Thay Thế Phẩm

Chương 9




Lạc Tử Mộng vỗn dĩ đãn bước một chân lên rồi, nghe thấy Hàn Hạo Thần phân phó như vậy, cảm giác da đầu tê dại, cảm thấy không còn kịp nữa, nàng cơ trí lập tức chui vào trong nước.

Lúc Hàn Hạo Thần đến, mặt nước trong Ôn Tuyền đã không còn một chút gợn sóng nào, hắn híp mắt lại giống như Hắc Diệu Thạch con ngươi đánh giá chung quanh, thấy bên cạnh còn để lại một bộ y phục khóe miệng hơi cong lên, sau đó không nhanh không chậm đi dọc theo Ôn Tuyền .

Hắn tin chắc nàng nhất định đang núp ở dưới nước, cho nên hắn cũng không sợ, cứ để nàng tiếp tục chơi, để xem kỹ năng dưới nước của nàng tốt đến mức nào.

Lạc Tử Mộng ở dưới nước bịt mũi lại cố gắng bám lấy tảng đá bên cạnh không để cho mình nổi lên, nàng lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài, đợi tốt một lúc lâu cũng không còn nghe thấy tiếng vang nữa, đoán rằng hắn đã đi rồi, hơn nữa nếu không ra nàng sẽ chết ở dưới Ôn Tuyền này mất.

Hàn Hạo Thần đứng ở bên cạnh nhìn nàng ở dưới nước mắt đầu thổi lên bong bóng, nhếch môi cười bộ dáng chờ xem kịch vui.

Không chịu nổi, không chịu nổi, muốn tắt thở rồi!

Lạc Tử Mộng rốt cuộc không nhịn được nữa nhắm mắt lại bỗng chốc từ đáy nước nổi lên.

"Khụ khụ khụ." Nàng vừa lấy tay vuốt những giọt nước trên mặt, vừa ho nhẹ vì nước nóng tràn vào miệng. ngay khi nàng mở mắt ra, cả hai người đều kinh ngạc.

Chỗ Hàn Hạo Thần đứng vừa vặn trước mặt Lạc Tử Mộng, mà Lạc Tử Mộng lúc xuống nước không mặc bất kỳ y phục nào trên người, cho nên lúc nàng từ dưới nước chui ra, nửa người trên hoàn toàn trần trụi trước mắt hắn.

Nàng cứ như vậy ưỡn ngực ngước mắt nhìn hắn, hắn cúi đầu mất hồn ngưng mắt nhìn nàng, sau khi hai người kịp phản ứng, lập tức nghe được Lạc Tử Mộng hét lên một tiếng xoay người sang chỗ khác. Mà Hàn Hạo Thần cũng bỗng dưng xoay người, đồng thời phát hiện toàn thân có chút nóng ran.

Hắn căn bản không ngờ là nàng không mặc bất cứ cái gì cả, vốn chỉ muốn trêu chọc nàng một tý, nhưng không ngờ lại thấy được một cảnh xuân tuyệt sắc như vậy.

"A! Biến thái! Lưu manh! Ngươi thật không biết xấu hổ!" Lạc Tử Mộng kích đông đến mức muốn xông lên đập bẹp hắn. Bất đắc dĩ hiện tại không có bất cứ thứ gì để che đậy, nên thành ra mặc hắn xem xét hết tất cả vưu vật*.

(*) chỉ thứ đẹp trên người phụ nữ.

Hàn Hạo Thần vốn dĩ trong lòng đang áy náy, không ngờ thấy nàng thân trần như vậy, nhưng mà khi nghe thấy tiếng nhục mạ của nàng có chút tức giận, dứt khoát quay người lại nhìn nàng, nhưng nắm tay sau lưng đã nắm chặt thành nắm đấm, khắc chế nhìn sống lưng nàng đang kích đông vì tức giận.

"Ngươi vừa rồi gọi Bổn vương là gì?" Hắn híp con ngươi lại trầm giọng hỏi.

Lạc Tử Mộng cũng không phát hiện mình nói sai, cũng quên mất thân phận của hai người, nghe thấy hắn vẫn đứng sau lưng của nàng, căn bản không dám quay đầu lại hai tay che ngực trần tức giận nổi lên: "Mắng ngươi thì thế nào? Nếu như ngươi không phải lưu manh, tại sao nhìn lén ta tắm? Còn không mau đi ra ngoài."

Hắn nhếch môi hơi im lặng: "Nhìn lén? Bổn vương quang minh chính đại đi vào nơi bổn vương cai quản, Lạc cô nương dùng Ôn Tuyền chuyên dùng để Bổn vương tắm rửa, lại còn muốn Bổn vương đi ra ngoài, đúng là chuyện lạ trong thiên hạ."

Nàng nghe vậy ngẩn người: "Cái gì Ôn Tuyền của ngươi, nơi này có viết tên ngươi sao? Không viết thì chính là tất cả mọi người đều có thể dùng."

"Chẳng lẽ lúc nàng tiến vào không nhìn thấy bên ngoài viết "Thần vương cai quản" Sao?"

Lạc Tử Mộng nghe hắn nói như vậy cũng cảm thấy chột dạ, nàng đúng thật là không thấy rõ, hơn nữa tối như vậy, nàng làm sao có thể thấy rõ bên ngoài viết cái gì? Nàng cũng chỉ là muốn tới đây tắm mà thôi, tại sao lại xui xẻo bị hắn nhìn thấy như vậy, nhưng sau nghĩ lại, coi như nàng không thấy rõ đây là Ôn Tuyền để hắn tắm rửa, nhưng hắn lại muốn truy cứu trách nhiệm lúc nàng đang ngâm người trong nước như thế này chứ?

