Thế Bất Khả Đáng

Chương 10




Đại Túc nguyên niên, Hoàng cô tổ mẫu di giá về phía Tây, hai mươi hai ngày sau tới Trường An, đại xá thiên hạ, đổi niên hiệu thành Trường An.

Trường An, thiên hạ ổn định, hoà bình dài lâu.

Ngày đó khi dời nhà đến Lạc Dương, lão tiên sinh ở Quốc Tử Giám từng nhắc tới câu nói của Lý Thành Khí. Thế sự biến đổi, nay lại về Trường An, chẳng lẽ Hoàng cô tổ mẫu thật sự hạ quyết tâm để lại thiên hạ cho Lý gia?

Sáng hôm nay trời có chút âm u, đến giờ ngọ thiện thì tuyết bắt đầu rơi. Khi ta vào trong điện, mọi người đang đúng lúc ồn ào náo nhiệt. Một tiểu nội thị cúi người giúp ta lau tuyết dính trên giày, ta nghiêng đầu nhìn xem vị trí Lý Thành Khí ngồi. Chàng vừa nói chuyện xong với Thái Bình, như có cảm giác, quay đầu nhìn ta, hơi hơi mỉm cười.

Thái Bình thấp giọng nói gì đó, Lý Thành Khí nhìn ta, gật đầu trả lời, chọc Thái Bình che miệng cười khẽ.

Mặc dù ta nghe không rõ bọn họ nói gì, nhưng cũng đoán được có liên quan đến ta, vội quay đầu tránh đi, bước vào trong thỉnh an. Trương Dịch Chi ngồi kể chuyện cười cạnh Hoàng cô tổ mẫu, nhìn thấy ta lập tức kêu một tiếng tiểu quận chúa. Hoàng cô tổ mẫu thấy thế mới cười hỏi: "Vĩnh An, nghe nói ngươi sau khi trở về vẫn bị bệnh, chưa quen với khí hậu ở Trường An sao ?"

Ta cười lắc đầu: "Vĩnh An từ nhỏ ở bên Hoàng cô tổ mẫu, mỗi khi vào đông đều phải bệnh nặng một hồi, sớm thành thói quen." Hoàng cô tổ mẫu chỉ gật đầu, ý bảo ta ngồi xuống.

Ta vội vàng nhìn lướt qua bốn phía, chỉ còn trống duy nhất chỗ Tiên Huệ hay ngồi. Bất giác đáy lòng lạnh lẽo, nhưng vẫn bước nhanh đi qua, cười ngồi xuống. Vừa nâng chén trà lên, chợt nghe Hoàng cô tổ mẫu gọi ta, lại vội vàng thả chén đứng dậy.

"Nhắc đến ngươi bị bệnh, Thái Bình và Thành Khí vừa rồi có xin trẫm trợ giúp cho bệnh xá ở chùa", Hoàng cô tổ mẫu mỉm cười, nghiêng người dựa vào tháp nhìn ta: "Ngươi thấy thế nào?"

Sau khi Lý Đường khai quốc, có Hồng Phưởng thiền sư ở chùa Long Hoa xây dựng bệnh xá, quanh năm đi hoá duyên để thu lưu giúp đỡ dân chúng bị bệnh tật. Trải qua nhiều triều đại dần có chút quy mô, nhưng cuối cùng lực bạc. Nếu triều đình có thể trợ giúp tất nhiên là tốt, nhưng Hoàng cô tổ mẫu cố tình chỉ ra Lý Thành Khí, lại mang ý tứ khác...

Ta ngẫm nghĩ một lúc, mới cười trả lời: "Vĩnh An từ nhỏ thân mình không tốt, cho nên hiểu được cảm giác bệnh lâu ngày là thế nào. Cũng may có phúc khí sinh ở Võ gia, sống trong cung có ngự y chăm sóc, xem như giảm không ít đau khổ. Còn bá tánh ở dân gian cực khổ lại không được thuốc thang chữa trị, dù có mấy chùa miếu tăng nhân thu lưu cung dưỡng, nhưng phần lớn đều còn lưu lạc bên ngoài không thể trị liệu". Ta quét mắt nhìn Thái Bình, nói tiếp: "Công chúa tâm địa từ bi, Hoàng cô tổ mẫu cũng tin phật, nếu thật có thể giúp đỡ goá phụ cô nhi, kính lão dưỡng bệnh, đó là việc mừng lớn cho thiên hạ."

