Thay Thế

Quyển 1 - Chương 11: Hang hổ sói con?




Thâm Quyến, tháng 10 năm 2006

“Dận Chân, chàng thật sự hận thiếp như vậy sao? Thật sự như vậy…?”

Chàng cuối cùng cũng không tới gặp ta. Chàng nếu tới, cũng chưa chắc đã tha thứ cho ta.

Trái tim đau nhói, muốn kêu lên không được, toàn thân ê ẩm, tứ chi không thể nhúc nhích. Không phải ta đã chết đi rồi sao? Vì sao thân thể còn đau đớn? Vì sao trong đầu ngập đầy ký ức, mỗi chuyện đều nhớ rõ? Nhẹ nhàng khẽ động mấy đầu ngón tay, lập tức cảm nhận sự mềm mại của tấm chăn bông. Trong lòng khiếp sợ, mở to mắt liền thấy trần nhà trắng tinh, đèn điện sáng loá. Ta như tỉnh mộng, nhìn quanh bốn phía: tủ quần áo màu phấn hồng, bàn trang điểm màu phấn hồng, còn có lọ hoa ta thích nhất. Ta hoang mang nghi hoặc: ta đã thực sự trở về là Trương Hiểu rồi sao?

Lẳng lặng nằm yên trên giường, không nhúc nhích. Trước mắt ta thoáng hiện từng khoảnh khắc ở cùng hắn, mỗi một chi tiết đều hiện rõ. Bất giác, nước mắt “ào ào” chảy ra. Tâm tư của ta đều lưu lại nơi đó, thì sao phải trở về? Nếu trở về, vì sao những kí ức này không mất đi? Ta làm sao sống tiếp đây?

Ta vẫn lẳng lặng nằm đó, con mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, toàn thân không có bất kỳ cảm giác nào, không biết đây là nét mặt của ta hay của Nhược Hi. Bất giác sờ lên cổ, thấy đôi hoa tai mộc lan, bên tai dường như nghe thấy tiếng nói của hắn: “Một ngày nào đó, nàng sẽ tự nguyện đeo nó…”

Ta vội vàng xuống giường, hai chân liền mềm nhũn, toàn thân ngã xuống đất. Hồi lâu giãy giụa tự đứng lên, chậm rãi đi ra trước gương. Trước mắt là hình ảnh ta năm 2005, trước lúc bị ngã vì thay bóng đèn. Có khác chăng trước kia là khuôn mặt đầy sức sống, tinh thần phấn chấn chứ không phải khuôn mặt tiều tuỵ, tái nhợt như hiện tại. Cẩn thận nhìn kỹ đôi hoa tai hoa mộc lan đang đeo, liền cảm giác mọi chuyện không phải đang nằm mơ, Dận Chân thật sự đã từng xuất hiện trong cuộc sống của ta.

Nhìn chính mình trong gương, tâm trí thoáng rời xa hiện tại. Trước mắt dường như hai tròng mắt lạnh lùng đang hiện ra, rồi hình dạng bi thống của hắn càng lúc càng rõ ràng, bên tai cũng vang lên thanh âm bi thống của hắn: “Hôm nay rời xa, trẫm vĩnh viễn không muốn thấy ngươi…”, “ngươi vĩnh viễn không được đụng trẫm…”

Vì sao nhất định phải tổn thương hắn như thế? Trái tim bỗng chốc đập liên hồi, đầu óc lập tức trống rỗng, thân thể mềm nhũn. Trong cơn kích động, ta liền đập đầu một cái thật mạnh vào thành giường, máu đỏ thi nhau tuôn ra… cứ như vậy rồi chết đi. Ta quả thật không nên tỉnh lại. Cuộc sống không có hắn chỉ là cái xác không hồn mà thôi.

Tháng năm năm Ung Chính thứ ba, cửa phủ Di thân vương Duẫn Tường

Sắc trời âm u, không khí nặng nề bao phủ như tâm trạng của ta lúc này, trĩu nặng chuyện khó nghĩ. Ánh sáng le lói phát ra từ chiếc đèn lồng trước cửa phủ làm ta chói mắt, phải chú ý.

Ta đứng trước cửa ngập ngừng, không biết có nên gõ cửa? không biết rồi nên nói cái gì? chẳng lẽ nói ta đây là Nhược Hi? chẳng lẽ thực sự muốn cùng hắn dây dưa không dứt cả một đời? hắn liệu có tha thứ cho ta? Thế nhưng vì sao ông Trời lại đưa ta tới thời đại của Nhược Hi? Ông trời thật khéo trêu người. Khi ta tỉnh dậy, bỗng nhiên phát hiện mình đang nằm ở trước cửa phủ đệ của Thập tam a ca.

“Tiểu thư” – Trong lúc ta đang ngẩn ngơ thì phía sau truyền đến giọng nói của Xảo Tuệ. Lập tức nhìn xuống, thấy trên người ta đang mặc bộ y phục màu xanh thêu hoa mộc lan, trong lòng không khỏi một trận cười khổ. Ông trời không hiểu đùa giỡn hay có chủ ý, lần thứ hai đến thời đại này, mặc trên người ta là bộ y phục hắn thích nhất, xuất hiện cũng là cửa phủ của người đệ đệ hắn yêu quý nhất. Ta chậm rãi xoay người, thấy Xảo Tuệ mặt mày tái nhợt, chằm chằm nhìn vào ta.

“Ngươi…ngươi…ngươi là ai?” Xảo Tuệ từ trên xuống tới cẩn thận quan sát ta mấy lần, trên mặt biểu lộ nhiều cảm xúc. Ta biết lần này trở về dĩ nhiên đã không còn mang dung mạo của Nhược Hi. Nhìn người đã từng thật tình đối đã ta, trong lòng đau nhói, ta nói: «Xảo Tuệ, Thừa Hoan vẫn khoẻ chứ?” Mặc dù biết nàng không nhận ra ta, nhưng ta vẫn ôm chặt lấy nàng.

Xảo Tuệ nhẹ nhàng lách khỏi tay ta, vừa cẩn thân nhìn kỹ ta lần nữa, vừa nói: “Thanh âm dường như là của tiểu thư, thế nhưng… Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại biết tiểu cách cách nhà ta? Dường như ngươi biết ta, nhưng ta không thể nhận ra ngươi?” Ta biết không thể nào giải thích rõ ràng, như ta nên làm thế nào….

Đứng trong đại sảnh, lẳng lặng nhìn Thập tam đang đến gần, khí nóng dâng trào trong lồng ngực, viền mắt cũng ánh lên nhiệt huyết, hai tay nắm chặt, kiềm chế xúc động.

Đây chính là Thập tam hắn tín nhiệm nhất, là người bạn thân nhất của ta ở đây. Lòng ta khẩn trương muốn biết Dận Chân hiện tại thế nào, nhưng giờ khắc này làm sao ta có thể hỏi. Giải thích với Thập tam ta chết đi sống lại nhưng không giữ được tướng mạo của Nhược Hi? Mặc kệ lý do của ta chân thực thế nào, hắn sẽ đều không chấp nhận.

