Thay Lời Vong Linh

Chương 82




Mạc danh kỳ diệu đánh một trận này, cỗ tà hoả trong lòng lại tán đi phân nửa. Lúc trở lại trên núi, phương đông đã lộ ra màu trắng bạc. Lăng Liệt không dám kinh động Luyện Vô Thương, khẽ đẩy cửa ra, rón rén đi vào.

“Vô… Vô Thương?” Bị doạ kêu to một tiếng. Luyện Vô Thương sớm đã thức dậy, đang ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế chờ hắn.

“Y phục của ngươi làm sao vậy?” Chú ý tới đầu tiên chính là vạt áo trước của Lăng Liệt bị xé ra thành hai mảnh, Luyện Vô Thương không khỏi nhíu mày.

Lăng Liệt lúc này mới nhớ tới y phục của mình bị đạo sĩ lùn cắt rách. Này chính là Vô Thương mua cho hắn, nhất thời tiếc thương không ngớt. Mặc dù hắn đã báo thù, vẫn còn nhịn không được ở trong lòng mắng thêm vài lần “Xú ngưu tị tử” (lỗ mũi trâu thối – câu này để mắng đạo sĩ hay sao ý, trong MNCTC cũng có), “ải đông qua” (quả dưa gang lùn).

Hắn không dám đem chuyện mình xuống núi càn quấy nói ra, nhất thời nghĩ không ra lời nói dóc hoàn hảo, đành phải nói: “Ta vừa nãy ra ngoài luyện kiếm, bị cành cây móc.”

“Thực sự?” Bị đôi mắt trong như nước của Luyện Vô Thương nhìn, Lăng Liệt một hồi chột dạ, mạnh gật gật đầu.

“Được rồi.” Luyện Vô Thương đứng dậy, nhàn nhạt nói, “Ngươi cũng lớn như vậy, làm việc cũng phải có chừng mực của mình.”

Nhìn thoáng qua y sam đã rách kia, “Rách cũng không nhiều lắm, lát nữa cởi ra, ta vá cho ngươi.”

Đây có phải tính là qua ải trót lọt? Nghe thấy tiếng cửa đóng, Lăng Liệt thở phào một cái. Vô Thương thật sự chịu tin hắn nói sao? Lăng Liệt không dám khẳng định.

Vết rách bị mũi kiếm cắt nhẵn nhụi, cùng cành cây làm rách hoàn toàn khác biệt, Vô Thương lẽ nào không hề chú ý tới? Có lẽ chú ý tới nhưng không nghĩ sâu xa? Lăng Liệt không dám cảm thấy may mắn. Trong lòng hắn luôn có loại cảm giác, rất nhiều chuyện Vô Thương chẳng phải là không biết, chỉ là không nói ra, chờ người khác tự mình lĩnh hội.

Như vậy, ý có biết tâm tư của ta đối với y không? Nghĩ tới đây, Lăng Liệt toát mồ hôi lạnh. Sẽ không, Vô Thương thanh cao, thuần khiết như vậy, sao có thể minh bạch những tâm tư nhơ bẩn này?

Đã là tâm tư nhơ bẩn, nên giấu tận đáy lòng, vĩnh viễn không cho nó thoát ra, không thì ngay cả bên cạnh Vô Thương cũng không thể ở lại. Nắm chặt tay, Lăng Liệt thầm hạ quyết tâm. Tục ngữ nói, giấy không bọc được lửa, lời nói dối luôn có ngày bị vạch trần, nhưng Lăng Liệt vạn lần không nghĩ tới ngày này lại đến nhanh như vậy.

“Xú tiểu tử, ngươi lăn ra đây cho đạo gia!”

Nghe giọng điệu kiêu ngạo, hơn nữa còn thêm một tiếng “đạo gia” này, khỏi cần đoán cũng biết là ai. Phản ứng đầu tiên của Lăng Liệt là muốn cầm một nắm vải vụn nhét vào mồm tên lùn này!

Bản lĩnh thật lớn, chưa tới một ngày, đã tìm tới nơi này, mình rõ ràng cái gì cũng chưa từng nói nha!

Hắn lại không biết, mấy năm gần đây hắn theo Luyện Vô Thương xuống núi đưa thuốc, người gặp qua cũng tự nhiên không ít. Tướng mạo hắn lại tuấn mỹ phi thường, gặp qua một lần liền khó có thể quên, chỉ cần ở trong thị trấn cẩn thận hỏi thăm, rất dễ điều tra ra.

Từ cửa sổ nhìn ra, bên ngoài ngoại trừ một cao một thấp hai đạo sĩ tối hôm qua kia ra, lại thêm một lão đạo sĩ. Chắc là sư phụ trưởng bối, mời tới làm chỗ dựa.

Có chỗ dựa cũng không sợ, bây giờ Lăng Liệt sợ nhất chính là bọn họ kinh động đến Luyện Vô Thương. Thế nhưng, nhìn tình hình này, muốn không kinh động cũng rất khó đi?

“Chuyện gì vậy?” Vội vội vàng vàng đi ra phòng ngoài, Luyện Vô Thương đã tới trước. “Những người này hình như là tới tìm ngươi.”

“Ta…” Lăng Liệt nhất thời nghẹn giọng, không biết nên giải thích thế nào.

Luyện Vô Thương thở dài, ôn nhu nói: “Hiện tại ngươi nên nói thật đi chứ?” Chỉ biết hài tử này lại rước lấy phiền phức, nhưng sao cũng không thể buông xuống mặc kệ hắn được.

Trong ngực nhảy một cái, Vô Thương quả nhiên biết hắn nói dối. Chuyện cho tới bây giờ, thật sự không cho phép Lăng Liệt giấu diếm nữa, lập tức đem chuyện tối qua từ đầu đến cuối nói rõ ngọn ngành cho Luyện Vô Thương.

Lăng Liệt nói xong, đầu cúi thấp xuống, căn bản không dám nhìn sắc mặt Luyện Vô Thương, qua hồi lâu không nghe động tĩnh, mới ngẩng đầu thăm dò.

Bên ngoài còn đang kêu ầm ĩ: “Xú tiểu tử, mau lăn ra đây! Ngươi không phải là sợ gia gia, muốn làm rùa đen rụt đầu chứ?”

Lăng Liệt sao chịu được phần khích bác này? Mi tâm nhăn lại, đang định đi ra ngoài. Bỗng dưng có một bàn tay thon dài duỗi qua, giữ tay hắn.

“Vô Thương?”

“Ngươi có chịu nghe ta nói không?”

