Thầy Trả Nổi Không

Chương 132: 132: Đi Vào Kim Tự Tháp




[Phụ Cận] Xử ~ Trốn: Em còn nhỏ, nên hiểu dù chỉ là một chút tổn thương nhưng cũng khó mà bù đắp được.

[Phụ Cận] Kiếm Hạ Đoạt Ái: Nếu em vứt đi thật, chú nhỏ của em rất có thể không bao giờ nhìn mặt em nữa, sẽ không mua đồ ăn cho em nữa đâu, em hãy nghĩ đến cảnh tượng đó một chút đi, nghĩ cho kỹ nhé.

[Phụ Cận] Anh Hùng Bàn Phím: Nghe anh khuyên nào, đừng kích động.

Mấy người hâm mộ ban đầu khí thế hùng hổ một giây sau lại biến thành mấy anh giai tốt bụng, anh một lời tôi một lời, cố gắng muốn kéo con ngựa hoang mất dây cương sắp chạy thoát này lại, nhưng tiếc là người ta không dễ lừa chút nào.

[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: Tui đâu có kích động, tui nghiêm túc mà!

[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: Ai nói tui không hiểu cái chuyện tổn thương kia? Tui hiểu!

[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: Cũng tại chú ấy bắt tui làm bài tập, làm tui lỡ mất nửa tập Thần Miêu Đặc Cảnh! Đó là Thần Miêu Đặc Cảnh mà tui thích nhất! Là chú ấy tổn thương tui trước mà!

[Phụ Cận] Xử ~ Trốn: Cái này thì dễ thôi, phần mềm nào chả có, anh cho em một thẻ hội viên, em muốn xem lúc nào thì xem lúc đó nhé.

[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: Tui không cần!

[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: Tui chỉ muốn quay lại lúc đó xem cho xong nửa tập kia! Mấy người có cho tui một ngàn tập hay mười ngàn tập thì tui cũng không thèm đâu!

[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: Cũng như mấy người đã nói, loại tổn thương này không thể bù đắp nổi!

Mọi người: “…”

Rốt cuộc là ai đã cho Thân Hóa Thương Khung lá gan này vậy, lại dám bắt nạt học sinh tiểu học thế này!

Xử ~ Trốn nuốt xuống một ngụm máu, chỉ có thể thay đổi góc độ.

[Phụ Cận] Xử ~ Trốn: Bọn anh giúp em hả giận, thấy sao? Bây giờ em mau gọi chú nhỏ của em về đi, bọn anh thay phiên nhau giết chú ấy.

Quả Quả Nha đang bị biến cố trước mắt làm cho đần người, bây giờ nhìn thấy câu này, cuối cùng cũng cảm thấy mọi chuyện đã quay về đúng quỹ đạo.

Nhưng tiếc là, người mà bọn họ đang đối mặt lại là một “học sinh tiểu học”.

[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: [cười lạnh] Kiểu lừa gạt con nít này tui đã nghe nhiều rồi, mấy người đang xem tui là thằng ngốc hả? Để chú nhỏ của tui về để tui không vứt được đồ của chú ấy, đúng không?

Mấy người hâm mộ đều đang muốn đánh thằng nhóc này lắm rồi.

Thằng nhỏ này sao lại khó giải quyết như vậy chứ!

Thủy Vô Ngân không thấy thủ hạ trả lời, hỏi một câu: “Khuyên được không? Thân Hóa Thương Khung về rồi chưa?”

Xử ~ Trốn kìm nén nói: “Vẫn chưa, khuyên nó không được.”

Dù sao Thủy Vô Ngân cũng đấu trí quen rồi, hoài nghi hỏi: “Các cậu có chắc là cháu nhỏ của cậu ta không? Có khi nào là cậu ta giả…”

Còn chưa nói xong câu này, lại nghe Xử ~ Trốn kêu lên: “Ơ đệt, nó vứt kìa! Nó bắt đầu vứt rồi!”

Thủy Vô Ngân liền phát điên: “Mau nhặt lên! Sau đó nghĩ cách trả lại cho cậu ta!”

Vứt đồ trong du hiệp không phải là báo hỏng rồi biến mất ngay lập tức, mà nó sẽ nằm ở trên đất một phút. Xử ~ Trốn nghe vậy liền chạy lên trước, vội vàng nhặt lên.

Việt Nhiên dừng lại nhìn gã, đột nhiên cảm thấy lạ lùng.

Mấy người này vừa tới liền đối đầu với cậu, tự nhận là fan của Nguyệt Trầm, lúc đó cậu suy đoán sợ mấy người này là đến nhưng chả có ý tốt gì cả.

