The Accidental Wedding

Chương 17




"Anh Tiểu Bạch. . . . . ." Cuối cùng, Mịch Nhi nhẹ nhàng đứng dậy, từng bước một chạy đến bên cạnh anh.

Hai cánh tay cô mở ra, vươn người nhào vào trong lòng anh.

Làm sao cô có thể trách anh, làm sao có thể không tha thứ cho anh đây, bất luận xảy ra chuyện gì, tình cảm của cô và anh Tiểu Bạch không hề dao động.

Bọn họ đã sớm tin tưởng vững chắc lẫn nhau, tranh cãi, mâu thuẫn, trách mắng, tức giận, hiểu lầm, xa cách, cho dù là những thứ tâm tình tiêu cực trong tình yêu, cũng không thể ngăn cách bọn họ, đã từng cãi nhau ầm ĩ đã từng tức giận, cuối cùng vẫn quay về hòa thuận.

Mặc dù cô ra ngoài lưu lạc năm năm, cuối cùng quanh đi quẩn lại vẫn là trở về bên cạnh anh, thời gian cũng không thể chặt đứt nhớ nhung, làm sao cô lại vì một chuyện sai lầm liền ghi hận trong lòng đây.

Mịch Nhi vòng chắc eo Liên Tĩnh Bạch, cái ôm này vĩnh viễn là ấm áp nhất, đến suốt cuộc đời đời, cô cũng không thể nào phóng khoáng rồi.

Liên Tĩnh Bạch lại lần nữa được người yêu tha thứ, điều này khiến anh cảm thấy vui mừng từ và phấn chấn trong thâm tâm, anh ôm Mịch Nhi thật chặt, tuyên thệ bên tai cô như nỉ non: "Thật xin lỗi, Mịch Nhi, tha thứ cho việc làm buổi sáng của anh, anh biết mình sai rồi, làm em tức giận như vậy —— về sau anh sẽ tôn trọng ý kiến của em, sẽ không làm loạn như vậy nữa. . . . . ."

"Anh Tiểu Bạch . . . . . ." Mịch Nhi lẳng lặng bị anh ôm trong ngực, tai bị âm thanh không ngừng kiểm điểm mình, lòng cô không nỡ cũng bị dâng lên toàn bộ.

Tha thứ cho nhau, anh đã nhận lỗi, làm sao cô có thể thản nhiên trừng phạt anh, không lý do, cô cũng tự xét lại mình.

"Anh Tiểu Bạch, anh —— anh nhịn như vậy sẽ rất cực khổ đi. . . . . ." Nhẹ nhàng, Mịch Nhi quay đầu hỏi anh.

Cô còn nhớ rõ sáng sớm thứ khổng lồ đó kề sát vào chân cô nhiệt độ nóng đốt người, tràn đầy sức lực bộc phát, cô cũng nhớ năm năm trước đo số liệu của nó, vật khổng lồ như thế vẫn vì cô mà ngầm cấm dục, về sau có lẽ chuyện như hôm nay sẽ không ngừng xảy ra, ý niệm chữa ** bị hung hăng kiềm chế mà đứt, nó nhất định là cực khổ nhất đau khổ nhất. . . . . .

Liên Tĩnh Bạch cúi đầu nhìn giữa chân mình, đối với vấn đề này của Mịch Nhi, anh chỉ là cười khổ một tiếng, cũng không có trả lời trực tiếp.

Anh càng yêu Mịch Nhi, lại càng sẽ nhịn không ngừng, càng muốn cùng cô thân mật chặt chẽ; đúng là chỉ có anh nhịn xuống, Mịch Nhi mới nguyện ý được anh yêu, mới sẽ không bỏ đi, đây là một mệnh đề không cách nào được giải quyết hạnh phúc, anh và Mịch Nhi không thể cùng lúc thỏa mãn tâm nguyện, phải có một người nhượng bộ khuất phục.

Giằng co như vậy sẽ khiến hai người không ngừng tranh cãi mâu thuẫn, anh cũng không muốn lãng phí thời gian này tranh cãi ầm ĩ. Bởi vì anh rất hiểu, trận này tiến hành đối chọi gay gắt đ ến cuối cùng, chắc chắn là anh phục tùng yêu cầu của Mịch Nhi, Mịch Nhi đang ở trước mặt anh, không có biện pháp độc ác kiên trì.

Mà đưa đến kết quả, chính là anh sẽ càng ngày càng thích Mịch Nhi, càng ngày càng tích lũy ** không thể không kiềm chế, anh càng nhẫn nại thì sẽ càng khổ cực.

Nhưng sự kiện này cũng không cần thiết nói với Mịch Nhi, anh cũng không muốn vì chiếm được đồng tình, nhẫn nại cấm dục vì cô giữ vững lòng trong sạch, đây vốn chính là chuyện mình phải làm, nếu không cô sẽ vì vậy mà thay đổi ý niệm tiếp nhận anh, anh cũng không cần lấy chuyện này làm cho cô khốn đốn.