Nhìn ánh mắt trầm tĩnh của Thập tam loé lên chút nghi hoặc trường phản ứng của ta, ta lặng lẽ lau đi nước mắt, khoé miệng giả vẻ tươi cười, chậm rãi quỳ xuống nhẹ giọng nói: “Gia, nô tỳ là Mã Thái… Hiểu Văn. Vài ngày trước, trong nhà xảy ra biến cố, người mất nhà tan. Mong gia lưu lại nô tỳ, nô tỳ sẽ vô cùng cảm kích”. Nếu ông trời đã sắp xếp cho ta trở lại thời đại này, ở lại phủ Thập tam là tốt nhất, là nơi ta sẽ nghe được tin tức về hắn.

Lẳng lặng chờ đợi, Thập tam vẫn không hề mở miệng nói làm ta có chút lo lắng. Nếu hắn không lưu ta lại, nơi đây ta cô đơn một mình làm sao đây. Yên lặng ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở hắn, thấy trán Thập tam thoáng nheo lại, rồi sắc mặt lại bình tĩnh như cũ.

Một lúc lâu sau, mặt Thập tam lộ vẻ cười yếu ớt nhìn về phía Xảo Tuệ. Xảo Tuệ giữ nguyên nét mặt, đơn giản thuật lại thời điểm gặp ta. Kỳ thực, ta hiểu rõ vì sao Xảo Tuệ lại tiến cử ta, trong lòng chợt thấy ấm áp, khoé mắt bất giác lại rơi lệ.

Sau khi nghe xong, Thập tam nhìn về phía ta phân phó: “Ngươi sau này cùng Xảo Tuệ hầu hạ cho Thừa Hoan cách cách.” Ta cúi đầu lên tiếng, nhẹ nhàng đứng lên rồi đi theo Xảo Tuệ đi về phía hậu viện.

Bước ra khỏi cửa, ta yếu ớt quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc Thập tam nhìn ta dò xét. Ta hướng về phía hắn nhợt nhạt cười, rồi vội vã đuổi theo Xảo Tuệ đang bước về phía hậu viện.

Thừa hoan vẫn ở lại khoảng sân cũ trước khi cùng ta vào cung. Ta đứng yên nhìn quanh, đột nhiên bên tai vang lên tiếng đàn tranh êm ái. Nghe giai điệu quen thuộc, ta liền bước nhanh tới, nhẹ nhàng mở cửa. Đứng trước mặt nàng, ta thấy hai mắt Thừa Hoan sưng đỏ, lệ bi thương loang lổ khắp khuôn mặt nhỏ nhắn. Hài tử nhỏ bé, mẫu thân đã sớm ra đi, mà hiện tại…

Ta không nhịn được nữa, nhẹ nhàng kêu lên: “Thừa Hoan”

“Cô Cô…” Thừa Hoan nhào tới trước mặt ta thì đột nhiên ngừng lại. “Ngươi…ngươi không phải là Nhược Hi cô cô”, nói xong, cái miệng cong lên, nước mắt như hai dòng hạt châu thi nhau tuôn chảy. Ta bước lên rồi ngồi xuống ôm chầm lấy nàng, cố sức cắn môi, nước mắt chảy ướt đẫm lưng Thừa Hoan. Mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Xảo Tuệ, cũng không để ý tới bộ dáng của ta lúc này, cứ vậy ôm chặt đứa trẻ ta vẫn luôn lo lắng. Trong lòng ta, Thừa Hoan giống như con ruột của ta vậy.

Trong lòng Thừa Hoan có chút sợ hãi, dùng lực đẩy ra ta rồi chạy tới nép sau lưng Xảo Tuệ, nước mắt lưng tròng lén lút nhìn ta. Xảo Tuệ cũng nhìn ta đầy nghi hoặc.

Thấy biểu lộ của Xảo Tuệ và Thừa Hoàn như vậy, ta tự nhắc nhở chính mình, ta đang không phải là Nhược Hi, tất cả đều phải bắt đầu lại. Ta âm thầm thở dài, đứng dậy mỉm cười với Thừa Hoan rồi nói: “Cách cách, nô tỳ vừa tới quý phủ. Vương gia phân phó nô tỳ từ nay cùng với Xảo Tuệ hậu hạ cách cách.”

Thừa Hoan vẫn nép sau Xảo Tuệ, nhẹ nhàng hỏi thăm: “Ngươi vì sao lại ăn mặc giống như cô cô? Ngươi không phải là cô cô?” Ta đây không có cách nào giải thích rõ cho nàng, đành phải nói: “Đó là do nô tỳ rất thích y phục này, lẽ nào cô cô của cách cách cũng thích y phục như vậy ư?”

Nghe xong, Thừa Hoan chậm rãi từ phía sau Xảo Tuệ bước tới bên cạnh ta, kéo áo ta. Ta lại ngồi xổm xuống, Thừa Hoan liền chui vào lòng ta, lẳng lặng ngả đầu lên vai ta. Ta bối rối một lúc, rồi lền nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Qua hồi lâu, Thừa Hoan ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói với ta: “Ngươi ôm ta cũng ấm áp như Nhược Hi cô cô ôm ta vậy, thật tình Thừa Hoan rất thích, có cảm giác giống như trước đây.” Nghe những lời thật lòng của Thừa Hoan, nước mắt ta một lần nữa lại tuôn rơi.

Từ ngày đi theo Thừa Hoan, ta thường nhớ tới hắn, cũng vài lần nghe nói hắn giờ cũng khá tốt. Nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại, trong lòng chợt thấy có chút trào phúng. Trước đây, lúc nào cũng nghĩ tới làm sao mới rời khỏi hoàng cung. Con tạo xoay vòng, giờ nếu không nhắc, người khác không bao giờ biết được thân phận thực sự của ta, thời đại

Thoáng chốc, ngày mười lăm tháng tám đã tới. Nhìn Thừa Hoan háo hức nhảy nhót, ta không khỏi mỉm cười. Thừa Hoan rất thích cuộc sống trong cung. Thực tình mà nói, cung điện mới chính là nhà của Thừa Hoan.

Thập tam trìu mến dõi theo Thừa Hoan. Tận mắt chứng kiến một Vương gia phong lưu tuấn tú đĩnh đạc biến thành một phụ thân từ ai, lòng ta chợt thấy thật vui vẻ, ánh mắt liên tục nhìn về phía hai người bọn họ. Nhìn thấy Xảo Tuệ từ ngoài đi vào, Thừa Hoan nhìn thấy Thập tam rồi kêu lên: “A Mã”. Thập tam lắc đầu nói nhanh “đi thôi”. Thừa Hoan liền vội vàng chạy đi.

Nhìn theo Thừa Hoan chạy khỏi cổng viện, Thập tam liền thu hồi ánh mắt, rồi nhìn thẳng vào ta cười nói: “Hiểu Văn, lần này ngươi theo Thừa Hoan tiến cung, chăm sóc cho nàng thật tốt, hướng nàng học một chút nữ công nào đó.” Ta gật đầu, sắc mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ vui thích.

Đang vui vẻ, chợt nhận ra Thập tam đang dò xét nhìn ta chằm chằm, trong lòng cả kinh. Ánh mắt hắn như vậy, đã nhìn ra được cái gì. Cũng muốn nói rõ cho hắn biết ta là Nhược Hi, nhưng trong lòng ta không chắc hắn sẽ tin. Nghĩ tới đây, khuôn mặt ta sững lại, đứng yên không nhúc nhích.