Cậu không có con Hồn Thú thứ sáu, đánh nhau sẽ bị thiệt, càng khỏi nói bên cạnh còn có mấy người chị dâu đang ở đây, ban đầu nghĩ nếu tránh được đánh nhau, cậu sẽ lựa câu nói dối đã chuẩn bị sẵn, đặt lập trường của mình lên vị trí của bọn họ.

Kết quả mấy người này không những không cổ vũ cậu mau vứt đi, ngược lại còn khuyên nhủ cậu?

Hơn nữa khi cậu giả vờ ném đi mấy thứ râu ria đi, vậy mà cũng nhặt lên giùm nữa?

Nếu phải so sánh, thì biểu hiện của nhóm bạn thân chị dâu lại bình tĩnh hơn nhiều.

Bây giờ cậu đang có quan hệ thù địch với nhóm bạn thân, bởi vậy khi biết cậu đang muốn vứt đồ, nhóm bạn thân không hề ngăn cản cậu lại, có điều chính vì có cái cảnh “thờ ơ lạnh nhạt” ngược ngạo này, mới vừa rồi bọn họ còn chính nghĩa xông tới bảo vệ cho cậu mà, càng nhìn càng thấy khác thường.

Cậu nhìn chằm chằm hai nhóm người này, đầu đều là dấu chấm hỏi.

Mấy người hâm mộ không biết là mình đang bị nghi ngờ, vô cùng sợ hãi nhìn cậu, luôn chuẩn bị nhặt đồ lên.

Việt Nhiên nghĩ không ra, trước hết quyết định cách xa bọn họ một chút, phòng hờ họ xuống tay.

[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: Có phải mấy người muốn nhặt đồ trả lại cho chú nhỏ tui không?

[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: Thì ra mấy người cùng một phe, còn nói cái gì mà giết chú ấy, hên là tui không tin!

[Phụ Cận] Thân Hóa Thương Khung <: Tui sẽ không để mấy người được toại nguyện đâu! Hôm nay tui chắc chắn phải vứt hết!

Gửi xong hàng chữ này, cậu tìm ngay một kẽ hở, nhấn kỹ năng tăng tốc lao nhanh ra khỏi đám người, vừa cất bước đã chạy mất.

Xử ~ Trốn điên rồi: “Ơ đệt, nó chạy kìa, chắc là muốn tìm cái xó nào đó để vứt đồ rồi!”

Thủy Vô Ngân cũng điên theo: “Đuổi theo nó!”

Xử ~ Trốn không cần hắn nhắc nhở, kêu người đuổi theo, trong chớp mắt xung quanh chỉ còn lại bốn người.

Kiều Tu Vũ: “Chuyện này… vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Quả Quả Nha rốt cuộc cũng tìm về được chút sức để phán đoán: “Đuổi theo, tài khoản của bang chủ phu nhân đột nhiên bị công kích, về tình về lý thì chúng ta không thể không bận tâm, bằng không sẽ dễ bị nghi ngờ.”

Dứt lời, bọn họ cũng bắt đầu chạy về phía trước.

Phương hướng mà Việt Nhiên đang chạy đến chỉ có một đường, đó là lên núi.

Cậu đưa mắt nhìn bản đồ, nhanh chóng tìm được một chỗ truyền tống, tiếp tục chạy về phía trước.

Đúng lúc này, Nguyệt Trầm với Tinh Diệt đang đứng trên vách núi.

Tối hôm qua bọn họ đẩy xong phó bản hai mươi lăm người ở khu cũ, bây giờ cũng nên đẩy ở khu mới, nhưng vì không chưa có thời gian để tập hợp, nên bọn họ lên núi để thanh tịnh.

Hai người treo YY, tạo một phòng có mật mã.

Chỉ thấy phía dưới ID của Nguyệt Trầm có ghi rõ một chữ “Bạch”, ảnh đại diện là chibi của võ tăng, đó là Bạch Chính Dương.

Có điều cấp bậc chỉ là cấp một.

Bởi vì trước đây không lâu gã có thay đổi máy tính, email đăng nhập và mật khẩu tài khoản YY đều bị quên mất, gã cũng lười tìm lại, dạo này nói chuyện với Nguyệt Trầm một là dùng WeChat, hai là dứt khoát chat mật trong trò chơi, mãi đến tận ngày hôm qua khi các đại thần tổ đội khai hoang, lúc này gã mới tạo một tài khoản mới.

Nguyệt Trầm nghe tiếng gõ phím cạch cạch bên chỗ hắn, hỏi: “Làm gì thế?”

Bạch Chính Dương nói: “Trả lời câu hỏi của fan.”

Nguyệt Trầm cười nói: “Cố lên.”

