Thay Lòng Đổi Dạ

Chương 43: 43: Cảnh Cáo




<!---->Ánh mắt Pháp Chính nhìn chằm chằm Lã Mông sáng quắc, cười mỉm nói: “tiểu tướng quân, ngươi là đệ tử thân truyền duy nhất của chủ công, binh sĩ Lang Nha doanh dưới trướng ngươi càng là một tay chủ công huấn luyện ra. Mặc dù trước kia lập được chiến công hiển hách, không phụ lòng chủ công dạy bảo, nhưng nếu cực hạn chỉ vậy, Lang Nha doanh không khỏi quá yếu, chẳng lẽ chỉ huyện Hòe Lý nho nhỏ đã khiến cho người Lang Nha doanh chùn bước? "

Lúc nói, nụ cười trên khuôn mặt Pháp Chính rõ ràng lộ chút mỉa mai.

Lã Mông thấy vậy, khẽ nhíu mày.

Hắn là đệ tử của Vương Xán, đây là vinh quang vô thượng, chứ không phải là để mất mặt.

Pháp Chính dùng việc này làm cái cớ, thoáng cái đánh trúng xương sườn mềm trong lòng Lã Mông. Lã Mông ngẩng đầu lên, mở to hai mắt, lại nhìn Điển Mãn cùng Hoàng Tự, lớn tiếng nói: “binh sĩ Lang Nha doanh ta xuất mã, chắc chắn đánh hạ được huyện Hòe Lý”.

Điển Mãn cùng Hoàng Tự cũng trừng mắt nhìn Pháp Chính, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Bộ dáng kia, giống như là muốn xông lên đánh Pháp Chính túi bụi.

Bất kể là ai, chỉ cần nói Lang Nha doanh tệ, bọn họ chắc chắn sẽ trợn mắt nhìn.

Pháp Chính cười nhạt một tiếng, hắn cũng không phải là muốn đấu khí với bọn Lã Mông, chỉ là muốn kích khởi tâm hiếu chiến của Lã Mông. Pháp Chính thấy đã đạt được mục đích, nói tiếp: “tiểu tướng quân, Chính cung cấp một đề nghị cho ngươi. Có thể đi lấy y phục của một số binh sĩ Mã Đằng, sau đó chạy tới huyện Hòe Lý, mượn sự trá này để mở cửa thành, liền có thể giành được thắng lợi”.

Dừng một chút, Pháp Chính lại nói: “Mã Đằng suất lĩnh hơn tám vạn binh sĩ rời khỏi Hòe Lý, lực lượng tuy nhiều, nhưng trong huyện Hòe Lý trống rỗng, thực lực yếu nhược. Chỉ cần tiểu tướng quân có thể lấy được y phục của binh sĩ Mã Đằng, sau đó lừa mở cửa thành, chúng ta liền đã đánh hạ được Hòe Lý. Đến lúc đó, chủ công lại suất lĩnh đại quân trở về, cùng tấn công Mã Đằng, liền nắm chắc thắng lợi rồi”.

Lã Mông nghe xong, cũng khẽ gật đầu.

Hắn cũng không phải người ngu, thấy giọng điệu của Pháp Chính thay đổi, lập tức biết suy nghĩ của Pháp Chính.

Lã Mông suy nghĩ một lát, lại nhìn về phía Trương Hổ, hỏi: “Hổ tử, cách huyện Hòe Lý còn lộ trình bao nhiêu ngày? "

Trương Hổ theo Lã Mông lãnh binh lên đường, cũng phụ trách chuyện trong quân. Hắn cẩn thận cân nhắc một chút, nói: “huyện Tân Bình cách huyện Hòe Lý vô cùng xa, phỏng chừng chúng ta còn phải đi chừng mười ngày nữa”.

Lã Mông lại hỏi: “mười ngày sao? Nếu hành quân gấp, đoán chừng bảy ngày có thể đến rồi”.

Dừng một chút, Lã Mông lại hỏi: “Mã Đằng cách huyện Tân Bình còn lộ trình bao nhiêu ngày? "

Trương Hổ lập tức trả lời: “chúng ta chạy một mạch, đã đi mười lăm ngày. Mã Đằng có hơn tám vạn binh sĩ, tốc độ chắc chắn chậm hơn, cho dù đi đường suốt đêm, cũng phải mất mười hai mười ba ngày. Đây là đánh giá của mạt tướng, có điều hẳn không chênh lệch mấy”.

Lã Mông sau khi nghe xong, thở phào một cái.