Lăng Liệt đương nhiên gật đầu.

“Tốt lắm, như thế này, ta và ngươi cùng nhau ra, không cho ngươi tự tiện nói hoặc động thủ, tất cả phải theo ánh mắt của ta mà hành sự. Ngươi có đáp ứng không?”

Có lẽ là do luôn được y chỉ dạy võ công, trong mắt Lăng Liệt, Luyện Vô Thương trầm mặt xuống tự nhiên lộ ra một cỗ uy nghiêm, hắn nào dám không đáp ứng. Vội vàng gật đầu. Ngẫm lại không đúng, lại hỏi: “Vậy nếu như bọn họ động thủ?”

Luyện Vô Thương mỉm cười: “Đứa ngốc, có ta ở đây, còn có thể nhìn ngươi bị khi dễ sao?” Mở cửa đi ra trước.

Không biết làm sao, mặt Lăng Liệt đột nhiên đỏ. Trong đầu quanh đi quẩn lại là câu kia “Có ta ở đây, còn có thể nhìn ngươi bị khi dễ sao”, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào. Một hồi lâu mới nghĩ đến nên cùng đi ra, cước bộ vẫn còn bay bổng.

Ngoài cửa ba người sớm đã chờ đến mất kiên nhẫn, đạo sĩ lùn kia nóng tính, kêu to: “Tiểu tử này sẽ không từ cửa sau chạy trốn chứ? Sư phụ, để đệ tử xông vào xem!”

Không đợi lão đạo sĩ trả lời, xông về phía trước đang muốn đá một cước, không ngờ cửa phòng lại mở ra, một nam tử mặc nguyệt bạch y thường thần thái nhàn nhã xuất hiện trước cửa.

Gã lấy làm kinh hãi, chân lại lùi về.

Ánh mắt Luyện Vô Thương đảo qua, hướng về phía lão đạo sĩ chắp tay: “Đạo trưởng.”

Lão đạo sĩ kia thấy vẻ mặt y tự nhiên, cử chỉ hữu lễ, cũng bất giác đáp lễ: “Các hạ là?”

“Xú tiểu tử, ta chính là tới tìm ngươi!” Trông thấy Lăng Liệt phía sau Luyện Vô Thương, đạo sĩ lùn lập tức nhớ lại chuyện nhục đêm qua, cừu nhân gặp lại, ngoài mặt đỏ tía tai, thì là muốn xông lên.

“Ải đông qua, xem ra đạo bào của ngươi có không ít, nháy mắt đã đổi bộ mới.” Lăng Liệt đâu chịu tỏ ra yếu thế, cười hì hì nói.

“Lăng Liệt.” Luyện Vô Thương trầm giọng quát, Lăng Liệt ngoan ngoãn ngậm miệng.

“Thanh Hư, lui ra.”

Đạo sĩ lùn Thanh Hư không dám làm trái lời sư phụ, đành phải lui về một bên, cặp mắt căm giận trừng Lăng Liệt, Lăng Liệt thì lại hướng gã làm một cái mặt quỷ.

Luyện Vô Thương chắp tay nói: “Chất nhi này của tại hạ trời sinh ngoan liệt (cố chấp, bất hảo), nếu như sơ suất đắc tội mấy vị đạo trưởng, vạn mong rộng lòng tha thứ. Mấy vị đều là người tu đạo, hiểu thấu đáo, có lẽ sẽ không cùng trẻ con miệng còn hôi sữa chấp nhặt. Ở đây có chút bạc, để hai vị đạo trưởng mua vài bộ y vật (quần áo và đồ dùng hàng ngày), cũng thỉnh không nên hiềm khí.” Móc ra một nén bạc, nói, “Lăng Liệt, cung kính đưa cho nhị vị đi.”

“Cái gì, ta…” Lăng Liệt lấy làm kinh hãi. Nghe được Luyện Vô Thương muốn bồi thường đối phương bạc, hắn đã vô cùng không nguyện ý, kia đều là Vô Thương khổ cực hái thuốc đổi lấy, có thể nào tuỳ tiện cho người ta? Hơn nữa còn muốn hắn “cung kính” đưa, cái này càng nuốt không được.

“Đi, nói ‘Thỉnh đạo trưởng vui lòng nhận cho, tiểu tử này xin bồi tội’ .”

Sắc mặt Luyện Vô Thương trầm xuống, Lăng Liệt liền không dám nói nữa. Uỷ uỷ khuất khuất nhận bạc, đi tới trước mặt lão đạo, qua quýt vái một cái, như học thuộc lòng đem lời Luyện Vô Thương dạy lặp lại một lần. Ăn nói hàm hồ giống như niệm kinh, ở đâu ra nửa phần thành ý?

Sắc mặt lão đạo kia vẫn bình tĩnh, trong ánh mắt lập loè chứng tỏ lão đã có suy tính, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không cần khách khí.” Nói xong vươn tay ra.

Lăng Liệt chỉ nghĩ lão nhận bạc, cũng không để ý, vậy mà tay lão đạo như cành trúc đột nhiên khẽ đảo, nhanh như chớp chế trụ cổ tay Lăng Liệt.

“A!” Lăng Liệt bị nắm, chỉ cảm thấy bàn tay kia như sắt đúc, căn bản giãy không ra, không khỏi cực kỳ hoảng sợ.

Lão đạo cười nói: “Tiểu huynh đệ chớ sợ, bần đạo chỉ là muốn hỏi ngươi, ngươi ở môn phái nào? Sư phụ ngươi là ai?”

Tình thế đột nhiên thay đổi, Luyện Vô Thương cũng lấy làm kinh hãi, nghe câu hỏi của lão đạo kia, chợt minh bạch, hoá ra lão chuyến này cũng không phải đơn giản là vì đồ đệ báo thù, nói vậy lão là từ lời kể của đồ nhi phát hiện ra manh mối, thân phận Lăng Liệt chỉ sợ đã bị lộ hoàn toàn!

Điều lo lắng nhất đã tới!

Mạnh mẽ tự trấn tĩnh: “Đạo trưởng, có chuyện gì từ từ nói, làm khó tiểu hài tử không khỏi có phần …….”

Lão đạo cười nói: “Vị tiểu huynh đệ này rất cơ linh, từ từ nói chỉ sợ hắn sẽ không chịu nói.” Quay về nhìn Lăng Liệt, “Tiểu huynh đệ, ngươi còn không chịu nói sao?”