Thập tam thấy vậy nhẹ giọng nói: “Ngươi chưa từng vào cung. Trong cung có rất nhiều quy củ, ngươi phải chú ý. Ta sẽ bảo ma ma trong cung chỉ dạy cho ngươi một chút. Cố gắng chăm sóc cách cách thật tốt, đừng để nàng cả ngày quấy quít lấy hoàng thượng.”

Ta ngẩn ra, có chút không không giải thích được. Ở trong cung Thừa Hoan tự nhiên có các ma ma chăm sóc, sao lại cần đến ta. Mà Dận Chân thường ngày ở trong Dưỡng Tâm điện xử lý chính sự, Thừa Hoan làm sao có cơ hội cả ngày quấn quít lấy hắn. Thập tam thấy ta chưa hiểu rõ, khẽ cười: “Ta quên mất, các người lần này đến ở trong Viên Minh viên. Đến đó, người sẽ hiểu rõ ý của ta.”

Ta miên man suy nghĩ. Ánh mắt Thập tam hôm nay có chút kỳ quái, nhưng nghĩ lại cũng không biết nên nói lời gì. Đang ngẩn ngơ, đột nhiên bị đánh lên người một cái.

“Ai da”, ta giật mình ngã xuống đất, không nhớ ra lập tức kêu gọi: “Thập tam gia, ngươi…” Lời thốt ra trong nháy mắt ta giật mình. Ta làm sao vậy, tại sao luôn không nhớ rõ mình không phải là Nhược Hi.

Thập tam trong mắt loé lên tia nghi hoặc, nhìn ta ngây người, nhưng rất nhanh khôi phục lại thần thái như trước: “Hiểu Văn, ngươi vào cung thì không nên mặc y phục này nữa”. Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta, ta lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn.

“Vâng, thưa Vương gia”. Ta dùng thái độ nhẹ nhàng của một nô tỳ trả lời hắn, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Dận Chân có người đệ đệ như vậy, ngươi đừng nên vì những huynh đệ khác mà bị tổn thương khổ sở. Ta cùng Thập tam lẳng lặng nhìn nhau đến ngây ngốc, hắn lạnh lùng hỏi ta: “Vì sao ngươi thường mặc y phục này?” Anh mắt của Thập tam có chút mê mộng, ta ngẩn ngơ. Vì sao ta thích mặc y phục này, đó là bởi vì hắn thích. Cái gì hắn thích thì ta cũng yêu thích.

“Mộc lan hoa… đơn giản nô tỳ thích nhất mộc lan hoa…” ta khẽ khàng trả lời, rồi xoay người tiến về phía xe ngựa nơi cửa phủ, chỉ là bước chân có chút nặng nề. Ta cũng rõ phía sau có hai luồng ánh mắt đang nhìn ta chăm chú, nhưng ta không thể giải thích.

Thoáng chốc, ngày mười lăm tháng tám đã tới. Nhìn Thừa Hoan háo hức nhảy nhót, ta không khỏi mỉm cười. Thừa Hoan rất thích cuộc sống trong cung. Thực tình mà nói, cung điện mới chính là nhà của Thừa Hoan.

Thập tam trìu mến dõi theo Thừa Hoan. Tận mắt chứng kiến một Vương gia phong lưu tuấn tú đĩnh đạc biến thành một phụ thân từ ai, lòng ta chợt thấy thật vui vẻ, ánh mắt liên tục nhìn về phía hai người bọn họ. Nhìn thấy Xảo Tuệ từ ngoài đi vào, Thừa Hoan nhìn thấy Thập tam rồi kêu lên: “A Mã”. Thập tam lắc đầu nói nhanh “đi thôi”. Thừa Hoan liền vội vàng chạy đi.

Nhìn theo Thừa Hoan chạy khỏi cổng viện, Thập tam liền thu hồi ánh mắt, rồi nhìn thẳng vào ta cười nói: “Hiểu Văn, lần này ngươi theo Thừa Hoan tiến cung, chăm sóc cho nàng thật tốt, hướng nàng học một chút nữ công nào đó.” Ta gật đầu, sắc mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ vui thích.

Đang vui vẻ, chợt nhận ra Thập tam đang dò xét nhìn ta chằm chằm, trong lòng cả kinh. Ánh mắt hắn như vậy, đã nhìn ra được cái gì. Cũng muốn nói rõ cho hắn biết ta là Nhược Hi, nhưng trong lòng ta không chắc hắn sẽ tin. Nghĩ tới đây, khuôn mặt ta sững lại, đứng yên không nhúc nhích.

Thập tam thấy vậy nhẹ giọng nói: “Ngươi chưa từng vào cung. Trong cung có rất nhiều quy củ, ngươi phải chú ý. Ta sẽ bảo ma ma trong cung chỉ dạy cho ngươi một chút. Cố gắng chăm sóc cách cách thật tốt, đừng để nàng cả ngày quấy quít lấy hoàng thượng.”

Ta ngẩn ra, có chút không không giải thích được. Ở trong cung Thừa Hoan tự nhiên có các ma ma chăm sóc, sao lại cần đến ta. Mà Dận Chân thường ngày ở trong Dưỡng Tâm điện xử lý chính sự, Thừa Hoan làm sao có cơ hội cả ngày quấn quít lấy hắn. Thập tam thấy ta chưa hiểu rõ, khẽ cười: “Ta quên mất, các người lần này đến ở trong Viên Minh viên. Đến đó, người sẽ hiểu rõ ý của ta.”

Ta miên man suy nghĩ. Ánh mắt Thập tam hôm nay có chút kỳ quái, nhưng nghĩ lại cũng không biết nên nói lời gì. Đang ngẩn ngơ, đột nhiên bị đánh lên người một cái.

“Ai da”, ta giật mình ngã xuống đất, không nhớ ra lập tức kêu gọi: “Thập tam gia, ngươi…” Lời thốt ra trong nháy mắt ta giật mình. Ta làm sao vậy, tại sao luôn không nhớ rõ mình không phải là Nhược Hi.

Thập tam trong mắt loé lên tia nghi hoặc, nhìn ta ngây người, nhưng rất nhanh khôi phục lại thần thái như trước: “Hiểu Văn, ngươi vào cung thì không nên mặc y phục này nữa”. Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta, ta lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn.

“Vâng, thưa Vương gia”. Ta dùng thái độ nhẹ nhàng của một nô tỳ trả lời hắn, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Dận Chân có người đệ đệ như vậy, ngươi đừng nên vì những huynh đệ khác mà bị tổn thương khổ sở. Ta cùng Thập tam lẳng lặng nhìn nhau đến ngây ngốc, hắn lạnh lùng hỏi ta: “Vì sao ngươi thường mặc y phục này?” Anh mắt của Thập tam có chút mê mộng, ta ngẩn ngơ. Vì sao ta thích mặc y phục này, đó là bởi vì hắn thích. Cái gì hắn thích thì ta cũng yêu thích.