Tiếng nhạc sau bình phong vang lên dìu dặt, lượn lờ không ngừng.

Hoàng cô tổ mẫu cười không đáp, ngược lại Trương Xương Tông thấp giọng nói: "Bệ hạ, quận chúa nói rất đúng, thần cũng cảm thấy những người đó vô cùng đáng thương." Ta rũ mắt xuống, nhẩm lại những câu vừa rồi của mình, cảm thấy không hề có điểm nào sai sót hay thiên vị.

Qua một lát, Hoàng cô tổ mẫu mới mỉm cười: "Được, vậy hôm nay hạ chỉ, cho người kiểm tra chùa chiền bệnh xá các nơi, phát chẩn cho người nghèo, goá phụ cô nhi, kính lão dưỡng bệnh", bà nhìn về Lý Thành Khí: "Thành Khí, việc này ngươi lo liệu." Lý Thành Khí đứng dậy lĩnh chỉ: "Thành Khí tuân chỉ."

Tiệc tàn, bệ hạ giữ lại mỗi Thái Bình.

Ta đi ra cửa điện, cả Đại Minh cung đã trắng xoá, trên tượng đá ngoài cửa đã phủ một lớp tuyết thật dày. Ta đang nghĩ tới nên đến chỗ Uyển Nhi một lúc hay là một mình quay về, phía sau đã có người tới gần: "Phải đi về sao?" Ta quay đầu nhìn, mới phát giác bên ngoài còn sót lại hai chúng ta: "Chàng thì sao ? Muốn xuất cung ư ?"

Dường như tâm tình Lý Thành Khí vô cùng tốt, hơi hơi mỉm cười nói: "Hôm nay không có chuyện gì quan trọng, ở cùng nàng nhiều thêm một chút." Thấy chàng như thế, trong lòng ta cũng ấm áp vài phần, khẽ gật đầu nói: "Đến hồ Thái Dịch đi, hôm nay tuyết lớn, nơi đó hẳn không có ai đi lại." Lý Thành Khí bảo được, liền phân phó Hà Phúc đi trước, chủ yếu là đi chuẩn bị trà nóng điểm tâm.

Ta nghe vậy, bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước.

Khi đó Tiên Huệ cố tình gây rối, ta và Lý Thành Khí cũng từng cùng nhau đi qua Thái Dịch trì, lúc ấy mưa rào vừa ngưng, lúc này tuyết lớn bay tán loạn.

Nghĩ đến đây, bèn trộm nhìn Lý Thành Khí một cái, vừa vặn chạm ngay ánh mắt tràn đầy ý cười của chàng, như là đang nói chàng cũng nhớ lại chuyện cũ giống ta. Chớp mắt như trở lại buổi tối nhiều năm trước, trong lòng hơi ngượng ngùng, đến khi đi được rất xa, ta mới thở dài: "Lần đó ta đói đến bủn rủn, nhưng vẫn muốn ngắm cảnh cùng chàng, còn nói về cảnh sắc ở Khúc Giang."

Chỗ này cách xa đại điện, quả thật như ta liệu trước, bởi vì tuyết lớn, hồ Thái Dịch rất thanh tịnh.

Ngoài trừ vài tâm phúc đi theo xa xa, nội thị cung tỳ, còn lại không có người khác.

Lý Thành Khí dừng lại, nhẹ nắm tay ta: "Vĩnh An, tính ra ta mắc nợ nàng rất nhiều." Ta không ngờ chàng dừng lại chỉ để nói lời này, trừng mắt liếc nhìn chàng, cố ý lạnh mặt nói: "Đúng vậy, chàng nợ ta rất nhiều." Lý Thành Khí vốn đang áy náy, lại bị ta trừng mắt, không kìm được cười lớn: "Phải, bổn vương nghĩ rằng muốn trả hết, e là cả đời này cũng không đủ ."