Lăng Liệt chỉ cảm thấy nội lực cuồn cuộn liên tục từ trên tay lão đạo vọt tới, ngực đau đớn không chịu nổi, mồ hôi lạnh túa ra. Nhưng vẫn cắn chặt răng, không chịu mở miệng.

Nắm chắc thắng lợi, lão đạo cũng không lo lắng, vẫn cười hì hì: “Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi nên nói cho lão đạo đi, tư vị chệch xương tay cũng không dễ chịu đâu — “

Trước mặt bóng trắng chợt loé, chưởng phong đập vào mặt, lão cả kinh hạ chưởng ngăn lại, chợt thấy trên tay trống không, Luyện Vô Thương từ lâu đã mang Lăng Liệt lui ra một trượng.

“Đứng phía sau ta.” Không có an ủi, thậm chí không có nhiều lời, nhưng Lăng Liệt lại có thể cảm nhận được sự bảo vệ sâu sắc của Luyện Vô Thương đối với hắn.

Nếu đã đi theo bên cạnh hậu nhân Hạo Thiên Môn, lão đạo kia đã sớm ngờ tới Luyện Vô Thương không phải người thường, thế nhưng võ công đối phương cao thâm như vậy, có sẽ thật ngoài dự liệu của lão, lão thậm chí nhìn không ra nội tình gì! Lập tức hít một hơi thật dài, đan chưởng thi lễ: “Vô lượng thọ phật, bần đạo Lao Sơn Thần Tê Tử, xin hỏi tôn giá (tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện) cao tính đại danh?”

Luyện Vô Thương nhàn nhạt cười: “Sơn dã thôn nhân (người cục mịch, thô lỗ), đạo trưởng không cần quan tâm. Ngược lại tiểu điệt đắc tội đạo trưởng, mong rằng đạo trưởng đại nhân đại lượng, không nên truy cứu. Hài tử này, trở về tại hạ nhất định hảo hảo dạy bảo.”

Chính là cùng một câu nói, lần này nói ra phân lượng lại khác biệt rất lớn. Thần Tê Tử liếc Luyện Vô Thương, lại nhìn Lăng Liệt, mặc dù rất muốn đem tiểu tử này mang về, thế nhưng bản lĩnh không bằng người, ánh mắt chợt loé lên, cười nói: “Tiểu hài tử càn quấy, vốn cũng không tính là gì, nếu hắn đã chịu nhận sai, thì quên đi. Thanh Hư, Lăng Hư, chúng ta xuống núi.”

Thanh Hư kia không hiểu tình thế, la lên: “Sư phụ, lẽ nào lại tiện nghi cho tiểu tử này?”

Mặt Thần Tê Tử trầm xuống, quát: “Chính ngươi học nghệ không tinh, đã đánh mất mặt mũi sư môn, còn nói cái gì!” Đạo bào vung lên, thẳng xuống núi. Lăng Hư theo sát phía sau.

Thanh Hư thấy thế, cũng đành phải theo xuống.

Lăng Liệt vỗ tay cười nói: “Ba vị tạm biệt, thứ cho không tiễn xa được. Đường núi hiểm trở, cẩn thận té ngã nha!”

Thanh Hư căm phẫn giơ nắm đấm, cũng không ngờ lại không nhìn rõ đường núi, quả nhiên ngã một cái. Lăng Liệt cười đến đau cả ruột: “Vô Thương, ngươi xem…”

Thoáng nhìn thấy Luyện Vô Thương mặt trầm như nước, lặng lẽ trở về phòng.

“Vô Thương?”

Bằng trực giác, Lăng Liệt biết Luyện Vô Thương tức giận.

Luyện Vô Thương thở dài: “Ngươi dọn dẹp một chút rồi xuống núi đi thôi.”

Lăng Liệt cả kinh, này không phải chuyện đùa, chua chát nói: “Vì sao phải đuổi ta đi? Bởi vì ta gây hoạ? Ta đảm bảo quyết không tái phạm, không được sao?”

Luyện Vô Thương khoát khoát tay, ngăn hắn tiếp tục nói: “Ngươi còn nhớ kỹ lần đầu ta mang ngươi xuống núi đã nhắc nhở qua, nghìn vạn lần không được thể hiện võ công trước mặt người khác?”

Lăng Liệt ngẩn người, nhớ tới là có chuyện như vậy, vội la lên: “Ta sau này sẽ không.”

“Muộn rồi, muộn rồi.” Luyện Vô Thương than nhẹ, “Ngươi có biết mấy người kia vừa nãy vì sao mà đến?”

Còn không phải là vì trả thù mình sao? Thế nhưng Lăng Liệt biết, nếu Luyện Vô Thương đã hỏi như vậy, thì nhất định có nguyên nhân khác.

“Thần Tê Tử kia truy hỏi tới cùng võ công của ngươi, ngươi nói là vì cái gì?”

Lăng Liệt cả kinh: “Lẽ nào lão nhìn ra ta là người của Hạo Thiên Môn? Chẳng lẽ… lão chính là cừu gia diệt môn của ta?”

“Không phải.” Luyện Vô Thương rất nhanh bác bỏ, “Lao Sơn phái mặc dù hung hăng, trên giang hồ chỉ được xem là loại nhị lưu, cũng không có gan ra chủ ý đánh Hạo Thiên Môn. Cái bọn họ muốn chính là kho báu!”

“Kho báu?”

“Hạo Thiên Môn trước đây phú khả địch quốc (giàu có như 1 nước), võ công lại có một không hai trong thiên hạ, trên giang hồ có ai không mơ tưởng đến? Mà kho báu này ở đâu, tất nhiên là phải tìm trên người thiếu chủ Hạo Thiên Môn ngươi.” Theo tuổi tác Lăng Liệt, cùng võ công không khó suy ra thân phận của hắn.

Lăng Liệt chợt nhớ tới mẫu thân trước khi chết khẽ nằm sấp bên tai mình nói qua, trong lòng nhảy một cái, trầm mặc không nói.

Luyện Vô Thương lại nói: “Đây chỉ là nhóm thứ nhất, tin tức rất nhanh sẽ truyền ra, rất nhanh sẽ có nhiều người tới đây tìm chuyện. Trong những người này vừa có bằng hữu của Hạo Thiên Môn, cũng có địch nhân, người càng nhiều thì càng dễ nảy ra chủ ý đục nước béo cò. Trên núi này sẽ náo nhiệt, cho nên ngươi không thể không đi.” Cuộc sống yên bình e rằng phải kết thúc.

“Vậy còn ngươi?”