“Mộc lan hoa… đơn giản nô tỳ thích nhất mộc lan hoa…” ta khẽ khàng trả lời, rồi xoay người tiến về phía xe ngựa nơi cửa phủ, chỉ là bước chân có chút nặng nề. Ta cũng rõ phía sau có hai luồng ánh mắt đang nhìn ta chăm chú, nhưng ta không thể giải thích.

Viên Minh viên. Chân Hi các.

Nhìn toà lầu mới được xây dựng này, bất giác đôi mắt liền ngấn lệ. Chân Hi các. Hắn vốn không phải là người đa tình, nhưng tại sao lại công khai cho xây dựng chỗ này? Ta có thể thấy được, hắn thực sự quan tâm đến ta, nhưng vì sao không đến gặp ta lần cuối?

“Hoàng bá bá” – giọng Thừa Hoan tràn đầy phấn khích khiến ta nhìn chằm chằm về phía cánh cổng. Từ lúc bước vào phủ Thập tứ, ta đã không còn nhìn thấy hắn. Hiện tại, hắn trông như thế nào?

Sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt vô thần, thân thể so với trước gầy hơn rất nhiều. Mặc dù trong lòng rất nhiều lần đã hình dung ra dáng vẻ của hắn, cũng rất nhiều lần tưởng tượng ra quang cảnh chúng ta gặp lại, nhưng giờ cái gì cũng không nghĩ ra được. Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng giờ đầu óc trở nên trống rỗng. Ta chỉ biết nắm chặt lấy tay mình, nắm đến da thịt bị móng tay cắm sâu làm cho đau nhói, để chắc chắn rằng hắn đang thực sự đứng trước mặt ta. Qua một lúc, thân thể trở lại nhẹ nhàng hơn, nhưng hai tròng mắt vẫn chăm chú nhìn hắn.

Thừa Hoan hô một tiếng, chạy đến ôm lấy hắn. Gương mặt cô tịch của hắn hiện ra một tia mỉm cười, khom lưng ôm lấy Thừa Hoan: “Thừa Hoan đã biến thành một đại cô nương rồi, hoàng bá bá không nhận ra được. Thập tam đệ…”

Ánh mắt hắn nhìn sang Thập tam, rồi dừng lại ở phía ta, lẳng lặng quan sát ta một hồi rồi rất nhanh thu lại ánh mắt, chậm rãi buông Thừa Hoan, liếc mắt nhìn Thập tam. Thập tam liếc mắt về phía ta, rồi quay sang Dận Chân mỉm cười giải thích: “Hoàng huynh, đây là cung nữ thiếp thân của Thừa Hoan, thần đệ mới thu nạp ba tháng trước.” Thập tam hiểu rõ Tứ ca của hắn đang cần nghe lời giải thích này.

“Thừa Hoan, thích toà lầu này không? Đây chính là nơi ở của Hoàng bá bá và Thừa Hoan.” Dận Chân nghe Thập tam nói xong trên mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào, ôm Thừa Hoan chuẩn bị đi vào. Thừa Hoan vội quay sang hỏi: “Thích. Thế nhưng sao lại ở tại Viên Minh viên? Ở đây Nhược Hi cô cô có thể tìm được chúng ta không?”

Sắc mặt hắn trong tích tắc trở nên trắng bệch, ngực ta cũng liền như bị lưỡi dao sắc bén xẹt qua. Ta đưa tay lên ôm ngực, trong mắt trở nên ướt át. Đã lo lắng đến vậy, sao không đến gặp ta lần cuối? lẽ nào ngươi thực sự hận ta đến vậy?

“Thừa Hoan, sao không nhớ kỹ lời A mã dặn ngươi?” Thập tam tức giận trách cứ Thừa Hoan.

Thừa Hoan khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn đứng yên, không biết là đã sai ở đâu. Thập tam đối với nàng trước giờ đều vô cùng thương yêu chiều chuộng. Thập tam cũng chưa bao giờ nghiêm mặt quát mắng nàng như cảnh tượng này. Thừa Hoan hai mắt rưng rưng, nước mắt rơi lã chã.

Thừa Hoan hai mắt ứa lệ, u uất nhìn về phía Thập Tam, không dám lên tiếng khóc lớn. Ta thấy vậy trông lòng khó chịu. Trẻ nhỏ làm sao biết “chết đi” là thế nào.

Ta bước nhanh về phía trước, ngồi xuống nắm tay Thừa Hoan, nhẹ nhàng vỗ vào má nàng, bối rối nói: “Thừa Hoan, Nhược Hi cô cô nhất định sẽ tìm được ngươi. Người nàng yêu thương nhất không phải là ngươi sao? Nhược Hi cô cô ở trên trời chắc chắn vẫn dõi theo ngươi.” Thật sự, ta vẫn sẽ nhìn các ngươi, quan tâm các ngươi.

Vừa gặp lại hắn lòng tràn đầy phấn vui thích, mặc dù gặp lại mà không nhận ra nhau, nội tâm đau nhói. Tâm trạng cứ phập phồng biến hoá như vậy, nước mắt không kìm lại được, đua nhau chảy xuống. Không để ý tới dáng vẻ kỳ lạ, ta ôm lấy Thừa Hoan, che đi nước mắt lưng tròng, bước nhanh vào bên trong viện. Nếu như không nhanh chóng rời đi, ta không biết còn có thể kiềm chế được chính mình, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp.

Ánh trăng đêm trung thu đặc biệt sáng, toàn bộ sân vườn đều được ánh sáng trong trẻo soi rõ như ban ngày. Dạo bước trong vườn, trận gió đêm thổi tới mặt, chỉ cảm thấy luồng không khí thanh mát sảng khoái, tâm tình nặng nề cũng vì thế nhẹ hơn rất nhiều. Nhìn sang bốn phía, phát hiện khoảnh vườn này chia làm ngoại viên cùng nội viên. Ngoại viên là do vườn hoa cùng đại sảnh tạo nên, còn nội viên cũng chia làm hai phần, Thừa Hoan cùng ta ở trong một phần. Còn ai ở đây nữa? Chắc chắn đây là người hắn rất yêu thích, phải nói là hắn và Thừa Hoan cùng yêu thích mới đúng.

Ta nhẹ nhàng đẩy cửa tiểu viện bước vào. Một gian phòng độc lập được bao quanh bởi hàng bạch ngọc lan. Con đường nhỏ khúc khuỷu quanh co bằng đá cuội dẫn tới gian phòng chính, và dẫn tới hồ nước nhỏ ở hai bên. Càng nhìn càng thấy căn phòng kia quen mắt, nhưng không phải ở trong cung sao? Vì sao lại ở nơi này?

Trong lòng khiếp sợ, kinh ngạc nhìn chằm chằm. Dường như qua một thế kỷ, ta mới phản ứng kịp, chạy về hướng đó, trong lòng tự hỏi chẳng lẽ đúng như ta suy đoán.

Đẩy ra cửa phòng, đồ vật quen thuộc đập vào mắt. Mọi thứ vẫn giữ nguyên vị trí, giường nệm, chăn gối,… tất cả là đồ đạc trong Tây noãn phòng trong cung đưa đến. Bởi vì hắn cũng như ta, sâu thẳm trong lòng vẫn quan tâm đến đối phương.