Ta cảm giác mặt mình nóng bừng lên, vội lảng tránh, ngẩng đầu nhìn tuyết phủ trên cành cây: "Năm ấy khi chàng đại hôn, ta từng thầm oán trách bản thân. Lúc trước chàng gặp ta là có tâm tư gì, ở trên núi Long Môn nói tứ hôn là tính kế gì, ta ước chừng đều có thể đoán được, nhưng vì sao càng ngày lại muốn đến gần chàng hơn, ngay cả trốn cũng không trốn?"

Lý Thành Khí thấy tuyết hình như rơi ngày càng lớn, kéo tay ta đi vào Noãn các gần đó: "Nàng cho là ta có tâm tư gì?" Ta dẫm theo dấu chân của chàng, im lặng không trả lời. Vào Noãn các, Hà Phúc đã ở cạnh cửa chờ lâu, thấy hai ta liền khom người lui xuống.

Chàng giúp ta tháo mũ trùm đầu xuống, phủi phủi tuyết vương trên tóc, từng động tác đều rất chậm, đều rất ôn nhu.

Ta gần như có thể nghe được tiếng tim mình đang đập loạn xạ, hồi hộp không yên. Khi chàng kéo ta ngồi xuống, ta mới phát hiện lòng bàn tay chàng cũng ẩm ẩm mồ hôi, không dám nhìn chàng, đành qua quýt nói: "Còn chưa nói xong." Lý Thành Khí tựa hồ buồn cười: "Nói đi." Ta nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau, nhẹ giọng nói: "Ta là Võ gia quý nữ, lại là bạn tốt với Uyển Nhi, lúc trước chàng đối đãi với ta đặc biệt như thế, chẳng qua là đem ta trở thành một quân cờ của chàng, có phải không?"

Xung quanh lặng yên không một tiếng động, Lý Thành Khí không nói gì.

Ta bình tĩnh chờ câu trả lời, mặc dù hiểu được ý định lúc ban đầu của chàng, nhưng vẫn thấy trong lòng chua chát.

Qua thật lâu, ta dần trở nên bất an, ngẩng đầu nhìn Lý Thành Khí. Đúng lúc chàng nhẹ than thở: "Vĩnh An, ta ở trong lòng nàng, chính là một người như thế sao?" Chàng ôm thắt lưng ta, kéo ta lại gần thêm chút: "Đó là suy đoán của nàng lúc còn trẻ, qua nhiều năm như vậy, trong mắt nàng ta vẫn còn là một kẻ không chịu được như thế ư ?"

Ta bị chàng hỏi có chút giật mình.

Quả thật, nếu những phỏng đoán đó đã có từ lúc niên thiếu, qua nhiều năm theo lý ta cũng sẽ tiếp tục giữ quan niệm đó, hôm nay nhìn lại, tuy rất có đạo lý, nhưng chàng sẽ không phải là người như thế. Thầm nghĩ đến đây, rốt cuộc không trả lời được chất vấn của chàng, chỉ cần đối diện đôi mắt đen thẳm kia thôi, cả người ta đã nóng lên, bối rối hoảng hốt.

Lý Thành Khí không thèm nhắc lại, bế ta đặt lên giường, trong mắt đều là nùng tình mật ý, làm cho người ta hít thở không thông.

Ta theo bản năng nhắm mắt lại, cảm giác Lý Thành Khí dịu dàng hôn từng tấc lên mặt, lên môi ta, hơi thở dần hoà lẫn vào nhau, không phân biệt rõ là ai rối loạn ai. Chàng cho tới bây giờ không phải là người dễ bộc lộ tình cảm ra ngoài, cảm giác được lòng bàn tay chàng hiếm khi lại ấm nóng như thế, cũng hiểu được hôm nay là đặc thù. Ta và chàng, bấp bênh nhiều năm như vậy, ngăn cách bởi nhiều người như vậy, rốt cuộc đã có thể ở cùng nhau.

Tay Lý Thành Khí lướt nhẹ từ bên cổ, rồi trượt vào trong áo, một đường dây dưa triền miên, không cho ta cơ hội lùi bước. Tim ta đập điên cuồng, giống như có gì đó muốn thoát ra, cơ thể bị dày vò nôn nóng, tất cả ý thức còn sót lại đều tan biến.