“Ta?” Ánh mắt Luyện Vô Thương chậm rãi đảo qua phòng, khoé miệng nổi lên một tia cười khổ: “Ở nơi này lâu, ta không nỡ đi.” Mười mấy năm ẩn cư, khiến y đối với thế gian phồn hoa dưới chân núi có nỗi sợ hãi không tên, nghĩ đến lòng người thâm hiểm, thà rằng chết già trên núi.

Lăng Liệt vội la lên: “Vậy bọn họ tới thì sao?”

“Bọn họ muốn tìm chính là ngươi, ngươi không ở nữa, đương nhiên sẽ không làm khó ta.”

Lăng Liệt mặc dù chưa rõ việc đời, nhưng cũng minh bạch sự tình không đơn giản như vậy, sửng sốt nửa buổi, nói: “Ngươi không đi, ta cũng không đi!” Xoay người trốn vào trong phòng.

Nếu không thể bồi bên người Vô Thương, ở nơi nào có gì khác nhau? Buồn bực ngã trên giường, qua hồi lâu, bên tai truyền đến tiếng đập cửa: “Lăng Liệt…”

Lăng Liệt trở mình ngồi dậy: “Không cần phải nói, ta biết ngươi là nghĩ cho ta. Nhưng Vô Thương, ta đi thì ai tới bồi ngươi chứ?”

Luyện Vô Thương ngẩn ra, nơi nào đó trong lòng dường như xúc động, hồi lâu mới nói: “Ta không cần người bồi.”

“Không, ta biết, ngươi cần.” Hắn biết, Vô Thương thực ra cũng không thích tịch mịch, có lẽ y không giỏi biểu đạt, nhưng một người dễ dàng đối với người khác nỗ lực thân thiết và bảo vệ, sao là bản tính lạnh lùng chứ?

Ánh mắt Lăng Liệt trong veo nhìn về phía Luyện Vô Thương, trên mặt có quan tâm, kính yêu, ngưỡng mộ, quyến luyến, còn có từng sợi thâm tình khó có thể dùng lời diễn tả, giống như nước suối róc rách lặng lẽ chảy vào tâm Luyện Vô Thương, chậm rãi, chậm rãi, có chỗ nào đó bắt đầu tan ra.

“Được, ta và ngươi cùng nhau đi.”

Lăng Liệt đại hỉ, lập tức thu thập quần áo, đồ dùng. Sắc trời đã tối, để phòng có biến, Luyện Vô thương vẫn quyết định thừa dịp đêm tối xuống núi. Ra cửa, nghĩ đến kiếp này e rằng không còn có thể quay về nữa, hai người đều kìm lòng không được quay đầu nhìn lại.

Hồi lâu, Luyện Vô Thương kéo tay Lăng Liệt: “Đi thôi.”

Không có trăng, bầu trời âm u, như muốn mưa. Hai người cất bước đi vào rừng cây, đột nhiên, Luyện Vô Thương toàn thân căng thẳng, cất cao giọng nói: “Bằng hữu trên đường kia, thỉnh hiện thân đi!”

Trong rừng truyền đến một tiếng cười to: “Quả nhiên là cao thủ, hảo nhĩ lực.”

Bốn người xuất hiện xếp thành chữ khai (开), chậm rãi từ trong rừng đi ra. Nga quan (mũ cao), hạc sưởng (áo choàng), đều là trang phục của đạo gia, tướng mạo khác nhau, tuổi tác lại xấp xỉ. Trong đó có một người quen cũ.

“Thần Tê đạo trưởng, đây là ý gì?”

Thần Tê Tử cười lạnh: “Minh nhân diện tiền bất thuyết ám thoại (người sáng mắt trước mặt ko nói tiếng lóng ~ đã hiểu thì đừng giả vờ ko biết), mục đích chúng ta đến mọi người trong lòng đều biết, đem tiểu tử này lưu lại, các hạ muốn đi đâu thì tuỳ ý!”

Luyện Vô Thương thở dài: “Xem ra trận chiến này tránh không được.” Bàn tay khẽ đảo, trường kiếm xuất vỏ.

Mấy tên đạo nhân liếc nhau một cái, phân bốn góc đứng. Thần Tê Tử nói: “Đây là tuyệt kỹ chấn sơn của Lao Sơn chúng ta ‘Tứ tượng trận’, ngươi nếu hối hận còn kịp.”

Luyện Vô Thương không đáp, quay đầu nhìn Lăng Liệt: “Đợi lát nữa ngươi thủ phía ngoài, không được vào trong.”

“Không, ta và ngươi cùng lên!”

Luyện Vô Thương nhíu mày: “Ngươi không nghe ta nói sao?”

“Ta…” Lăng Liệt làm sao không biết võ công của mình, so với người ta kém quá xa, đòi tham gia chỉ sợ liên luỵ Vô Thương? Nhưng để hắn mắt thấy Vô Thương vì mình liều mạng, hắn lại một chút cũng không giúp được, tư vị kia khó chịu không gì sánh được.

Đáng giận, vì sao mỗi lần đều phải trốn phía sau Vô Thương, để y bảo vệ mình? Vì sao mình chỉ có thân thể so với Vô Thương cao hơn, bản lĩnh lại kém xa như vậy? Không, một ngày nào đó, hắn muốn trở nên cực mạnh, trở thành chỗ dựa của Vô Thương!

Hắn trong đầu miên man suy nghĩ, mắt lại không chớp nhìn thẳng phía trước — bên kia đã khai chiến.

Mấy đạo nhân cũng không nói khoác, “Tứ tượng trận” này quả nhiên lợi hại. Nếu luận về đơn đả độc đấu (1 vs 1 ý), võ công của Luyện Vô Thương phải cao hơn bốn người rất nhiều, thế nhưng dựng thành trận pháp, y lại tấn công hồi lâu cũng chưa hạ được, còn liên tiếp vài lần gặp hiểm chiêu.

Dần dần, khí lực Luyện Vô Thương dường như suy kiệt, thân pháp không linh hoạt bằng lúc trước, kiếm chiêu cũng chậm đi rất nhiều. Một lão đạo nhân tung kiếm đâm vào chính giữa bả vai Luyện Vô Thương!

“Vô Thương!”

Lăng Liệt kêu lên sợ hãi. Cùng lúc đó, bạch quang hiện lên, một đạo quang như tia chớp đánh thẳng xuống, trước mắt mọi người đều hoa lên, tiếp đó có tiếng hét thảm truyền đến, có tiếng bảo kiếm “leng keng” rơi xuống. Một lão đạo nhân té trên mặt đất, ba người còn lại đều nhảy về phía sau.

