Thay Thế Phẩm

Chương 19




"Nơi này chính là phủ tướng quân?"

Lạc Tử Mộng xuống xe ngựa nhìn tấm biển lớn “Phiêu Kỵ phủ Đại tướng quân” có chút thán phục, rất khí thế, lúc đầu còn nghĩ phủ tướng quân cũng không có gì kinh ngạc bằng Vương Phủ, nhưng xem ra lại rất có giá trị.

Hoa Thiên Sóc mang theo Lạc Tử Mộng vào bên trong phủ tướng quân, chỉ vào cảnh sắc chung quanh hỏi "Như thế nào? Mặc dù không bằng vương phủ, những cũng được xem là tốt chứ?"

Lạc Tử Mộng lần đầu tiên đến phủ khác, nhất thời rất hăng hái, cũng quên hết lo lắng lúc nãy ngồi trên xe ngựa.

"Oa, ở nơi này không tệ đâu, đúng thật là rất tốt đó."

"Thật sao? Thật sự tốt như vậy sao?" Hoa Thiên Sóc nghe nàng nói như vậy thì mở cờ trong bụng, thấy nàng dáng vẻ tò mò của nàng, đột nhiên lại gần nàng hỏi, "Ở đây so với thần vương phủ như thế nào?"

Đột nhiên hắn bước đến gần kiến nàng sợ hãi, nhìn gương mặt đắc ý của hắn, nàng đi nhìn hắn bước lùi một bước duy trì khoảng cách cùng hắn, sau đó nói: "Kém xa."

Hoa Thiên Sóc nghe vậy có chút không vui đôi tay chắp ở sau lưng nói: "Nếu thần vương phủ tốt như vậy, vậy tại sao ngươi lại muốn chạy ra ngoài?"

Lạc Tử Mộng không nói nhìn hắn, không ngờ một đại tướng quân lại hẹp hòi như vậy, chuyện như vậy cũng tức giận, nhưng mà nàng cũng không muốn cứ như vậy chạy trở về, phải nói là trở mặt so lật sách còn nhanh hơn, nàng đã được truyền kinh nghiêm từ Hàn Hạo Thần, ở Thần vương phủ, tâm tình bất định của Hàn Hạo Thần đã khiến Lạc Tử Mộng luyện được Kim Cương Bất Hoại thân.

Nàng cười đùa đi đến trước mặt Hoa Thiên Sóc, sau đó kéo tay áo của hắn nói: "Đại tướng quân Anh Minh Thần Võ, sẽ không so đo với tiểu nữ chứ? Ta sai rồi không được sao?"

"Như vậy còn được." Hoa Thiên Sóc lúc này mới hé miệng nở nụ cười.

Lạc Tử Mộng nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng âm thầm oán trách: đúng là ngây thơ.

"Ở chỗ ngươi có chỗ nào vui chơi không?" Nàng vừa nhìn chung quanh vừa nói.

Hoa Thiên Sóc quay đầu nhìn Lạc Tử Mộng không có một khắc nhàn rỗi có chút buồn cười, cũng không biết tại sao Thần Vương Gia có thể yêu thích cái tiểu nha đầu này, đây rõ ràng là một đứa bé chưa hết tính trẻ con, làm sao có thể so sánh được với thê thiếp mị hoặc trong phủ hắn được.

"Ngươi muốn chơi cái gì?" Hắn dùng giọng điệu như hỏi đứa bé vậy.

"Ta muốn. . . . . ." Lạc Tử Mộng nhìn bốn phía xung quanh, mặc dù nơi này phong cảnh tươi đẹp, nhưng hình như không trò chơi gì hay.

"Tướng quân. . . . . . Tướng quân đã về rồi?"