Nhưng mà, Lý Thành Khí dường như đang chờ đợi ta thích ứng, hoặc là kháng cự. Chỉ là nơi bàn tay tiếp xúc càng không ngừng lưu luyến vuốt ve từng chỗ trên người ta, dịu dàng mà ấm áp. Loại cảm giác rung động chưa trải qua bao giờ làm ta gần như quên cả hô hấp.

Giờ khắc này, e lệ, sợ hãi, còn có run rẩy, khát vọng, đều xa lạ như thế.

Cái ôm mạnh mẽ có lực của chàng, nụ hôn say đắm triền miên, gần như là trân trọng thành kính, trong sự mãnh liệt dây dưa lại có sự tĩnh lặng như dòng nước chảy. Thiên hạ chàng gánh vác, niềm tin chàng giữ gìn, Lý Thành Khí có rất nhiều thứ ta quen thuộc, nhưng mà lúc này chàng lại trở nên xa lạ, khiến cho ta có khát vọng muốn tìm hiểu hết con người chàng.

Chờ đợi quá lâu, chúng ta đã chờ đợi quá lâu.

Cuối cùng, ta ôm lấy bờ lưng lấm tấm mồ hôi của Lý Thành Khí, nghênh đón nụ hôn của chàng. Không hề trốn tránh bất an, mà là dốc hết cả đời quyến luyến. Ta yêu Lý Thành Khí, từ lúc ngây thơ mới biết tình yêu đã yêu chàng, không chứa thêm bất kỳ ai khác.

Khi chàng ôn nhu tiến vào, ta đã rơi lệ đầy mặt, mở mắt ra, một đôi mắt thâm tình đang chuyên chú nhìn ta.

Khoảnh khắc này, ta sẽ ghi nhớ cả đời.

Quyến luyến của chàng, không hề giữ lại, trút hết tại đây, giữa trưa ngày tuyết này.

Trong lúc dây dưa kéo dài, Lý Thành Khí thủy chung gọi tên ta, một lần lại một lần, nói cho ta biết, là chàng.

Tới khi kiệt sức, kích tình lui bước, ta mới cuộn mình trong lòng Lý Thành Khí, dán tai vào ngực chàng, say mê nghe tiếng tim vẫn đập nhanh như cũ kia. Lý Thành Khí như đang ôm một đứa trẻ, không ngừng hôn lên mặt lên mũi, yên lặng và bình thản, ôm chặt ta. Sự ngọt ngào đó, chỉ có ta và chàng chia sẻ, nghĩ như vậy thôi cũng đã là hạnh phúc.

"Tuyết còn rơi sao?" Ta ngửa đầu nhìn Lý Thành Khí, sau đó liền nhìn thấy đáy mắt chàng lại nảy sinh dục vọng.

Đây là chuyện một nữ nhân lấy làm kiêu ngạo nhất ư ? Từng có mấy đêm, Uyển Nhi ở bên gối chia sẻ với ta những bí mật sâu kín nhất, khi đó mặc dù ta đã trải qua, nhưng cho dù thế nào cũng không cảm thụ được nùng tình mật ý trong mắt nàng. Khi đã có thể đi tới ngày hôm nay, ta mới hiểu được, đó là hạnh phúc của một nữ nhân, nam nhân mà ngươi yêu nhất, có thể bộc lộ khát vọng thẳng thắn nhất đối với ngươi.

Ngày ấy thẳng đến lúc hoàng hôn, Lý Thành Khí mới dùng chăn gấm bọc lấy ta, ôm đến bên cửa sổ nhìn tuyết.

Ta nằm trước ngực chàng, mệt đến mức không mở mắt ra được: "Trời tối rồi". Chàng ừ thật nhẹ: "Năm ấy lúc bị thương ở tay cũng là vào một đêm tuyết, tới lúc phát hiện sắc mặt y sư trắng bệch, mới biết là thương thế hung hiểm cỡ nào. Lúc đó ta chỉ nghĩ, nàng đang làm gì? Đọc sách, luyện chữ, hay là đã ngủ."

Tim ta co rút đau đớn, nhưng vẫn đón hùa theo, nhẹ nhàng hỏi: "Chỉ nghĩ những việc đó?"

Lý Thành Khí thâm tình ngắm nhìn ta, sau một hồi, mới nói: "Chỉ có nhiêu đó, lúc ấy ta chỉ muốn biết, Vĩnh An của ta đang làm gì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.