“Hạo Thiên kiếm pháp! Chính là kiếm pháp y dùng!” Đạo nhân bị thương kia chợt kêu lên.

Mấy đạo nhân khác vừa nghe, đều là vừa sợ vừa nghĩ:

“Hạo Thiên kiếm pháp? Kia không phải là tuyệt kĩ của Hạo Thiên Môn sao?”

“Hạo Thiên Môn không phải đều chết hết rồi sao?”

Cả đám khiếp sợ nhìn Luyện Vô Thương, bất giác lui về phía sau.

“Vô Thương, ngươi không sao chứ?” Lăng Liệt nhảy đến trước người Luyện Vô Thương, thấy trên vai trái y máu vẫn còn rỏ xuống, không chút nghĩ ngợi xé rách vạt áo băng bó cho y.

“Vô Thương? Ngươi gọi y Vô Thương?” Thần Tê Tử tựa như bừng tỉnh đại ngộ kêu lên, “Y là Luyện Vô Thương! Hạo Thiên Môn khí đồ (đồ đệ bị vứt bỏ, trục xuất) Luyện Vô Thương!” Vài người nhìn Luyện Vô Thương, ánh mắt vô cùng kỳ quái.

Lăng Liệt cả giận nói: “Không cho phép các ngươi nói bậy!”

Sắc mặt Luyện Vô Thương tái nhợt, đánh nhau thời gian dài làm tiêu hao nguyên khí của y, lúc này lại vì một câu nói của đối phương mà tâm thần đại loạn, hàn ý đang từng giọt từng giọt ngưng tụ lại trong lòng, hàn độc chỉ sợ là muốn phát tác đi.

Trong lòng một trận sợ hãi, biết y là khí đồ của Hạo Thiên Môn, vậy, cũng sẽ biết đoạn chuyện cũ kia đi. Nắm lấy tay Lăng Liệt: “Chúng ta đi.”

Lăng Liệt cảm thấy tay Luyện Vô Thương không ngừng run rẩy, đầu ngón tay lại lạnh ngắt, nhịn không được hỏi: “Sao vậy? Ngươi biết bọn họ?”

“Hừ hừ, chúng ta nào có phúc khí quen biết Luyện đại hiệp? Mười mấy năm trước, khi Luyện đại hiệp nổi tiếng giang hồ, chúng ta vẫn còn là vô danh tiểu tốt.” Trong lời nói tuyệt không có ca tụng, chỉ có chán ghét, xem thường và vui sướng khi thấy kẻ khác gặp nạn.

Lăng Liệt càng thêm giật mình, khi đó tuổi Vô Thương chỉ sợ còn nhỏ hơn mình, thế mà lại làm ra đại sự kinh thiên động địa? Bất giác hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Tia chớp chợt hiện lên giữa bầu trời, chiếu ra sắc mặt Luyện Vô Thương càng thêm thê lương. “Đi thôi.” Giọng điệu kia, gần như là đang cầu xin.

Lăng Liệt trong lòng mềm nhũn, nếu Vô Thương không muốn nói, mình cần gì phải tận lực buộc y? “Chúng ta đi.”

Thần Tê Tử đâu chịu thả bọn họ đi? “Tiểu tử, ngươi nhất định là nhi tử của Lăng Vô Lỗi đi? Thảo nào y chịu thu lưu (thu nhận và giúp đỡ) ngươi.”

Lăng Liệt không quan tâm, chỉ đỡ Luyện Vô Thương đi trước.

“Hắc hắc, câu dẫn lão cha không được, câu dẫn con hắn cũng không sai, tạm thời an ủi tương tư thôi.

Lăng Liệt quay đầu lại: “Ngươi nói cái gì?”

“Hừ hừ, mười mấy năm trước, Hạo Thiên Môn xảy ra một chuyện đáng ghê tởm kinh thiên động địa…”

Luyện Vô Thương thuỷ chung không nói câu nào, lúc này đột nhiên quay kiếm đâm Thần Tê Tử. Một kiếm này vừa tàn nhẫn lại vừa mau lẹ, nếu không phải lão sớm đã đề phòng, thì suýt nữa đã trúng chiêu. Mấy tên đạo nhân khác thấy thế, vội vàng xông về phía trước cứu hộ đồng môn.

Lăng Liệt nhớ tới Luyện Vô Thương bị thương, cũng rút kiếm tham gia chiến đoàn.

Thần Tê Tử hít một hơi, lại nói: “Chuyện đáng ghê tởm đó là, Hạo Thiên Môn có một đệ tử… bản thân thân là nam tử, lại không biết liêm sỉ đi câu dẫn đồng môn sư huynh, kết quả bị sư phụ y phát hiện… trục xuất khỏi sư môn. Chuyện này vô cùng ầm ĩ, thiên hạ đều biết, Hạo Thiên Môn cũng bởi vậy mất hết thể diện, trở thành trò cười trên giang hồ…”

Lăng Liệt càng nghe tâm càng lạnh, run rẩy hỏi: “Sư huynh y là ai?”

“Không được nói!” Luyện Vô Thương vội kêu lên, mỗi tấc lòng đều đại loạn, vai trái lại chịu thêm một kiếm.

Thần Tê Tử cười dữ tợn, đắc ý nhìn tuyệt vọng thê lương trong mắt Luyện Vô Thương, Lăng Liệt thất hồn lạc phách, chậm rãi phun ra ba chữ:

“Lăng, Vô, Cữu!” “Đoàng” một tiếng, một tia sét đánh trên đỉnh đầu.

Không biết từ lúc nào, mưa rơi xuống. Lúc đầu là vài hạt như hạt đậu, rất nhanh liền biến thành mưa tầm tã. Xuyên qua màn mưa rả rích, chân dung mỗi người đều trở nên mơ hồ.

Luyện Vô Thương im lặng đứng trong mưa, không dám nhìn Lăng Liệt.

Vết thương chưa lành cả đời không muốn chạm đến nhất, bị vạch trần một cách tàn khốc trước mặt — người y không muốn hắn biết nhất! Bị vạch trần — trước mặt một tiểu bối, một hài tử mình dạy dỗ nên người, yêu như con cháu! Trước mặt nhi tử của “huynh ấy”!

Tình hà dĩ kham! (làm sao có thể chịu được loại đả kích này)

Nếu lúc này núi lở đất nứt, y nhất định sẽ không chút do dự quăng mình vào thạch lưu, đem bản thân mai táng! Cũng chưa từng hối hận về sự tồn tại của mình như vậy, cho dù là mười tám năm trước, trong tiếng mắng hèn mọn của mọi người bị trục xuất khỏi sư môn cũng chưa từng!

