Thế Bất Khả Kháng

Chương 4




Phong Phong nhìn theo bóng lưng của Sở Ninh Dực. Anh ta vẫn tưởng Sở Ninh Dực lo mình bỏ lỡ hôn lễ cho nên cũng chỉ thầm nghĩ cái tên này nhỏ mọn quá.

Sau khi Thủy An Lạc mang thai thì Sở Ninh Dực đã hạ lệnh cấm cô không được ăn rất nhiều thứ, trên cơ bản thì cái này cô không thể ăn, cái kia cũng không thể ăn.

Khó lắm mới được một hôm xả hơi, cô nhất định sẽ ăn thứ gì mình muốn mới được.

Con phố ăn vặt phía sau trường học chính là nơi mà trước đây bọn cô thích đi nhất.

Cho nên lần này hai người họ định đi đến đó, ngay cả Tiểu Bảo Bối cũng có thể kiếm được rất nhiều thứ có thể ăn.

Cuối cùng hai cô gái ngồi ở một quán ăn nhỏ chờ đồ ngon được mang lên.

Tay Thủy An Lạc cầm một xâu đồ nướng. Tiểu Bảo Bối cầm một cái bánh nhỏ. Kiều Nhã Nguyễn thì chống cằm ăn thịt dê nướng rồi chờ cá nướng được đem lên.

“Đến giờ tao vẫn còn nhớ ngày đầu tiên bọn mình vào trường. Ông già ấy có nói rằng đừng nghĩ bốn năm rất dài, kỳ thực chỉ một cái chớp mắt đã trôi qua.” Kiều Nhã Nguyễn thở dài.

Thủy An Lạc cũng cắm đầu ăn: “Đúng thế, cứ có cảm giác ngày mà ông ấy nói với bọn mình mới chỉ là ngày hôm qua thôi vậy.”

“Này, có muốn gọi Tân Nhạc ra ăn một bữa không? Hay là tao gọi Tân Nhạc ra nhé?” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói.

“Chắc giờ nó đang làm việc rồi! Chẳng phải bảo là tìm được bệnh viện rồi sao?” Thủy An Lạc tò mò nói.

“Để tao hỏi thử xem.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi rút di động của mình ra.

Thủy An Lạc rút một miếng thịt đặt vào miệng Tiểu Bảo Bối, khuôn mặt của nhóc lập tức đỏ bừng, cay quá, cay quá...

Thủy An Lạc thấy con trai mình lè lưỡi thì cười xấu xa, thế nhưng vẫn đặt một miếng bánh mì vào miệng nhóc: “Con trai ngốc, con với ba con giống nhau đều không thể ăn được cay, thật là đáng thương.”

“Nó mới lớn bao nhiêu chứ hả? Mày có phải là mẹ ruột nó không đấy?” Kiều Nhã Nguyễn trợn trắng mắt trách Thủy An Lạc một câu. Cô muốn gọi điện thoại nhưng ở đây quá nhiều người quá nên đứng dậy tìm một chỗ nào đó yên tĩnh.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn ánh mắt ai oán của con trai thì xoa đầu nhóc một cái: “Ông chủ, cho một phần váng đậu nướng không cay.”

Tiểu Bảo Bối không hài lòng, nhóc vẫn còn chưa ăn no mà.

“Thịt thịt...” Sao có thể chỉ ăn váng đậu chứ?

“Con đúng là đồ tham ăn, có thể sẽ biến thằng heo con béo núc ních đấy.” Thủy An Lạc xoa xoa khuôn mặt phúng phính của con trai, thế nhưng vẫn nhìn về phía ông chủ: “Thêm một phần cánh gà nướng, cũng không cay.”

Tiểu Bảo Bối cười tít mắt nhìn mẹ mình, như vậy là tốt rồi.

Thủy An Lạc cúi đầu tì trán vào trán con trai, chơi cùng nhóc.

“Đây là chỗ tốt.”

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên. Thủy An Lạc lập tức ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Viên Giai Di?

Cái ả đàn bà này đúng là bám dai như đỉa.

Thủy An Lạc ôm chặt Tiểu Bảo Bối rồi nhìn cô ta bằng ánh mắt phòng bị.

“Đương nhiên là chỗ tốt, không ngờ cô Viên cũng tới chỗ này.” Thủy An Lạc nhàn nhạt nói.

“Nghe nói cô đang ở đây nên tất nhiên tôi muốn qua đây rồi.” Viên Giai Di nói rồi hơi khom lưng nhìn Tiểu Bảo Bối: “Đứa bé này đúng là đáng yêu thật.”

Đôi mắt to của Tiểu Bảo Bối mang theo khó hiểu nhìn mẹ mình, dường như nhóc đang muốn hỏi: Cái người đáng ghét này là ai?

Thủy An Lạc nghe cô ta nói vậy thì càng thấy bất an hơn.

“Cảm ơn.” Thủy An Lạc lạnh nhạt nói, sự đề phòng lập tức tăng cao.

Viên Giai Di đứng thẳng người lên rồi cong môi nói: “Nhưng mà không bao lâu nữa có khi tôi sẽ thay thế vị trí của cô rồi, cô thấy sao?”

“Vậy phiền cô cứ từ từ mà đợi.” Thủy An Lạc cười lạnh, Viên Giai Di đúng là bệnh không nhẹ, đến bây giờ vẫn còn muốn được ở bên Sở Ninh Dực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.