đất diễn chính trong tất cả những giấc mộng hồng của các cô gái. Anh không khoe khoang, không nói nhiều về đời tư của mình vì vậy mọi người chỉ phán đoán tính cách của anh thông qua các hành động cử chỉ và thói quen của anh. Vì thế mà tất cả mọi người luôn cho rằng, Lâm Huy anh là hình ảnh chân thực, tượng trưng cho một vẻ đẹp thanh cao, tao nhã, thư sinh và lãnh đạm. Đúng như hình ảnh lí tưởng về người con trai trong mộng của các bạn nữ ngây thơ, nhưng hình ảnh đó chỉ được duy trì cho đến hơn hai mươi phút trước đây...bây giờ, từ một bạch mã hoàng tử, hóa thành sát thủ đào hoa, hình bóng chàng thư sinh ngày nào bị lấn át mãnh liệt thay thế vào là một bóng dáng mạnh mẽ nam tính, con người anh như toát lên một khí chất hút hồn phi thường, bất cứ một hành động cử chỉ nào cho dù thái quá đến đâu cũng chỉ làm tăng thêm tính sát thương cho các cô gái chứ không hề mất đi vẻ phong lưu tiêu sái sẵn có.

Không ai có thể ngờ, anh chàng hoàng tử ngày nào mang trong mình dòng máu thần đồng thiên phú lại...biết đánh nhau với người khác... Không những thế mà mỗi lần ra đòn, lực được phát vô cùng mạnh, tựa như có thể giết chết đối phương ngay tức khắc...

Việc này...Lục chi cô cũng hoàn toàn không hay biết...

Đại ca lùn sức lực dường như gần cạn kiệt, mặt mũi anh ta sưng húp, khóe miệng rỉ máu, toàn thân tê nhức, nhưng hơn cả, cột sống của anh ta bắt đầu có dấu hiệu thất thường, trở nên vô cùng đau đớn, anh ta ôm bụng giả vờ bị trọng thương, lén lút thò tay vào trong quần, nhẹ nhàng rút ra một vật sắc nhọn...

Mẹ của Lâm Huy là một bác sĩ, bà vốn muốn hướng cho anh học ngành y, thế nên từ bé anh được đọc rất nhiều cuốn sách sinh học và chuyên ngành y khoa. Vì vậy mà ít nhiều đối với tình trạng của tên đại ca lùn, anh cũng phán đoán ra được thông qua một số triệu chứng khi quan sát hắn. Trong lúc giao đấu với hắn ta, anh đã hạn chế tối đa việc tấn công, chủ yếu là phòng thủ, lại không thể dừng lại, vì nếu như vậy, chắc chắn tên lùn sẽ càng ra tay mãnh liệt hơn, càng làm cho cột sống của hắn giảm tỉ lệ phẫu thuật thành công xuống thấp. Chính thế, khi tình thế bắt buộc phải tấn công, anh chỉ ra đòn vào những nơi không liên quan đến sọ não, xương khớp nhạy cảm và vùng trụ cột.

Vì chú tâm cho phòng thủ, cho nên Lâm Huy không bị thương nhiều, đa số các đòn đánh lung tung của tên lùn đều phản tác dụng, quay trở lại ''đè'' chết anh ta, trở thành gậy ông đập lưng ông.

Thấy đại ca lùn dừng lại thở gấp, Lâm Huy cũng không tiến lên, anh quay ra phía Rau Cải, mấp máy môi ra hiệu cho cậu. Rau Cải nhận tín hiệu nhưng không làm ngay, nhíu mày nhìn Lâm Huy đoán suy nghĩ trong đầu anh. Lâm Huy cau mày nhìn lại. Rau Cải thở dài rút điện thoại, gọi cấp cứu.

"Dừng lại được rồi. Anh chịu được, nhưng có lẽ cái lưng kia sẽ sớm bị anh làm cho tổn thương thôi." Anh nhàn nhạt cất giọng.

Tên lùn ngẩng lên từ từ, máu từ khóe miệng chảy ra, bộ dạng anh ta lúc này vô cùng thảm hại.

"Bọn tỉnh E chúng mày thì ra cũng chỉ là một lũ bỉ ổi...chúng mày mang đám mấy con đĩ này đến dụ anh em bọn tao, để một mình tao ứng phó với chúng mày...còn dám lên mặt sao?"

Các chị gái chân dài nghe thấy thế tức giận vô cùng, đầu bốc đầy khói dưới gốc cây dậm chân thùm thụp, miệng mắng chửi tên lùn không ngớt.

Lâm Huy cười nhạt: " Vậy xin hỏi...các anh vốn đã biết trước nay nguyên tắc của tỉnh E chúng tôi là giao đấu không dùng vũ khí chết người, tại sao lại còn chuẩn bị cho những anh bạn ở đây mỗi người một con dao giấu trong quần? Là để uy hiếp, tạo thế mạnh riêng...hay là, vì sợ tay không sẽ đấu không nổi?"

"..." Đại ca lùn im lặng, thực chất hai tay hai chân đều không ngừng run rẩy, anh ta không nói nhiều, dùng hết sức bình sinh lao tới chỗ Lâm Huy lần thứ ba, đầu lưỡi dao được ánh sáng ban ngày chiếu vào, những cặp mắt của khán giả như lồi hẳn ra ngoài khi nhìn thấy vật sắc nhọn đó là gì...

Thời gian chầm chậm quay, sắc mặt mọi người biến đổi phong phú, mắt ai nấy giương mắt trố ra ngoài...

"Lâm Huy!!!!!!!!!!!"

Đúng lúc con dao chuẩn bị tàn sát một người vô tội, tiếng hét của một cô gái vang lên đầy hốt hoảng.