"Anh không phải nói, em cũng biết. . . . . ." Mịch Nhi liếc mắt một cái nhìn xuyên sự giấu giếm của anh, lòng vô cùng áy náy.

Nếu như anh một lời thừa nhận mình thật nhịn được khổ cực, muốn dùng cái này khiến cô đau lòng làm cho cô phải đền bù, lòng Mịch Nhi tuyệt đối không phức tạp giống như bây giờ, nhưng anh Tiểu Bạch lựa chọn thái độ thản nhiên thành thật nhất, anh càng im lặng không lên tiếng, lòng cô càng lo lắng.

Anh im lặng ép cô tới mức thở không nổi, Mịch Nhi dường như không cách nào tưởng tượng rốt cuộc anh sẽ khổ cực dường nào, sẽ làm sao đè nén và cấm dục, anh Tiểu Bạch căn bản không cách nào hình dung ra trình độ của nó. . . . . .

Đọi mắt tím của Mịch Nhi hiện nước mắt trong suốt, đôi mắt ru xuống suy tính trong chốc lát, cô kéo tay anh, nhỏ giọng hỏi: "Nếu như anh sắp không nhịn được, còn có. . . . . . Còn có búp bê bơm khí em đưa cho anh, anh có thể dùng nó xoa dịu một chút . . . . . ."

Lông mày kiếm của Liên Tĩnh Bạch đột nhiên nhíu lại, tay không tự chủ dùng sức bóp chặt eo Mịch Nhi, giọng điệu của anh trở nên hung tợn, không cách nào khống chế động tác thân thể nhéo cô: "Dám đề cập đến con búp bê chết tiệt kia một câu nữa, anh liền ** em bắt em tự mình tới hóa giải! Anh xem trên người em còn nơi nào có thể cất giấu thuốc!"

Lòng anh thương Mịch Nhi cam chịu nhẫn nại là một chuyện, nhưng nếu như cô thêm dầu vào lửa cố ý chọc giận anh, anh sẽ không ngại buông tha loại kiên trì này!

"Được thôi được thôi . . . . . . Em không nói." Mịch Nhi cười gượng lập tức lắc đầu, không dám thử dò xét hành động của anh. Anh thật sự sẽ nhượng bộ vì cô mà cấm dục, nhưng nếu như bị buộc tới cực điểm, anh Tiểu Bạch cũng sẽ không thương tiếc chút nào mà chiếm đoạt lấy!

Trong lòng Mịch Nhi thở dài, hoàn toàn bỏ đi tiếp tục tự mình luyện chế búp bê.

Cô vui mừng đề nghị anh sử dụng búp bê, cũng là suy nghĩ vì anh. Bởi vì nguyên nhân đó không nói ra miệng được, cô tuyệt đối không cách nào cùng anh làm được một bước kia, anh Tiểu Bạch có thân thể bình thường **khỏe mạnh nhưng lại không thể không kiềm nén, như vậy thật không tốt.

Thân là bác sĩ cô tự nhiên biết, tiếp tục như vậy lâu dài không cách nào giải trừ, cũng sẽ tổn hại sức khoẻ . . . . . .

Nhưng cô phải làm gì đây, có thể nghĩ tới biện pháp gì cô cũng đi làm rồi, tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo cho anh búp bê thổi khí thế phát tiết nhưng anh lại không thích, anh Tiểu Bạch quả thật hận búp bê thấu xương, nhắc tới là tràn ngập oán hận, huống chi là để cho anh sử dụng. . . . . .

Chẳng lẽ, cô còn phải làm một búp bê mô phỏng mình lần nữa, anh mới chịu phát tiết với nó?

Nhưng là đem mình làm thành búp bê thổi khí, đây thật là ý tưởng biến thái, siêu cấp biến thái!

Như vậy không muốn người khác liền đổi thành cô! Tuyệt đối không được!

"Chỉ là, nếu như anh nhịn quá nhiều hỏng thân, cũng đừng trách em, là anh không nghe lời em, cậy mình mạnh làm loạn!" Mịch Nhi lên ngón tay giơ, hiện tại liền phòng bị trước với hậu quả của Liên Tĩnh Bạch.

Suy nghĩ một chút, cô lại nói: "Còn có, biểu hiện hôm nay của anh thật là làm cho người ta thất vọng, anh đã mất uy tín rồi! Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ không ngủ cùng anh trên một cái giường, để tránh tăng lên gánh nặng anh nhẫn nại, cũng vì giúp em với thân thể an toàn!"

Ai, chuyện cho tới bây giờ, cô cũng chỉ là đi một bước tính một bước, sắp tới hai người cũng nên yên tĩnh một chút, tận lực trước tránh khỏi khơi gợi anh cơ hội bộc phát, khiến anh giảm bớt hành động tổn hại sức khỏe. Ít nhất, cũng không xảy ra chuyện ** mạo hiểm này nữa.

Có lẽ, ngày nghỉ này chính là cơ hội tốt nhất, cô có thể quan sát một chút sở thích bình thường của anh, cố gắng tìm ra phương pháp anh có thể tiếp nhận, thực hiện một phần nghĩa vụ làm vợ mình nên gánh đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.