“Tôi cũng không tốt với fan dữ vậy đâu,” Bạch Chính Dương gõ xong mấy dòng chữ, đóng giao diện trò chuyện riêng lại, “Gần hai tuần rồi, rốt cuộc chủ ý đó của cậu đã làm được chưa?”

Nguyệt Trầm nói: “Mới hai tuần thôi mà.”

Bạch Chính Dương nói: “Tôi sắp không chịu nổi rồi.”

Nguyệt Trầm nói: “Ban đầu là do cậu nói, chỉ cần có thể moi cậu ấy ra muốn cậu làm gì cũng được hết mà.”

Bạch Chính Dương phun máu.

Nguyệt Trầm cười cười, không đả kích hắn nữa, mà nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này.

“Chúng ta điểm lại từ đầu đến cuối nhé,” Hắn nói, “Tôi chỉ biết là khi đó cậu ấy học lớp 9, giả sử như chuyện cậu ấy nói là thật, sau đó cậu ấy đột nhiên xoá nick biến mất, rất có thể là bị người nhà phát hiện, đúng không?”

Bạch Chính Dương nói: “Ừm.”

“Ba năm nay cậu ấy chưa từng trở lại, có thể là hoàn toàn không muốn chơi nữa, cũng có thể là do việc học cấp ba quá căng thẳng, hoặc là ở trọ trong trường, không rảnh chơi,” Nguyệt Trầm nói, “Cậu ấy từng nói mỗi năm nghỉ hè đều sẽ đến ở nhà bà nội một thời gian ngắn, lớp 12 được nghỉ sớm, bây giờ là tháng bảy, ngay cả đại học cũng chưa vào, cậu ấy cũng nên về nhà, đúng không?”

Bạch Chính Dương nói: “Ừm.”

Nguyệt Trầm nói: “Nếu lại chơi game tiếp, cậu ấy sẽ ở khu cũ hồi trước hoặc sẽ đến khu mới. Tôi vẫn luôn đẻ ý khu cũ bên kia, không gặp được người nào đăng ký với ID Tinh Diệt cả, khu mới là được hai chúng ta quan sát, đặc biệt là ngay lúc đổi mới này, tính tình của cậu ấy không tốt, khi biết có người giả mạo cậu ấy, việc đầu tiên cậu ấy làm chắc chắn là tới tìm cậu.”

Bạch Chính Dương nói: “Ừm.”

“Ngày cậu trở về, diễn đàn liền sôi sục, mấy ngày nay livestream hầu như tôi đều lôi cậu theo, cậu ấy chỉ cần vẫn để ý đến trò chơi này, sẽ không thể nào không biết chuyện này,” Nguyệt Trầm nói, “Cho nên cuối cùng là sai ở chỗ nào?”

“Ừm…” Bạch Chính Dương đáp, “Có khả năng là cậu ấy không còn muốn chơi nữa?”

Nguyệt Trầm nói: “Có thể.”

Bạch Chính Dương nói: “Có lẽ là do năm đó vì quá say mê game, rồi phạm phải sai lầm lớn, từ đó trở nên ghét du hiệp. Có lẽ là do thi đại học không tốt, phải học lại một năm. Cũng có lẽ là sau khi cậu ấy tiếp xúc với tôi, rồi bị hấp dẫn bởi nhân cách và mị lực của tôi nên không truy cứu nữa?”

Nguyệt Trầm nhìn gã.

Bạch Chính Dương cũng nhìn hắn.

Mấy giây sau, Bạch Chính Dương phun máu lần thứ hai: “Suy ra chủ ý này của cậu căn bản không dùng được!”

Nguyệt Trầm dở khóc dở cười: “Vậy đừng tìm nữa, cậu đi xoá nick đi, tôi sẽ lên Weibo đăng thông nói rõ việc này.”

Bạch Chính Dương im lặng một chút: “Có thể là cậu ấy vẫn còn đang chơi ở nhà bà nội, bằng không chúng ta lên Weibo mua hot search ‘Trở về đi Tinh Diệt’ nhé?”

“Làm như vậy thì lố quá, mọi người sẽ nghĩ là cậu đang muốn hot lên đó,” Nguyệt Trầm nói, “Cậu làm cho tên tuổi của người thúi quắc ra như vậy, đến lúc cậu ấy trở về sẽ không giết cậu chắc?”

Bạch Chính Dương nói xong cũng hiểu ra được chân lý này, “ừ” một tiếng, hỏi: “Cậu không còn cách nào khác à?”

Nguyệt Trầm cười nói: “Có, tôi lên Weibo đăng thông báo vạch trần, nói cho bọn họ biết là cậu đang chơi tài khoản này, không phải trước đây cậu đã từng thề thà đứng chổng ngược tiêu chảy cũng sẽ không chơi hỗ trợ hay sao? Cái này mà tung ra một phát, chỉ bằng sức chiến đấu của fan cậu, ‘Dương thần đứng chổng ngược tiêu chảy’ tuôn ra chưa nửa ngày chắc chắn sẽ lên hot search cho coi.”