Một thanh trường kiếm như độc xà vô thanh vô tức tiếp cận sau lưng, đau đớn kéo tới, bản năng của người tập võ khiến Luyện Vô Thương hơi dịch đi, tránh một kiếm trí mạng này.

Sau đó xoay người lại, đâm mạnh!

Chỉ còn bi phẫn hạ thủ sẽ không lưu tình, kẻ đánh lén mất mạng ngã xuống.

Cảm giác đau đớn khiến thần chí thanh tỉnh, hiện tại không phải lúc tự thương hại hối tiếc, còn có cường địch trước mặt, còn có người cần y bảo hộ!

“Lăng Liệt!”

Dõi mắt tìm kiếm, thấy tình cảnh khiến y lấy làm kinh hãi — Lăng Liệt si ngốc đứng đó, một đôi tay đang muốn chụp lên người hắn!

Không được!

“Roạt” một tiếng, chưởng phong nặng nề đánh trên lưng, lục phủ ngũ tạng cũng theo đó quay cuồng, Luyện Vô Thương nhịn xuống vị ngọt nảy lên cổ họng, một tay bảo vệ Lăng Liệt vẻ mặt mê man, một tay đánh ra một chưởng, trúng đầu đối phương.

Một hành động giết chết hai người, Thần Tê Tử và lão đạo nhân còn lại kia đều cả kinh, bọn chúng tuyệt đối không ngờ, Luyện Vô Thương bị thương nặng như vậy, cư nhiên còn có sức lực đả thương người!

Đầu có chút ngây ngất, cơ thể nặng nệ giống như không phải của mình, nhưng Luyện Vô Thương không dám để mình ngã xuống, y biết, với tình trạng Lăng Liệt hiện tại, chỉ mặc cho người xâm phạm!

“Lăng Liệt, ngươi thanh tỉnh chút, hiện tại không phải lúc nghĩ ngợi lung tung! Lăng Liệt!”

Tiếng sấm đùng đoàng, một tiếng lại một tiếng, đinh tai nhức óc. Lăng Liệt lại hận lỗ tai mình không bị chấn động đến mức điếc đi, để hắn cả đời cũng không biết sự thực khủng khiếp này.

Khuôn mặt Luyện Vô Thương lo lắng trước mắt mờ đi mờ đi, vốn là khuôn mặt quen thuộc không thể quen thuộc hơn, lúc này đặc biệt xa lạ.

Người trước mắt thật là Vô Thương sao? Là Vô Thương trong cảm nhận của mình luôn cô đơn, thanh khiết, đạm bạc, thiện lương, khiến mình kính trọng ái mộ sao?

Lăng Liệt mở miệng: “Lão nói đều là thật?”

Luyện Vô Thương ngẩn ra, trên mặt hiện lên xấu hổ, nhục nhã, đau đớn, chậm rãi cúi đầu.

Trong ngực một trận thắt lại, Lăng Liệt nhịn không được hét lớn: “Ta hỏi ngươi có phải là thật không!”

Không được cúi đầu, nhìn vào mắt ta! Không được trầm mặc im lặng, nói cho ta biết tất cả đều không phải là thật, nói cho ta biết bọn họ bịa đặt!

Nói đi chứ!

“Là… thật.” Luyện Vô Thương nhắm mắt lại, cảm thấy tâm cũng bị nước mưa này thấm vào.

Trầm mặc!

Xung quanh chỉ có tiếng mưa rơi rả rích, bóng người trong mưa vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng đá.

“Lăng Liệt, ngươi hãy nghe ta nói, trước tiên không cần lo những việc này, hiện…”

“Không!!!!!!!!”

Kêu to một tiếng cắt đứt lời Luyện Vô Thương, Lăng Liệt đột nhiên nhảy dựng lên, một phen đẩy y ra, che mặt lao về hướng phía dưới chân núi!

“Lăng Liệt!!!” Vốn định đuổi theo, thế nhưng một trận thiên toàn địa chuyển khiến Luyện Vô Thương suýt nữa đứng thẳng cũng không được, lấy kiếm chống thân thể, không ngừng thở dốc.

Lăng Liệt, quay lại! Nguy hiểm!

Thần Tê Tử đang trốn ở xa chợt hướng về phía đồng bạn liếc mắt một cái, hai người song song bay lên, một người đánh về phía Luyện Vô Thương, còn Thần Tê Tử thì hướng phía Lăng Liệt rời đi đuổi theo.

Tiếng gió thổi qua tai, Luyện Vô Thương lập tức cảnh giác, con mắt nửa nhắm thình lình trợn to: không được, tuyệt đối không thể để lão đuổi theo Lăng Liệt!

Liền lăng một cái, tránh đòn tấn công của đối phương, trường kiếm từ góc độ không có khả năng nhất bẻ cong cắm qua, đâm thẳng từ phổi đến lưng.

Đạo nhân kia co giật vài cái, chớp mắt đã chết. Mà một kiếm này cũng tiêu hao hơn nửa khí lực của Luyện Vô Thương, động động chuôi kiếm, lại không có khí lực rút bảo kiếm ra.

Quay đầu nhìn, Thần Tê Tử đã cách một trượng, căn bản không cách nào đuổi theo.

Tình thế cấp bách, Luyện Vô Thương bắt lấy trường kiếm của đạo sĩ đã chết, dùng hết khí lực còn lại ném —

Trường kiếm như tên rời dây cung băng qua màn mưa, đâm vào giữa lưng Thần Tê Tử, mang theo lão bay về phía trước cả trượng, lúc này mới ầm ầm rơi xuống đất. Thần Tê Tử ngay cả giãy giụa cũng không có, liền không nhúc nhích ngã chết trong bùn.

— Lão đạo nhân giảo hoạt này cuối cùng hại người không được ngược lại còn hại mình.

Kết thúc.

Gánh nặng trong lòng được giải khai, Luyện Vô Thương không thể kìm được, phun ra một búng máu, lắc lư mấy cái, chậm rãi ngã xuống mặt đất. Cảm giác nước mưa đập vào trên mặt khiến Luyện Vô Thương khôi phục một ít thần chí. Mịt mờ mở mắt ra, nhất thời không biết mình đang ở nơi nào.

Đây là đâu? Lăng Liệt đâu? Vì sao thân thể khó chịu như vậy, đau đến lợi hại?