Chậm rãi bước tới trước bàn. Trên bàn là đĩa phù dung cao, món điểm tâm ta ưa thích nhất. Cầm lên một miếng, để vào trong miệng, đến giờ cũng chưa từng nghĩ phù dung cao lại thơm ngon đến vậy.

Đi thêm vài bước, đến cạnh giường, nhìn chăn gối quen thuộc liền lật lên, chỉ thấy hai cái gối đặt cạnh nhau. Thoáng chốc, lòng ta ngập tràn các loại dư vị cảm xúc, có lẽ nào hắn vẫn thường xuyên ở lại chỗ này?

Nước mắt ta lại tự giác tuôn ra. Ta khẽ ngồi xuống giường, cầm lại tấm chăn, cuộn mình lại trên giường khóc nức nở. Rốt cuộc làm thế nào để cho hắn biết, Nhược Hi đang đứng ngay trước mặt hắn đây?

“Hiểu Văn… Hiểu Văn…”

Trong lòng ta đang đau khổ sầu não, đột nghiên nghe tiếng gọi ở bên ngoài. Ta vội vội vàng vàng lau khô nước mắt, bước nhanh ta ngoài. Tiểu cung nữ Cúc Hương đang đứng ngoài cửa viện hướng vào trong tìm kiếm. Cúc Hương là tiểu cung nữ của Chân Hi các, gương mặt tròn trịa, một bên má có lúm đồng tiền, vẻ mặt ngây thơ thuần khiết. Ngày đầu đến đây ta thầm đánh giá nàng, dù là bằng trực giác của người hiện đại 25 tuổi hay là của một cung nữ 19 tuổi, ta tuyệt đối cảm nhận nàng thực sự là một nha đầu không có chút tâm cơ.

Ta bước ra khỏi cửa, nghi hoặc hỏi: “Cúc Hương, cách cách xảy ra chuyện gì?

Thừa Hoan vốn có ý mang ta vào cung, nhưng ta hướng về phía Thập tam nói: “Hiểu Văn là người mới tới, cũng không nắm rõ quy củ trong cung, nếu người không sợ Hiểu Văn gây hoạ, Hiểu Văn cũng không dám đi cùng nàng.” Thừa Hoan vừa nghe mấy lời này, mặc dù không đồng ý nhưng cũng phải bĩu môi đưa Cúc Hương đi cùng.

Thế nhưng ngay lúc này, đáng lẽ các nàng phải ở trong cung, Cúc Hương không nên ở đây. Phải chăng nha đầu kia lại gây ra tai hoạ? Ta cau mày, có chút lo lắng. Cúc Hương để cho ta nhăn nhó một hồi, đột nhiên “xì” một tiếng, bật cười, rồi nói: “Cách cách sai nô tỳ về đây lấy quà dâng lên hoàng thượng»

Ta lắc đầu, thờ dài một hơi rồi mới xoay người đi về phía phòng của Thừa Hoan. Cúc Hương đột nhiên lên tiếng: “Hiểu Văn”. Ta ở phía trước liền hỏi: «Chuyện gì?» Cúc Hương dường như nghe không rõ nên không trả lời, ở phía sau không nói gì, ta liền xoay thân lại hỏi: “Chuyện gì?” Cúc Hương lấy tay gãi gãi, bối rối nhìn ta không nói gì. Trong lòng có chút hoài nghi, không thể hỏi nàng, chỉ đứng nhìn nàng. Bị ta quan sát một hồi, Cúc Hương đành nói: “Cho ngươi biết nhé. Tiểu viện đằng sau kia không nên bước vào, đó là nơi của hoàng thượng, ngay cả Cao công công cũng không thể vào đó.”

Trái tim ta dường như lại bị ai đánh, thân mình mềm nhũn, bản thân không tự chủ lui về sau một bước. Thấy phản ứng của ta, Cúc Hương vội kéo ta lại nói: “Đừng lo. Không có ai nhìn thấy.”

Ta ngây ngốc đứng sững tại chỗ, trong đầu trống rỗng. Vì sao? Vì sao? không phải là không muốn thấy ta hay sao? tại sao lại làm như vậy? làm vậy không sợ người ta chê cười ư?

Cúc Hương nhìn ta một lúc, sốt ruột nói: “Ngươi ngây ngốc cái gì, Tử Cấm Thành còn rất xa. Cách Cách muốn ngươi đi theo, Vương gia đã đồng ý.” Ta đờ đẫn gật đầu, trở về phòng chuẩn bị lễ vật rồi cùng Cúc Hương ra khỏi vườn.

Thấy ta ngồi bất động trên xe ngựa, thần thái ngơ ngẩn, Cúc Hương cười nhạo: “Ngươi là người của Vương gia, chẳng mấy khi được vào trong cung, nhưng không ngờ ngươi lại khẩn trương đến vậy.” Ta bắt gặp ánh mắt trêu chọc của nàng, cũng thẫn thờ cười theo, nhưng thân hình vẫn ngay ngắn, cứng đơ như cũ, trong đầu ta không ngừng nghĩ tới câu nói kia: «…đó là nơi của hoàng thượng, ngay cả Cao công công cũng không thể vào đó.” Đã thâm tình như vậy, sao lại tuyệt tình đến thế? lẽ nào trong lòng yêu vẫn kém hơn hận sao?

Yến hội Trung thu trong cung vẫn như trước, hàng vạn ngọn đèn chiếu sáng như ban ngày, ngân quang tuyết lãng, châu bảo sinh huy. Nhưng hiện tại cảnh vật như cũ mà người đã đổi khác. Ngày đó, ta là em gái của Bát trắc phúc tấn, mà bọn họ là các A ca của Khang Hi ; hiện tại, ta là tỳ nữ của Thừa Hoan cách cách, mà bọn họ…

Ta đứng hầu phía sau Thừa Hoan, tâm tư phức tạp ngẩng đầu hướng về phía trước nhìn tới. Hắn ngồi ở giữa, phía trái lần lượt là hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp thị, Niên phi, Tề phi, Hoằng Thời, Hoằng Lịch,…. ; phía phải chỗ thứ nhất bỏ trống, thứ nhì là Hi phi, Dụ phi, Thập tam gia, Thập tứ gia, Bát gia…

Nhìn ánh mắt hắn có chút mê mẩn, ta không khỏi có chút hối hận, không biết làm như vậy có đúng hay không. Túi hương này là do ta gợi ý cho Thừa Hoan, đương nhiên túi hương cũng là do ta làm. Ta dùng lụa vàng làm nền, hai mặt đều dùng chỉ tím thêu một đoá hoa mộc lan.

“Thập tam đệ. Thừa hoan thực sự đã trưởng thành, thủ công rất tốt.” Dận Chân một tay ôm lấy Thừa Hoan, một tay cầm túi hương quan sát tỉ mỉ.

“Hoàng bá bá, đây không phải do Thừa Hoan làm, là Hiểu Văn cô cô.” Thừa Hoan vừa nói vừa lấy tay chỉ về phía ta. Lòng thầm hô không xong, tiểu quỷ nha đầu này, ta đã dặn là không được nói rõ do ai làm. Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều hướng về phía ta.