"Ta tắm cũng tắm rồi, dùng cũng dùng rồi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

Hắn đột nhiên khẽ cười một tiếng, chưa tưng gặp qua người nào to gan như nàng vậy, lại còn dám dùng ngôn ngữ khiêu khích hắn, hắn cố ý chậm rãi vòng quanh ao đi dạo từng bước, vừa đi vừa nói: "Thật ra thì cũng không sao, nàng không bao lâu nữa cũng là người của bổn vương rồi, vậy dùng trước vài ngày cũng không sao, nếu như Mộng nhi cần, muốn mời Bổn Vương xuống cùng ngươi tắm uyên cũng có thể. . . . . ."

"A!" Nàng căn bản không chú ý đến việc hắn đang chậm rãi đi về phía đối diện bên cạnh suối, khi nàng nhìn thấy hắn đi tới, lại lập tức quay lưng đi. Hơn nữa sau khi nghe thấy hắn nói xong, nàng có loại cảm giác chịu nhục, cái gì mà "Nếu như Mộng nhi cần" ? Nói giống như nàng là một sắc nữ vậy.

Quay đầu mắt mở lớn tức giận trừng mắt nhìn hắn cười như không cười nói: "Thần Vương Gia suy nghĩ quá nhiều rồi, ta đối với Thần Vương Gia một chút hứng thú cũng không có."

Hàn Hạo Thần nhíu mày, nàng nói nàng đối với hắn không có hứng thú? Vốn dĩ hắn đối với nữ nhân đã không có hảo cảm sau khi Hàn Hạo Thần nghe nàng nói như thế xong rất mất hứng, giống như đây không phải là kết quả mà mình mong muốn.

"Mặc kệ nàng có hứng thú hay không, Bổn vương đối với nàng cảm thấy rất hứng thú."

Lạc Tử Mộng quả thật có loại kích động muốn đánh người, hắn căn bản không có ý định đi, chẳng lẽ đợi nàng ở trong nước ngâm cho nhão ra sau đó trực tiếp xử lý hay sao? Hơn nữa nàng ở trong nước đã lâu, chân của nàng cũng bị rút giân, lần này nàng tiến lùi đều khó khăn rồi.

Nhưng mà hảo hắn không chịu thiệt thòi trước mắt, nàng cũng không thể cứ đứng trong nước dây dưa cùng với hắn?

Nhưng mà lúc nàng đang muốn mở miệng cầu xin hắn tha thứ thì một chuyện cực kỳ đau thương đã xảy ra, chân nàng đột nhiên bị co rút.

"Chân của ta. . . . . ." Nàng đau đến mức sắc mặt trắng bệch, cả người mất đi trọng tâm từ từ trầm xuống, "Cứu. . . . . . Cứu ta. . . . . ."

"Này. . . . . ." Hàn Hạo Thần vừa nhìn, hình như có có cái gì không đúng, nhưng vừa rồi nàng vẫn còn tốt cơ mà, tại sao đột nhiên lại chìm vào trong nước vậy? Chẳng lẽ có bẫy?

"Hàn. . . . . . Hạo Thần. . . . . . Cứu. . . . . ." Lời còn chưa dứt, nàng đã chìm xuống dưới nước. Nước này mặc dù không sâu, nếu bình thường nàng đứng thì vẫn lộ đầu, nhưng mà bây giờ không có cách nào giữ thăng bằng.

Thấy nàng dần dần chìm xuống đáy nước, Hàn Hạo Thần trong lòng hốt hoàng, lúc mới bắt đầu nghĩ, hơn nữa người nàng đang trần truồng hắn làm sao có thể đi cứu, thế nhưng trong nháy mắt khi nàng biến mất ở trên mặt nước, hắn cũng nữa không lo được nhiều như vậy, lập tức nhảy vào đáy nước tìm kiếm tung tích của nàng.

ở trong nước nóng hắn không có cách nào có thể mở mắt được, chỉ có thể dựa vào cảm giác và chỗ nàng vừa chìm xuống đáy nước lúc nãy để tìm kiếm.

Khi hắn chạm đến thân thể của nàng thì tay không tự giác cứng đờ, nhưng là tình huống nguy cấp, hắn chỉ có thể tạm thời bỏ xuống khác biệt nam nữ cùng với nàng có da thịt thân thiết. Dưới đáy nước đem nàng ôm vào trong ngực, hắn nhẹ nhàng càng vận công, từ trong nước nhảy lên.

Trên mặt đất xung quanh ôn tuyền đều được rải đá cuội, Hàn Hạo Thần đem Lạc Tử Mộng đang hôn mê đặt trên mặt đất không cẩn thân nhìn thấy thân hình xinh đẹp của nàng, lần đầu tiên tâm bắt đầu cuồng loạn nhảy lên, so mới lúc mới gặp nàng càng sâu hơn, thân mình cũng bắt đầu căng cứng, người luôn luôn tự chủ cực mạnh như hắn thế mà khi nhìn thấy thân thể của nàng hô hấp đã bắt đầu rối loạn.

Tiện tay lấy y phục bên cạnh đắp lên người nàng, ý thức được Lạc Tử Mộng từ khi được hắn ôm từ dưới nước lên chưa cử động, Hàn Hạo Thần trong chốc lát không biết nên xử lý như thế nào, hắn vỗ vỗ vào mặt của nàng kêu nàng: "Tỉnh!"

Nhưng nàng sắc mặt nàng vẫn trắng bệch không hề nhúc nhích.

Lần này hắn thật sự hoảng sợ, không biết vì sao, đáy lòng lại sợ cứ như vậy mất đi nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.