Ánh mắt tán loạn chạm đến thi thể nằm ngang giữa thảm cỏ, cả người ngây ra giống như bị sét đánh trúng! Nghĩ muốn đứng dậy!

Vốn tưởng rằng cả đời này từ lúc đó sẽ trôi qua yên ả, dữ thế vô tranh, sống quãng đời còn lại ở nơi thâm sơn, nhưng chớp mắt, phong vân đột biến, chuyện cũ sớm nên quên sạch một lần nữa bị nhắc tới. Mười mấy năm, kỳ thực tất cả cũng không thay đổi, trong mắt người đời mình vẫn như xưa là Luyện Vô Thương thanh danh lang tạ (tiếng xấu) kia! Luyện Vô Thương… không biết nhục nhã!

Không cần tìm Lăng Liệt, vì hắn sẽ không trở về. Quên không được kinh ngạc và phẫn nộ trong mắt hài tử kia, chuyện như vậy, đừng nói là hắn, cho dù bất luận là ai cũng khó chấp nhận đi?

Không nên trách hắn, hắn vẫn còn là một hài tử. Nhưng lại nhịn không được muốn hỏi ông trời, vì sao phải trêu cợt mình như vậy? Rõ ràng đã cái gì cũng không cầu rồi!

Lạnh quá! Kìm lòng không được rùng mình một cái. Không chỉ có da thịt bị hàn ý thấm vào, ngay cả đáy lòng cũng lạnh, hàn độc lại muốn phát tác sao?

Cắn răng chống đỡ đứng dậy, chỉ cảm thấy hai chân dường như không phải của mình, yếu ớt không chút sức lực. Thân trên mới rời khỏi mặt đất, đã lảo đảo lại té ngã.

Hàn ý càng ngày càng nặng, không được, ở chỗ này nhất định sẽ chết vì lạnh!

Bò dậy, lảo đảo đi vài bước, rất nhanh lại té ngã. Lại đứng lên, lại té ngã.

Quần áo bị nước mưa thấm đẫm, lại lăn lộn giữa bùn, đã trở nên dơ bẩn không chịu nổi, không còn trắng tinh như lúc trước nữa.

Gia viên (vườn nhà) ngay ở phía trước, nơi bình thường chỉ cần đi vài bước là có thể đến, lúc này lại xa xôi như vậy. Thế nhưng ý chí muốn sống vẫn như cũ giúp đỡ y, không ngừng đi về phía trước —

Một thước, hai thước; một trượng, hai trượng… Nhanh!

Khó khăn đẩy cửa ra, lại bị bậc cửa thấp bé làm lộn nhào, nặng nề ngã vào tảng đá trên mặt đất, thân thể cuộn thành một đoàn, không ngừng run rẩy, cũng không bò dậy nữa.

Lạnh quá, tứ chi đều đông cứng… có nơi nào ấm áp, để ta dựa vào không?

“Sư đệ, đừng đứng ngoài gió đêm, sẽ bị lạnh.”

Trên mặt nam tử tràn đầy quan tâm săn sóc, ấm áp nhưng gió tháng ba.

     “Như vậy đi, hai người chúng ta xích lại gần một chút, sẽ không cảm thấy lạnh.”

Thân thể nam tử rất ấm, cách lớp y phục cũng có thể cảm thấy hơi ấm nhè nhẹ, khiến người ta ấm áp thoải mái.

  “Đệ nếu thích, cho đệ dựa vào cả đời có sao đâu?”

Lời nói của nam tử ôn nhu như vậy, tâm từ đó cũng bị vây hãm…

     “Tin đại hỉ, đại sư huynh và Vô Song sư tỷ muốn thành thân!”

     “Làm rể quý của sư phụ, phen này chủ vị sớm muộn cũng là của đại sư huynh!”

     “Trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp…”



 “Sư phụ, tất cả đều là Vô Thương sư đệ một phía tình nguyện, đệ tử không hề cảm kích…”

     Là Vô Thương sư đệ một phía tình nguyện, đệ tử không hề cảm kích…

Đệ tử không hề cảm kích…

Lạnh quá, tâm cũng muốn đông cứng.

Bóng tối vô hạn nhào tới, cứ như vậy tiếp tục bị vây hãm… U u mê mê cũng không biết đã bao lâu, nửa canh giờ? Một canh giờ? Hoặc là rất lâu. Kỳ hàn (khí lạnh hiếm thấy) từ từ thối lui, thế nhưng thân thể vẫn cứng lạnh như cũ.

Có cái gì đó đụng vào thân thể, hơi ấm kia hấp dẫn khiến y kìm lòng không được tựa vào, rơi vào một cái ôm ấm áp. Thân thể được một đôi tay ôm lấy, bàn tay rất lớn, lồng ngực rắn chắc, còn có thân thể ấm áp kia, trong trí nhớ, chỉ từ trên mình một người cảm nhận qua.

Là huynh ấy sao? Ân, sẽ không là huynh ấy, nhất định là lại nằm mơ rồi, tình cảm ấm áp như vậy chỉ gặp trong mộng, mà mộng như thế này, cũng đã rất lâu chưa gặp. Không muốn để mộng tỉnh lại, thầm nghĩ buông lỏng để bản thân huyễn tưởng một hồi, lại hy vọng một hồi, cảm thụ ấm áp khó có được kia.

Đôi tay ôm lấy mình kia, lắc lư lắc lư, sau đó cơ thể được đặt lên giường.

Không, đừng đi, ta lạnh lắm! Cảm giác chút hơi ấm kia sắp rời đi, hoảng loạn muốn giữ lại, thế nhưng tựa như tảng đá bị chìm xuống, nặng nề không cách nào giơ lên.

Cũng may bàn tay kia vẫn chưa thực sự rời đi, lại đặt lên trán y.

“Ngươi sốt.”

Vậy sao? Thảo nào rõ ràng hàn độc đã phát tác xong, vẫn còn lạnh như vậy.

“Ta giúp ngươi cởi y phục ướt, thuận tiện xử lý vết thương.”

Y phục bị nước mưa làm ướt nhẹp dính sát trên người, thật khó chịu vô cùng, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu, tuỳ ý đối phương giải khai thắt lưng.

Da thịt xích loã để lộ ngoài không khí, càng cảm thấy lạnh. Cánh tay trái được nâng lên, thảo dược mát lạnh được bôi lên, sau đó quấn băng. Bàn tay to lớn kia chạm đến chỗ nào, đều khiến cho bất giác run rẩy.