"Hựm..."

"Koong!!!"

...

Hai ngày sau...

"A di đà phật! A di đà phật! Con lạy chín phương trời, cám ơn các vị thần linh đã cho con gặp được con gái mình, cám..."

"Im miệng!"

Một tiếng gầm vang lên khắp ngôi biệt thự xa hoa. Tiếng khấn phật của cô gái mười sáu tuổi nào đó mới im lặng.

"Im sao được...mẹ đang v...v...v..v...vui...mừng..." Thấy ánh lườm đáng sợ của Lục Chi, Ngọc Ân nhỏ tiếng dần rồi vừa vặn im thin thít...

"Đại ca, sao bây giờ chị mới chịu gặp bọn em, dạo này cũng không đi học? Chị gặp chuyện gì sao?" Rau Cải lại gần giường ngủ của Lục Chi.

Cô liếc cậu em chí cốt một cái nhàn nhạt: "Còn nhắc tới hai chữ ''đại ca'' ?"

"...Dạ?"

Rau Cải không hiểu, Lục Chi gắt lên: "Hai ngày trước, cái kế hoạch chết tiệt của các cậu, tại sao tôi lại không hề biết gì hả? Thậm chí các cậu nói cái gì tôi cũng không hiểu, còn không cho tôi tham gia, có phải coi thường tôi không? Nghĩ rằng tôi không đấu lại được bọn chúng? Hay là...các cậu cho rằng tôi sẽ phá hỏng kế hoạch của các cậu?"

Lục Chi vốn thẳng tính, cô không thích vòng vo, có cơ hội liền nói luôn, cho dù mất lòng người khác cũng chẳng để ý.

Rau Cải không ngờ cô lại tức giận vụ này đến như vậy. Với tính cách của cô, nếu như cô khó chịu trong lòng nhất định sẽ làm ầm ĩ kinh thiên động địa. Còn nếu như im lặng trong hai ngày như thế này...nghĩa là giới hạn chịu đựng đã bị khoét hỏng, nếu không có một lời giải thích thỏa đáng chắc chắn sẽ không có chuyện ''tình thân'' hay ''tình yêu'' gì ở đây cả.

Rau cải có chút hốt hoảng nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: "Đại ca, để em giải thích..."

"Cho cậu ba mươi giây."

"...Đại ca! Ba mươi giây không thể kể hết, cho em năm phút..."

"Cút!"

"..."

Rau Cải thấy bây giờ không phải là lúc dễ dàng mà tranh cãi với cô nên ngoan ngoãn thỏa hiệp: "...Được rồi! Em nói..."

"Bắt đầu tính giờ, năm giây trôi qua, hai lăm giây nữa...mười giây trôi qua, cậu còn hai mươi giây..."

Rau Cải nhìn Lục Chi một cách khó hiểu, cậu nhíu mày thật chặt...

"Còn năm giây cuối."

"Còn không mau nói!" Ngọc Ân sốt ruột đá vào mông Rau Cải.

"Bốn...ba...hai..."

"Là Lâm Huy!... Để bảo vệ chị..."

"...Cút!"

Rau Cải bỗng dưng tức giận: "Em không nói dối, hôm đó Lâm Huy nhìn thấy đàn em của chúng ta bị mấy vết chém nhùng nhằng trên người nên chắc chắn bọn chúng có sử dụng dao. Lâm Huy biết, nếu cho chị cầm đầu trận này, dựa vào bản tính nóng nảy của chị nhất định sẽ không kiềm chế được mà xông lên đánh nhau một cách vô kế hoạch, cứ như vậy bên ta và bên bọn chúng giao đấu bằng bạo lực chắc chắn người thiệt hại không phải bên hắn. Để giữ an toàn cho mọi người trong tỉnh Lâm Huy đã dùng cách ăn miếng trả miếng, bọn chúng có vũ khí làm thế mạnh, ta có mỹ nhân kế làm tiềm lực. Như vậy tỉ lệ thắng cao hơn mà không phải tổn thất về người..."

Lục Chi cười nhạt: "Vậy mà cậu nói Lâm Huy bảo vệ tôi? Tôi chẳng nghe thấy câu nào có từ ''để bảo vệ tôi'' cả."

"Có!" Rau cải nói tiếp: "Vết thương ở chân chị chính là điểm mấu chốt để Lâm Huy không cho chị tham gia. Vết khâu chưa lành hẳn, chị nghĩ rằng cậu ấy có thể để chị cầm đầu sao? Người ngu ngốc cũng biết cậu ấy đang rất quan tâm chị... cậu ấy làm như vậy, chính là để bảo vệ chị. Vết thương kia nếu bị rách lần nữa...có lẽ sẽ xảy ra hậu quả khôn lường..."

"..." Đến đây, Lục Chi im tịt...

Sau đó, cô lật chăn, vội chạy ra ngoài. Để lại Rau Cải và Ngọc Ân trong phòng.

"Đi đâu vậy?" Ngọc Ân tò mò.

"Kệ đi!"

Ngọc Ân gật đầu, một lúc, cô lại lên tiếng: "A! Nghe nói vụ đó tên lùn cầm đầu định dùng dao đâm Lâm Huy...tại sao không ai bị thương?"

Rau cải cười:

"Haizzz...cũng không biết hắn thế nào... Lúc đó vừa nghe đại ca hét lên hắn liền giật mình, mặt mũi tái mét như thể vừa bị đâm mấy nhát dao, mọi người xung quanh thì nghe thấy tiếng xương khớp bị gãy của hắn...cuối cùng hắn ta lăn quay ra ngất, không kịp đâm ai cả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.