Dận Chân, Thập tứ gia, Cửu gia, Thập gia,…

“Nhược Hi, ngươi đã trở về.” Thập tứ có chút men say, mà ta thì không biết sẽ vào cung nên y phục mặc buổi sáng vẫn chưa kịp thay đổi.

Hắn tập tễnh tiến về phía ta: “Nhược Hi, ta xin lỗi ngươi. Ta thật hồ đồ. Ta sợ người khác chê cười chữ viết của Thập tứ trắc phúc tấn sao giống hệt nét chữ của lão tứ. Ta liền đem phong thư khác bao lại bên ngoài phong thư của ngươi. Kết quả, tứ ca cho rằng ta lại viết thơ mắng chửi người, không đụng tới nên không phát hiện ra thư của ngươi. Ta thật hồ đồ, Nhược Hi, ta thật hồ đồ,…”

Thì ra là thế. Không phải là hắn không đi, mà là hắn không biết. Về sau nhất định hắn đã đi, ta khẳng định là hắn đã đi. Mắt ta ứa lệ, yếu ớt đưa mắt nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt của hắn cũng đang dừng trên người ta.

Bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, ánh mất chứa đựng nhiều tâm tư phức tạp. Hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp thị ngồi bên nhẹ nhàng vỗ lên tay hắn, nhìn hắn mỉm cười. Ta cố lấy lại tinh thần. Ta đang làm gì vậy? Điều gì cũng không phải, đang không là Nhược Hi làm sao có thể trước mặt mọi người nhìn hắn như vậy? Ta lập tức điều chỉnh lại, nhưng trong lòng đã hoàn toàn minh bạch, cho dù Thập tứ đã nói ra như vậy, nhưng hắn đang là Hoàng thượng, hắn có tôn nghiêm không để bất cứ ai phạm tới.

Ta khom người, không để ý tới Thập tam mặt đầy nghi vấn, nhẹ giọng nói: “Vương gia, Thập tứ gia uống say rồi, nô tỳ dìu hắn ra ngoài.” Thập tam gật đầu một cái, ta liền đi qua đỡ Thập tứ bước ra bên ngoài.

Thập tứ vừa đi vừa nói: “Nhược Hi, ta xin lỗi ngươi, ta đáng chết.” Dù đau như vậy nhưng ta làm sao trách hắn đây.

Ta tập tễnh, chậm rãi đi về Chân Hi các. Đang muốn đi vào trong, thị vệ đã quát: “Ai?” Ta cả kinh, đứng sững tại chỗ.

Nhìn kỹ đây không phải là thị vệ lúc ban ngày, ta khẽ cười: “Ta là người hầu của cách cách vừa tới trong vườn” Hẳn tỉ mỉ quan sát ta, rồi phất tay: “Sau này không nên trở về như vậy. Trong vườn không phải ai cũng được phép vào.” Ta gật đầu, cười nói tạ ơn rồi mau chóng đi vào.

Thừa Hoan vẫn chưa ngủ, ngồi trên giường trừng mắt nhìn phía trước. Cúc Hương nhẹ giọng năn nỉ: “Cách cách, người ngủ đi” Thừa Hoan lắc đầu: “Hiểu Văn cô cô còn chưa trở về.”

Ta khẽ ho một tiếng. Cúc Hương ngẩng đầu lên, cao giọng nói: “Hiểu Văn, ngươi về là tốt rồi. Cách cách giao lại cho ngươi đó.” Thừa Hoan nhướng mày lên nói: “Hoàng bá bá uống rất nhiều, phải cho người đỡ trở về.” Ta cảm thất rất khó chịu và căng thẳng. Một người không thích rượu như hắn mà uống say sao.

Hầu hạ xong Thừa Hoan, ta trở lại phòng, nằm ở trên giường lật qua lật lại một hồi mà tâm không hề tĩnh lại. Bước xuống giường, ta thong thả đi ra ngoài.

Thầm thở sâu, ta hướng về phía tiểu viện kia bước tới. Đến bên ngoài cửa phòng, ta đứng lại. Sau một lúc lâu, trong phòng truyền ra tiếng hắn nói trong mơ: “Nhược Hi, ngươi hận ta sao?… Ngươi nhất định là hận ta, nếu không ngươi sẽ không đi theo Thập tứ, ngươi sẽ không theo hắn?” Tiếng hắn càng lúc càng thấp dần, cho đến khi hoàn toàn trở nên tĩnh lặng.

Ta nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chỉ thấy hắn đang nằm trên giường, vẫn mặc nguyên bộ cung yến y phục, mày cau, mặt chau, môi mím chặt. Do dự một lúc, ta bước tới bàn rót một ly nước lạnh đem đến bên người hắn, cúi xuống khẽ nâng hắn dậy, chậm rãi cho hắn uống nước.

Ngồi bên cạnh hắn, đưa tay chạm nhẹ vào môi hắn, chậm rãi phủ người lên ngực hắn cho đến khi thấy cay cay mũi, mắt nóng lên. Ta định đứng lên thì hắn đột nhiên xoay người lại, ôm ta ở trong lòng, miệng khẽ kêu: “Hi nhi…”

Ta kinh hãi, nhẹ nhàng mở mắt, thoáng ngẩng đầu, nhìn hắn thật gần. Hắn vẫn chưa tỉnh, nhưng trên mặt lộ ra vẻ cười, khoé miệng còn vương chút nước. Ta thấy ấm lòng, lặng lặng giữ nguyên tư thế này, đợi hắn ngủ say rồi mới tìm cách thoát khỏi hắn, trở về phòng mình.

Trong vườn, ngày tháng trôi qua rất nhanh. Thoắt cái, tháng chín cũng sắp qua đi.

Hôm đó, Cúc Hương theo Thừa Hoan tiến cung, Chân Hi các ngoại trừ mấy thị vệ đứng canh ngoài cổng viện, chỉ còn một mình ta.

Chậm rãi đi dạo trong nội viện, ta ngưng thần nhìn gian tiểu viện kia, trống ngực đập mạnh. Đã một tháng qua, hắn hầu như đêm nào canh ba mới về tới. Mỗi lần nhìn tới bóng dáng cô tịch của hắn, ta vô cùng khó chịu nhưng chẳng biết làm sao.

Đứng một hồi, ta âm thầm cười khổ rồi xoay người trở về nơi ở của Thừa Hoan. Ta nằm dài nghỉ ngơi trên ghế dài dưới bóng cây.

Được một lúc, ta cảm giác như có ai đang nhìn mình, mở mắt thấy Bát gia cùng Thập tứ gia đang đứng trước mặt ta, yên lặng đánh giá. Hai tên thị vệ phía sau vẻ mặt sợ hãi: “ Vương gia, hoàng thượng đã nói rõ, viện này không ai được phép tự do ra vào.” Hai người dường như không nghe thấy, vẫn đứng lặng nhìn ta như trước.

Ta thầm thở dài, đứng dậy thỉnh an hai người: “Nô tỳ thỉnh an hai vị vương gia.” Bát gia trên mặt xuất hiện nét tươi cười, ôn nhu nói: “Đứng dậy.” Thập tứ vẫn đứng thẳng nhìn ta chằm chằm, hay mày cau lại.