Lúc Lạc Tử Mộng đang nhức đầu suy tư thì một âm thanh mềm mại nững nịu không biết từ nơi nào xuất hiện. Khi nàng ngẩng đầu muốn nhìn cho rõ ràng thì một bóng hồng đã nhào vào trong lòng Hoa Thiên Sóc. Chỉ thấy nàng kia một thân phấn son dày đặc trang phục đẹp đẽ, mùi son phấn nồng nặc xông vào trong mũi, Lạc Tử Mộng không nhịn hắt xì mấy lần. Xem bộ dáng thì là lão bà của Hoa Thiên Sóc, nhưng mùi thơm gay mũi thế này mà hắn chịu được, Lạc Tử Mộng không ngờ đường đường Phiêu Kỵ đại tướng quân lại có thể thích loại người dung hoa tục phấn như vậy, thật đúng là không có ánh mắt.

"Tướng quân trở lại tại sao không tới tìm Mị nhi, Mị nhi nhớ Tướng Quân muốn chết đi." Thân thể Nàng mềm yếu không xương dựa hẳn trên người Hoa Thiên Sóc, quả thật hận không thể cùng hắn hòa vào làm một thể được.

"Mới nửa ngày không gặp đã nhớ vi phu rồi hả?" Hoa Thiên Sóc lại có thể ở ngay trước Lạc Tử Mộng cùng thị thiếp của mình liếc mắt đưa tình, chọc cho Lạc Tử Mộng cả người khẽ run rẩy.

"Hắt xì! Hắt xì!" Một trận gió thổi qua, mùi thơm nồng nặc lại lần nữa khiến Lạc Tử Mộng không nhịn được hai cái hắt xì vang dội, khi nàng nhìn thấy nữ nhân tự xưng là Mị nhi này quăng tới mình một ánh mắt chứa đầy địch ý thì cả người không khỏi run lên, vội vàng khoát tay áo lui về phía sau mấy bước, "Các ngươi tiếp tục, ta đi xa một chút."

Đúng là thà đắc tội với quân tử còn hơn đắc tội với tiểu nhân, thà đắc tội tiểu nhân còn hơn đắc tội với nữ nhân, cho nàng vẫn nên thức thời là trang tuấn kiệt.

Mị nhi là vị phu nhân Hoa Thiên Sóc mới cưới gần đây nhất, là vị phu nhân thứ bảy của hắn, hiện tại cũng là người hắn sủng ái nhất.

"Tướng quân, nàng là ai?" Mị phu nhân không vui hỏi Hoa Thiên Sóc, trong giọng nói tràn đầy ghen tức.

"Mị nhi bệnh ghen lại tái phát rồi." Hoa Thiên Sóc đôi mắt yêu nghiệp cong lên dùng ngón tay nhẹ nhàng điểm trên mũi Mị phu nhân một chút, "Nàng là người của Thần vương gia, Lạc Tử Mộng cô nương, hôm nay đến phủ dạo chơi."

Lạc Tử Mộng thấy hành động của Hoa Thiên Sóc, thiếu chút đem hết đồ ăn tối hôm qua ra ói sạch, có cần buồn nôn như vậy không? Lần đầu tiên tới phủ tướng quân đã thấy một màn như vậy, vậy lần sau có phải muốn diễn xuân cung sống luôn không?

Mị phu nhân vừa nghe thấy là người của Thần Vương Gia, vẻ mặt biến đổi, lập tức thay khuôn mặt tươi cười từ trong ngực Hoa Thiên Sóc đi ra, hơn nữa còn lắc lư vòng eo đi đến chỗ cách trước mặt Lạc Tử Mộng mấy bước.

"Thì ra là người của Thần vương gia, vừa rồi là Mị nhi thất lễ, xin Lạc cô nương thứ tội." Nàng yêu kiều thi lễ với lạc Tử Mộng, thật ra khiến Lạc Tử Mộng không biết làm sao, đi tới nơi này lâu như vậy, nàng cũng không biết hoàn lễ bằng cách nào, nhưng mà cũng chính vì nàng đứng nơi đó sắc mặt không đổi nhìn Mị phu nhân, Mị phu nhân mới tin thân phận của nàng không hề nghi ngờ nữa, nghĩ đến chỉ có người của Thần Vương Gia mới có thể đứng trước mặt Mị phu nhân bình tĩnh như vậy, nếu đổi lại là người khác, sợ rằng đã tìm mọi cách nịnh nọt nàng rồi.