Có thời gian đầy đủ, hắn có thể đi lấy quần áo!

Lã Mông nói: “Trời đã khuya, chúng ta không thể nào lấy quân phục của binh sĩ được, ngày mai lại xử lý sau”.

Pháp Chính khẽ gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Lã Mông lại nói: “quân sư, sáng sớm ngày mai, chúng ta tách ra hành động. Ngươi cùng Điển Mãn, Hoàng Tự mang theo binh sĩ tiếp tục lên đường, tăng tốc độ chạy tới huyện Hòe Lý. Có điều, nhất định phải tránh đại quân của Mã Đằng, không thể để hắn phát hiện. Ta cùng Trương Hổ mang theo một trăm binh sĩ Lang Nha doanh lưu lại, ngày mai đi lấy mấy bộ quần áo về, nếu không chúng ta cũng không thể giả như binh sĩ Tây Lương được! "

Pháp Chính gật đầu nói: “Ừm, liền dựa theo ý kiến của tiểu tướng quân”.

Điển Mãn cùng Hoàng Tự định nói chuyện, lại bị Lã Mông trừng mắt, chỉ đành ấm ức mà đáp ứng.

Lã Mông nhìn về phía Trương Hổ, căn dặn: “Hổ tử, ngươi tới Lang Nha doanh chọn lựa một trăm binh sĩ nhanh nhẹn, ngày mai theo ta đi chấp hành nhiệm vụ”.

" dạ! "

Trương Hổ ôm quyền đáp dạ, sau đó xoay người rời đi. Lã Mông lại nhìn về phía những người còn lại, khoát tay nói: “đêm đã khuya, đều đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có việc cần hoàn thành”.

Pháp Chính nghe vậy, chắp tay với Lã Mông, rồi xoay người rời đi.

Điển Mãn cùng Hoàng Tự cũng đứng lên, ra khỏi doanh trướng.

Ngọn đèn mờ nhạt rạng rỡ sinh huy, chiếu sáng cả doanh trướng. Lã Mông ngồi ở trong doanh trướng, vẻ mặt kiên nghị, đột nhiên nắm chặt nắm tay, dùng sức đánh vào không trung hai cái.

...

Sáng sớm ngày kế, đại quân lên đường, theo đường nhỏ tới huyện Hòe Lý.

Trên quan đạo, thì là Mã Đằng suất lĩnh hơn tám vạn binh sĩ.

Bọn họ nghỉ ngơi một đêm, tinh thần vô cùng phấn chấn.

Lã Mông cùng Trương Hổ suất lĩnh một trăm binh sĩ Lang Nha doanh lưu lại, theo sát đằng sau đại quân Mã Đằng. Giữa trưa, đại quân Lã Mông cùng đại quân của Mã Đằng đã kéo ra khoảng cách rất xa, Trong lòng Lã Mông mới buông lỏng xuống. Cả buổi sáng, Lã Mông đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, chính là vì sợ hãi đánh cỏ động rắn, ảnh hưởng đại quân tới huyện Hòe Lý.

Trương Hổ đi theo bên cạnh Lã Mông, bĩu môi nói: “lão đại, Pháp Chính kia cũng không phải là ai, không ngờ xem thường người Lang Nha doanh chúng ta, lần này phải cố gắng biểu hiện, tránh bị hắn xem thường”.

Lã Mông biết Pháp Chính sử dụng phép khích tướng, nhưng hắn vẫn không giải thích.

Có lời của Pháp Chính, cũng có thể khiến binh sĩ Lang Nha doanh cố gắng thêm một chút.

Mặt trời đã lên cao, thái dương ấm áp treo trên bầu trời, vô cùng thoải mái. Đoàn người Lã Mông ăn chút lương khô, lại uống chút nước, liền tiếp tục lên đường đuổi kịp đại quân của Mã Đằng.

Trương Hổ nhìn chằm chằm binh sĩ dày đặc, nói: “quân địch nhiều quá, chúng ta muốn hấp dẫn một số binh sĩ ra ngoài thật không dễ dàng. Hơi không chú ý, một khi đại quân của Mã Đằng xuất động, chúng ta cả cọng rễ cùng không lấy được ấy chứ”.

Mặc dù Trương Hổ vỗ ngực vang bành bạch, nhưng vẫn cảm thấy rất khó khăn.