Bạch Chính Dương: “…”

Nguyệt Trầm nói: “Tôi đi đăng đây.”

Bạch Chính Dương tức giận nói: “Cậu quay lại cho tôi!”

Nguyệt Trầm cười một tiếng: “Không thì phải làm sao?”

Bạch Chính Dương nói: “Đợi thêm mấy ngày thử xem.”

Nguyệt Trầm hơi híp mắt lại: “Tôi vẫn chưa hỏi cậu, tại sao tự dưng lại nhớ tới tiểu Tinh Diệt thế?”

Bạch Chính Dương nói: “Không phải là muốn thi đấu đôi hay sao? Trước đây cậu ấy có quan hệ tốt với cậu, nên tôi đề xuất vài câu.”

Nguyệt Trầm nói: “Nói thật đi.”

Bạch Chính Dương yên lặng vài giây, bất đắc dĩ nói: “Là tại cái tên Ngân Mộc Tinh ngu ngốc kia loi nhoi đó.”

Nguyệt Trầm có hơi bất ngờ.

Ngân Mộc Tinh cũng là người của Liệt Dương Tinh Nguyệt, chỉ có điều thời gian chơi game trễ hơn bọn họ một chút. Bởi vì cùng máy chủ, cũng đều ký kết với Hoàn Thước nên lâu lâu bọn họ sẽ đánh đấm với nhau, giải đấu du hiệp lần thứ tư này cậu ta giành được hạng hai, độ nổi tiếng cũng đang lên.

Hỏi gã: “Cậu ta làm sao vậy?”

Bạch Chính Dương nói: “Lúc trước thi đấu xong chúng ta đi ăn cơm, trong lúc đi vệ sinh tôi vô tình nghe được cậu ta nói chuyện điện thoại với người khác có nhắc đến Tinh Diệt, giọng điệu rất xem thường tiểu Tinh Diệt, cậu ta thấy mình mới chính là Tinh thần của Liệt Dương Tinh Nguyệt. Năm đó Tiểu Tinh Diệt lợi hại đến đâu, không ai biết rõ hơn chúng ta, tôi lại không thể cãi nhau với cậu ta ở nơi đó được, cho nên sau này nghe nói sẽ thi đấu đôi, đầu tôi nóng lên muốn đi tìm cậu.”

Nguyệt Trầm hiểu ra: “Khó trách mấy ngày này cậu luôn bất hòa với cậu ta.”

Bạch Chính Dương “ừ” một tiếng: “Nhân cách tồi, không cần để ý đến cậu ta. Mấy cậu cứ chờ xem, hai ngày nay cậu ta livestream luôn nhắc tới khu mới, chắc chắn là muốn tới đây đấu tay đôi với Tinh Diệt, để xem có người dám đưa cái thang cho cậu ta hay không, nếu cậu ta thật sự dám đến, tôi chắc chắn sẽ nghĩ ra cách ngược cậu ta một trận.”

“Nghĩ nhiều quá rồi,” Nguyệt Trầm nói, “Cậu là hỗ trợ đoạn bảng, đánh không lại cậu ta đâu.”

*đoạn bảng: không tốt ở một phương diện nào đó.

Bạch Chính Dương nói: “Vậy cho nên mới nói là phải nghĩ cách khác… Ồ, đồ đệ của cậu kìa.”

Nguyệt Trầm quay đầu nhìn, phát hiện một bóng người quen thuộc đang đi lên núi.

[Phụ Cận] Nguyệt Trầm: Trùng hợp ha [mỉm cười]

Lúc này Việt Nhiên cũng nhìn thấy bọn họ.

Cậu giả vờ như không nhìn thấy, mắt nhìn thẳng lướt ngang qua bọn họ, nhảy xuống vách núi.

Nguyệt Trầm: “…”

Bạch Chính Dương: “…”

Hai người còn chưa kịp phản ứng, lại thấy có bảy, tám người nhanh chóng chạy tới, như chiên sủi cảo mà “quần quật” nhảy xuống theo.

Mấy giây sau lại có thêm bốn người tới nữa, đuổi theo rồi cũng nhảy xuống.

Nguyệt Trầm: “…”

Bạch Chính Dương: “…”

Bạch Chính Dương nói: “Tình huống này là sao vậy ta, chỗ này trở thành thánh địa tự sát rồi à?”

Nguyệt Trầm hoàn hồn, tò mò: “Chắc là có chuyện gì rồi, đi đi đi, đi xem thử.”

Hai người tham gia với đội quân nhảy xuống vực, nhảy xuống theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.