Ở cả thành Thiên Ngạo của nước Hàn Vũ, có ai không biết Mị phu nhân nàng là Tân sủng của Hoa đại tướng quân, hiện tại chỉ kém không ngồi lên chỗ ngồi của phu nhân Tướng quân nữa thôi, những thứ khác đều đối xử với nàng không khác gì phu nhân Tướng quân.

Nhưng mà Lạc Tử Mộng sau khi nghe Hoa Thiên Sóc nói nàng là người của Thần vương gia xong, thật sự nhịn không hung hắng trừng mắt nhìn lại hắn, từ lúc nào thì nàng biến thành người của Hàn Hạo Thần rồi? Nàng vẫn là một cô nương trong sạch đó, mặc dù nàng xuyên không đến thế giới này, nhưng nếu đã ở nơi này, nàng vẫn nên phòng tránh chứ, cũng không thể chưa xuất giá đã nói nàng là người của nam nhân kia được ?

"Ngươi là Hoa tướng quân . . . . . ." Lạc Tử Mộng nghi ngờ nhìn về phía Mị phu nhân.

Mị phu nhân lấy khăn lụa thấm đầy mùi hương che miệng cười mị hoặc nói: "Ta là thị thiếp của tướng quân, ngươi có thể gọi ta Mị phu nhân."

"Thiếp?" Lạc Tử Mộng nghi ngờ nhìn về phía gương mặt đắc ý của Hoa Thiên Sóc, sau đó lại nhìn về phía Mị phu nhân nói: "Chẳng lẽ Tướng quân còn có rất nhiều phu nhân?"

"Đúng vậy, tướng quân có tất cả bảy thị thiếp." Mị phu nhân nghe cũng không mất hứng, ngược lại có chút kiêu ngạo hất cằm lên, giống như đang khoe khoang nói, cho dù nhiều hơn nữa cũng không phải là đối thủ của nàng.

"Bảy!" Lạc Tử Mộng không dám tin nhìn Hoa Thiên Sóc một bên, "Vậy sao Thần Vương Gia một người cũng không có, ngươi lại có bảy."

Nghe lời của nàng..., Hoa Thiên Sóc càng thêm đắc ý khẽ cười.

"Đã có bảy thị thiếp, vậy thêm chính thất nữa không phải là tám sao?" Lạc Tử Mộng đưa tay ra làm chỉ số, nếu lại thêm hai người nữa thì vừa đủ một đôi tay rồi.

Mị phu nhân lại đem thân thể dựa vào trong ngực Hoa Thiên Sóc, sau đó cong môi nói: "Tướng quân chưa cưới chính thất, cho nên vị trí phu nhân Tướng quân vẫn còn để trống."

Nghe giọng điệu của nàng, Lạc Tử Mộng có đơn thuần đi nữa cũng biết nàng muốn ngồi lên vị trí kia, nhưng mà nhìn vẻ mặt Hoa Thiên Sóc, hình như không có ý định cho nàng làm phu nhân tướng quân. Cổ đại vấn đề danh phân từ trước đến nay luôn được xem trọng, mà trước mắt cưới thiếp sau đó mới cưới thê là chuyện thường tình, nhưng mà đã nạp bảy vị phu nhân Hoa Thiên Sóc lại còn muốn cưới thêm một phu nhân nữa, nghĩ tới đây, Lạc Tử Mộng lắc đầu bất đắc dĩ.

Hoa Thiên Sóc nhìn phản ứng của nàng, không nhịn được hỏi: "Mộng nhi có cao kiến gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.