Bát gia quay lại, mỉm cười với tên thị vệ: “Ngươi lui ra trước.” Tên thị vệ xoa xoa hai tay, vẻ mặt bất ai. Ta mỉm cười yếu ớt, biết là sớm muộn gì rồi ngày này cũng đến, chỉ là không ngờ lại nhanh đến vậy. Dù sao cũng phải đối mặt, lại nhớ tới những ngày cuối cùng sống với Thập tứ, ta có chút xúc động.

Ta liền đi qua trước mặt thị vệ, cười nói: “Người ra ngoài trước đi. Vương gia có chút việc tìm ra. Hoàng thượng có trách tội xuống, một mình ta gánh chịu.” Thị vệ sợ hãi nhìn ánh mắt Bát gia, rồi quay sang ta đánh giá. Cuối cùng, đành cắn răng, xoay người đi ra ngoài.

Bát gia tiến lên trước hai bước, ngồi vào ghế, gương mặt hoà nhã mỉm cười hỏi ta: “Ngươi từ đâu đến?” Ta khẽ cắn môi dưới, lặng yên một lúc mới nói: “Nô tỳ là người Tây Bắc”. Sắc mặt Thập tứ thoáng thay đổi, đi tới trước mặt ta nói: “Bát ca, vị cô nương này so với Nhược Hi quả thật rất giống, hôm đó lại mặc y phục giống hệt Nhược Hi, lại càng giống hơn.”

Bát gia cũng biến sắc, liếc mắt nhìn ta, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi trước đây vẫn ở trong Di thân vương phủ?”. Ta thầm cười khổ, đờ đẫn trả lời: “Nô tỳ tháng năm năm nay mới tới Di thân vương phủ.”

Bát gia trong mắt buồn bã, Thập tứ cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Uổng công Nhược Hi tin tưởng hắn đến vậy. Vì muốn lão tứ được vui, Nhược Hi vừa đi chưa lâu, hắn đã tìm ra người khác thay thế.”

Ta chỉ biết kêu khổ trong lòng. Thập tứ ơi là Thập tứ, ngươi sẽ như vậy cả đời hay sao. Ta giờ đã thay đổi dung mạo, còn muốn như trước được chăng? lẽ nào lòng ta không muốn cùng hắn thấu hiểu lẫn nhau, ở gần với nhau? lần thứ 2 trở về, sao không vứt bỏ thân phận trước đây, những ràng buộc ân oán, chỉ thuần tuý sống bên cạnh hẳn? chẳng lẽ sở nguyện này của ta không đúng sao?

Không hề do dự, ta ngẩng đầu nhìn về phía Thập tứ nói: “Thập tứ gia, ta là ta, không liên quan tới bất kỳ ai. Ngươi không nên dùng cách nghĩ của mình áp đặt cho người khác.” Hắn đang yên lặng nghe ta nói, bỗng nhiên ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn ta, gật đầu nói: “Không mở miệng thì chỉ giống có năm phần, nhưng giờ thì giống đến chín phần rồi.”

Khẽ giật mình một chút. Hắn không hề nói chúng ta giống về dung mạo hay điều gì khác. Ta thầm thở dài trong lòng, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn: “Biển người mênh mông, dưới cõi trời này giống nhau làm sao chỉ có hai người. Nếu như nô tỳ quả thật giống với người hai vị quan tâm, sao không tìm người thân của nàng phân xử, không nên tới đây quấy rối cuộc sống bình thường của nô tỳ.”

Hai người nhìn nhau, Bát gia cười khẩy một tiếng, Thập tứ chậm rãi bước lại gần. Vừa rồi, xác thực ta đã quá to gan nên không khỏi kinh sợ. Thập tứ đứng trước mặt, chăm chú nhìn ta không rời. Âm thầm suy nghĩ một lát, ta khom người thi lễ: “Nô tỳ vừa tới vườn, không hiểu rõ quy củ, trong lời nói có chỗ nào mạo phạm, mong hai vị gia thứ lỗi.” Thập tứ lại tiến lên một bước, tỉ mỉ nhìn ta đánh giá. Sắc mặt ta dần nóng lên, bất gia ta lui về phía sau một bước, Thập tứ liền kéo ta lại.

“Bát ca, Thập tứ đệ”, tiếng gọi của Thập tam vang lên từ phía sau. Ta vội vàng tránh ra, xoay người lại thì thấy Dận Chân cùng Thập tam hai người đứng ở cổng viện, thị vệ kinh hoàng đứng phía sau. Dận Chân liếc mắt nhìn ta, sắc mặt lạnh lùng, Thập tam lại khẽ mỉm cười.

“Thần đệ thỉnh an hoàng thượng.” Thập tứ liền thỉnh an. Bát gia vẫn khẽ mỉm cười, không hành lễ.

Ta khẽ cắn môi dưới, yên lặng nhìn bóng lưng của hai người, trong lòng khó chịu. Sau này sẽ hoàn toàn không còn nhìn thấy họ nữa. Ta nhìn họ đến kinh ngạc, đứng yên tại chỗ, nhìn đến khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất mới thu hồi anh mắt. Ta liền thấy Dận Chân đang nhìn ta chằm chằm suy nghĩ, Thập tam lại lộ ra vẻ lo lắng.

Nhìn ánh mắt hắn có chút mê mẩn, ta không khỏi có chút hối hận, không biết làm như vậy có đúng hay không. Túi hương này là do ta gợi ý cho Thừa Hoan, đương nhiên túi hương cũng là do ta làm. Ta dùng lụa vàng làm nền, hai mặt đều dùng chỉ tím thêu một đoá hoa mộc lan.

“Thập tam đệ. Thừa hoan thực sự đã trưởng thành, thủ công rất tốt.” Dận Chân một tay ôm lấy Thừa Hoan, một tay cầm túi hương quan sát tỉ mỉ.

“Hoàng bá bá, đây không phải do Thừa Hoan làm, là Hiểu Văn cô cô.” Thừa Hoan vừa nói vừa lấy tay chỉ về phía ta. Lòng thầm hô không xong, tiểu quỷ nha đầu này, ta đã dặn là không được nói rõ do ai làm. Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều hướng về phía ta.

Dận Chân, Thập tứ gia, Cửu gia, Thập gia,…

“Nhược Hi, ngươi đã trở về.” Thập tứ có chút men say, mà ta thì không biết sẽ vào cung nên y phục mặc buổi sáng vẫn chưa kịp thay đổi.

Hắn tập tễnh tiến về phía ta: “Nhược Hi, ta xin lỗi ngươi. Ta thật hồ đồ. Ta sợ người khác chê cười chữ viết của Thập tứ trắc phúc tấn sao giống hệt nét chữ của lão tứ. Ta liền đem phong thư khác bao lại bên ngoài phong thư của ngươi. Kết quả, tứ ca cho rằng ta lại viết thơ mắng chửi người, không đụng tới nên không phát hiện ra thư của ngươi. Ta thật hồ đồ, Nhược Hi, ta thật hồ đồ,…”

Thì ra là thế. Không phải là hắn không đi, mà là hắn không biết. Về sau nhất định hắn đã đi, ta khẳng định là hắn đã đi. Mắt ta ứa lệ, yếu ớt đưa mắt nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt của hắn cũng đang dừng trên người ta.

Bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, ánh mất chứa đựng nhiều tâm tư phức tạp. Hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp thị ngồi bên nhẹ nhàng vỗ lên tay hắn, nhìn hắn mỉm cười. Ta cố lấy lại tinh thần. Ta đang làm gì vậy? Điều gì cũng không phải, đang không là Nhược Hi làm sao có thể trước mặt mọi người nhìn hắn như vậy? Ta lập tức điều chỉnh lại, nhưng trong lòng đã hoàn toàn minh bạch, cho dù Thập tứ đã nói ra như vậy, nhưng hắn đang là Hoàng thượng, hắn có tôn nghiêm không để bất cứ ai phạm tới.

Ta khom người, không để ý tới Thập tam mặt đầy nghi vấn, nhẹ giọng nói: “Vương gia, Thập tứ gia uống say rồi, nô tỳ dìu hắn ra ngoài.” Thập tam gật đầu một cái, ta liền đi qua đỡ Thập tứ bước ra bên ngoài.

Thập tứ vừa đi vừa nói: “Nhược Hi, ta xin lỗi ngươi, ta đáng chết.” Dù đau như vậy nhưng ta làm sao trách hắn đây.

Ta tập tễnh, chậm rãi đi về Chân Hi các. Đang muốn đi vào trong, thị vệ đã quát: “Ai?” Ta cả kinh, đứng sững tại chỗ.

Nhìn kỹ đây không phải là thị vệ lúc ban ngày, ta khẽ cười: “Ta là người hầu của cách cách vừa tới trong vườn” Hẳn tỉ mỉ quan sát ta, rồi phất tay: “Sau này không nên trở về như vậy. Trong vườn không phải ai cũng được phép vào.” Ta gật đầu, cười nói tạ ơn rồi mau chóng đi vào.

Thừa Hoan vẫn chưa ngủ, ngồi trên giường trừng mắt nhìn phía trước. Cúc Hương nhẹ giọng năn nỉ: “Cách cách, người ngủ đi” Thừa Hoan lắc đầu: “Hiểu Văn cô cô còn chưa trở về.”

Ta khẽ ho một tiếng. Cúc Hương ngẩng đầu lên, cao giọng nói: “Hiểu Văn, ngươi về là tốt rồi. Cách cách giao lại cho ngươi đó.” Thừa Hoan nhướng mày lên nói: “Hoàng bá bá uống rất nhiều, phải cho người đỡ trở về.” Ta cảm thất rất khó chịu và căng thẳng. Một người không thích rượu như hắn mà uống say sao.

Ta liền đi qua trước mặt thị vệ, cười nói: “Người ra ngoài trước đi. Vương gia có chút việc tìm ra. Hoàng thượng có trách tội xuống, một mình ta gánh chịu.” Thị vệ sợ hãi nhìn ánh mắt Bát gia, rồi quay sang ta đánh giá. Cuối cùng, đành cắn răng, xoay người đi ra ngoài.

Bát gia tiến lên trước hai bước, ngồi vào ghế, gương mặt hoà nhã mỉm cười hỏi ta: “Ngươi từ đâu đến?” Ta khẽ cắn môi dưới, lặng yên một lúc mới nói: “Nô tỳ là người Tây Bắc”. Sắc mặt Thập tứ thoáng thay đổi, đi tới trước mặt ta nói: “Bát ca, vị cô nương này so với Nhược Hi quả thật rất giống, hôm đó lại mặc y phục giống hệt Nhược Hi, lại càng giống hơn.”

Bát gia cũng biến sắc, liếc mắt nhìn ta, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi trước đây vẫn ở trong Di thân vương phủ?”. Ta thầm cười khổ, đờ đẫn trả lời: “Nô tỳ tháng năm năm nay mới tới Di thân vương phủ.”

Bát gia trong mắt buồn bã, Thập tứ cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Uổng công Nhược Hi tin tưởng hắn đến vậy. Vì muốn lão tứ được vui, Nhược Hi vừa đi chưa lâu, hắn đã tìm ra người khác thay thế.”

Ta chỉ biết kêu khổ trong lòng. Thập tứ ơi là Thập tứ, ngươi sẽ như vậy cả đời hay sao. Ta giờ đã thay đổi dung mạo, còn muốn như trước được chăng? lẽ nào lòng ta không muốn cùng hắn thấu hiểu lẫn nhau, ở gần với nhau? lần thứ 2 trở về, sao không vứt bỏ thân phận trước đây, những ràng buộc ân oán, chỉ thuần tuý sống bên cạnh hẳn? chẳng lẽ sở nguyện này của ta không đúng sao?

Không hề do dự, ta ngẩng đầu nhìn về phía Thập tứ nói: “Thập tứ gia, ta là ta, không liên quan tới bất kỳ ai. Ngươi không nên dùng cách nghĩ của mình áp đặt cho người khác.” Hắn đang yên lặng nghe ta nói, bỗng nhiên ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn ta, gật đầu nói: “Không mở miệng thì chỉ giống có năm phần, nhưng giờ thì giống đến chín phần rồi.”

Khẽ giật mình một chút. Hắn không hề nói chúng ta giống về dung mạo hay điều gì khác. Ta thầm thở dài trong lòng, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn: “Biển người mênh mông, dưới cõi trời này giống nhau làm sao chỉ có hai người. Nếu như nô tỳ quả thật giống với người hai vị quan tâm, sao không tìm người thân của nàng phân xử, không nên tới đây quấy rối cuộc sống bình thường của nô tỳ.”

Hai người nhìn nhau, Bát gia cười khẩy một tiếng, Thập tứ chậm rãi bước lại gần. Vừa rồi, xác thực ta đã quá to gan nên không khỏi kinh sợ. Thập tứ đứng trước mặt, chăm chú nhìn ta không rời. Âm thầm suy nghĩ một lát, ta khom người thi lễ: “Nô tỳ vừa tới vườn, không hiểu rõ quy củ, trong lời nói có chỗ nào mạo phạm, mong hai vị gia thứ lỗi.” Thập tứ lại tiến lên một bước, tỉ mỉ nhìn ta đánh giá. Sắc mặt ta dần nóng lên, bất gia ta lui về phía sau một bước, Thập tứ liền kéo ta lại.

“Bát ca, Thập tứ đệ”, tiếng gọi của Thập tam vang lên từ phía sau. Ta vội vàng tránh ra, xoay người lại thì thấy Dận Chân cùng Thập tam hai người đứng ở cổng viện, thị vệ kinh hoàng đứng phía sau. Dận Chân liếc mắt nhìn ta, sắc mặt lạnh lùng, Thập tam lại khẽ mỉm cười.

“Thần đệ thỉnh an hoàng thượng.” Thập tứ liền thỉnh an. Bát gia vẫn khẽ mỉm cười, không hành lễ.

Ta khẽ cắn môi dưới, yên lặng nhìn bóng lưng của hai người, trong lòng khó chịu. Sau này sẽ hoàn toàn không còn nhìn thấy họ nữa. Ta nhìn họ đến kinh ngạc, đứng yên tại chỗ, nhìn đến khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất mới thu hồi anh mắt. Ta liền thấy Dận Chân đang nhìn ta chằm chằm suy nghĩ, Thập tam lại lộ ra vẻ lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.