Bọn họ chỉ có một trăm binh sĩ Lang Nha doanh, mà Mã Đằng lại có hơn tám vạn binh sĩ. So thế lực hai bên, binh lực của Mã Đằng liền giống như một pho tượng sừng sững, không cách nào rung chuyển ở trước mặt bọn họ. Trương Hổ chép chép miệng, nhìn binh sĩ đang nghỉ ngơi, lại nhìn về phía Lã Mông, hỏi: “lão đại, làm sao bây giờ đây? Chúng ta muốn lấy mấy bộ quần áo ra ngoài, khá khó đó”.

Lã Mông trầm giọng nói: “lời nói cũng đã nói ra miệng, làm không được cũng phải làm được”.

Lưu Dương đứng ở phía sau Trương Hổ, nghiêm túc nói: “Hổ Tử, đây chính là chuyện liên quan đến vinh dự Lang Nha doanh chúng ta, ngươi cũng không thể nản lòng như vậy, mau nghĩ cách, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ”.

Trương Hổ nghe vậy, lập tức ỉu xìu.

Hắn đương nhiên biết kết quả của việc không thành, sự tình liên quan đến vinh dự của Lang Nha doanh, hắn chỉ có thể tiếp tục căng não nghĩ.

Nhưng mà, Trương Hổ suy nghĩ một lúc sau, trong đầu không ngờ là hơn tám vạn binh sĩ dưới trướng Mã Đằng cứ dạo tới dạo lui không ngừng, càng ngày càng cao lớn, không cách nào vượt qua.

Trương Hổ thở dài, nhún vai lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Lã Mông nhìn chằm chằm đại quân trên quan đạo dưới sườn núi, vẻ mặt ngưng trọng, thì thào lẩm bẩm: “đại quân của Mã Đằng tất cả đều tụ lại một chỗ, chúng ta không thể nào hấp dẫn một vài binh sĩ được. Hơn nữa sau khi chúng ta xuất hiện, sẽ bị đại quân của Mã Đằng phát hiện ngay lập tức. Điều này đối với chúng ta mà nói, chắc chắn là bất lợi, cho nên nhất định phải bí mật, nhưng vẫn có thể hấp dẫn sự chú ý của binh sĩ Mã Đằng”.

Lã Mông không có cách giải quyết, chỉ có thể từ từ nghĩ.

Lưu Dương nhíu mày, nói: “lão đại, hay là chúng ta dứt khoát cải tranh thành bách tính đi ngang qua thành đi”.

Lã Mông lập tức nói: “cải trang thành bách tính bình thường, cái này ngược lại dễ hoàn thành, nhưng chúng ta làm sao động thủ? Mấy vạn binh sĩ người ta đứng chung với nhau, chỉ cần động ngươi một người, mấy vạn binh sĩ này chỉ cần một người phun một miếng nước bọt, cũng có thể dìm chết các ngươi. Không được, chiêu này không được, mau nghĩ cách khác”.

Lưu Dương nghe vậy, lại tiếp tục suy nghĩ.

Bỗng dưng, bầu trời trong xanh không ngờ xuất hiện từng đám mây đen, che mất thái dương.

Mây đen che trời, bầu trời thoáng cái tối sầm.

Ánh mắt Lã Mông sáng lên, cười nói: “hắc, chúng ta đúng là bị lú lẫn mà. Nếu ban ngày không được, vậy thì chờ buổi tối lại hành động. Đến lúc đó, đại quân của Mã Đằng đều đã nghỉ ngơi cả, trong doanh địa cũng chỉ có binh sĩ tuần tra, chúng ta chỉ cần dụ dỗ một chút, nhất định có thể khiến bộ phận binh sĩ tuần tra ban đêm rời khỏi doanh địa, ra khỏi doanh để điều tra. Chỉ cần bọn họ ra khỏi doanh địa, chúng ta liền ra tay, như vậy, chúng ta vẫn nấp ở trong chỗ tối, sẽ không bị phát hiện”.

Trương Hổ cười hắc hắc, nói: “lão đại anh minh! "

Lưu Dương hừ một tiếng, nói: “đồ chỉ giỏi vuốt mông ngựa! "

Trương Hổ thoáng cái trừng mắt, nói: “tiểu Dương tử, ngươi không nghĩ ra cách gì nha”.

Lưu Dương nghe vậy, lập tức im bặt.

Lã Mông khoát khoát tay, ngăn hai người khắc khẩu, nói: “Được rồi, hai người các ngươi không nên tranh chấp. Đại quân của Mã Đằng lại bắt đầu lên đường rồi, chúng ta cũng phải đuổi kịp mới được. Mau, lập tức lên đường”.

Đoàn người, sau khi xác định kế sách, tiếp tục lên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.