Đột nhiên, đầu ngón tay kia lơ đãng lướt qua trước ngực, mang theo một cảm giác khác thường, nhịn không được khẽ rên rỉ…

“A…”

Bàn tay kia chấn động, dừng lại động tác.

Sao vậy? Đang mờ mịt khó hiểu, bàn tay kia đột nhiên mò vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa nắn.

“Không… Đừng…” Mặc dù ý thức mơ hồ, vẫn biết thế này không ổn, dịch dịch thân thể muốn tránh, ai ngờ lại bị gắt gao giữ lại, không thể động đậy. Sau đó, một thứ gì đó ấm mềm ướt át dán lên, nhóm lên càng nhiều ngọn lửa.

Giật mình sợ hãi, đó là… môi!

“Không được… sư huynh… không được…”

Cái gì? Y gọi ai? Thiếu niên chìm đắm trong tình dục không thể thoát ra được đột nhiên ngẩng đầu, khó tin nhìn chăm chú khuôn mặt ửng hồng trước mắt, bộ dạng quyến rũ vô hạn, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên kinh ngạc, khiếp sợ, không tin… Đủ loại tâm tình cuối cùng là phẫn nộ!

“Lăng Liệt?” Gắng sức mở mắt ra, Luyện Vô Thương không khỏi kinh hô. Trong lòng vui vẻ: “Ngươi đã trở về.”

Mặt Lăng Liệt âm trầm, không nói gì. Thuận theo ánh mắt hắn nhìn, Luyện Vô Thương giờ mới phát hiện mình y sam xộc xệch, trên lồng ngực trắng nõn còn có mấy điểm đỏ nhàn nhạt.

Đầu “ong” một tiếng nổ tung. Y không phải thiếu niên ngây thơ, ý tứ điểm đỏ kia y biết rõ. Như vậy, vừa nãy cũng không phải nằm mơ, tất cả đều là sự thực!

Cảm giác vô cùng nhục nhã khiến Luyện Vô Thương đỏ bừng mặt, hoảng loạn vươn tay che người lại, khó tin kêu lên: “Lăng Liệt, ngươi làm gì vậy?”

Lăng Liệt bình tĩnh nhìn y, ánh mắt thay đổi mấy lần, cười lạnh nói: “Ta đang làm gì? Ngươi không phải rất rõ sao? Ngươi cũng không phải chưa làm qua, còn giả bộ cái gì?”

Tâm chợt bị bóp nghẹt. Lăng Liệt quay lại cũng không phải bởi vì nghĩ thông suốt, mà là đến — khởi binh vấn tội!

Thấy y cúi đầu không nói, Lăng Liệt càng tức giận, lớn tiếng: “Đúng nha, khắp thiên hạ đều biết Luyện Vô Thương ngươi là ai, là loại người gì, chỉ có ta tiểu tử ngốc này bị lừa gạt. Ngốc nghếch tin ngươi, đem ngươi coi như người thanh cao nhất, cho rằng ngươi có bao nhiêu khoan dung độ lượng, sẵn lòng không tính toán thu lưu ta. Ngươi bức tử nương ta, ta còn ngốc nghếch biện hộ cho ngươi…”

Nói đến đây, trong mắt giống như phun ra lửa, Lăng Liệt bước lên một bước, chỉ vào mặt Luyện Vô Thương, nói: “Ngươi kỳ thực chính là cố tình bức tử bà! Bởi vì ngươi hận bà, đố kị với bà, oán bà đoạt đi cha ta! Ngươi kẻ độc ác này, trách không được cha ta không thèm để ý ngươi, bởi vì ông đã sớm nhìn thấy lòng dạ rắn rết của ngươi!”

“Câm miệng!” Luyện Vô Thương không thể nhịn được nữa, cắt đứt lời tố cáo của hắn. Thế nhưng tiếng rống này lại động đến nội thương, khiến y ho khan dữ dội, ho một hồi mới ngừng lại.

Trên khuôn mặt lạnh tanh của Lăng Liệt hiện ra chút thân thiết, vài lần muốn tới đỡ lấy y, rốt cuộc vẫn nhịn xuống không bước lên.

Luyện Vô Thương thở hổn hển: “Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, ta không có cố ý bức nàng đi tìm cái chết, cũng không biết nàng sẽ nhảy xuống vực, quả thực, ta đối với nàng có oán, nhưng loại chuyện đê tiện này ta làm không được!”

“Ngươi làm không được?” Tất cả đều đã bị vạch trần, ánh mắt y vì sao còn có thể trong veo như vậy? Y muốn giả vờ tới khi nào? Tực giận như sóng trào hoàn toàn vây lấy Lăng Liệt, hắn chỉ cảm thấy bản thân bị lừa dối, bị nam tử diện mạo như thánh nhân này lừa gạt! Mà người gây cho hắn đả kích trầm trọng như vậy, gần như phá vỡ toàn bộ thế giới của hắn này, lại còn muốn bày ra khuôn mặt vô tội! “Ngươi ngay cả giường nam nhân cũng bò lên, còn có cái gì không làm được?”

Phụ thân hắn sùng bái lại là người như vậy! Vô Thương hắn tín nhiệm lại là người như vậy! Trái tim non nớt còn chưa có chuẩn bị phải chịu đựng quá nhiều, liền mất đi mất đi điểm tựa. Cái gì là thật? Cái gì là giả? Hỗn loạn, xáo trộn. Có một cỗ huyết khí nhảy loạn trong lồng ngực hoành trùng trực tràng (ngang đá thẳng đánh), tìm không được chỗ phát tiết, khiến hắn có thể nào không nổi điên, làm sao không điên cuồng?

Cho nên lúc thấy vẻ mặt Luyện Vô Thương bị đâm thương, đau lòng áy náy chỉ là chợt loé qua, còn khoái cảm trả thù lại rất nhiều, dường như thương tổn Luyện Vô Thương, là có thể khiến cho trái tim không ngừng điên cuồng của mình đổi lấy chút cân bằng.

“Ta lớn lên giống ông ấy sao? Ngươi thu lưu ta là vì nguyên nhân này sao? Ha ha, ‘câu dẫn không được lão cha, liền đi câu dẫn con của hắn, tạm thời an ủi tương tư’, nói chính xác là hình ảnh. Lúc ngươi nhìn ta, trong lòng nhớ tới chính là ai?”

Cúi người xuống, kề sát người trên giường, bất chấp y đẩy tránh, Lăng Liệt nheo mắt lại, nguy hiểm mở miệng: “Ngươi thật ti tiện!”

Luyện Vô Thương chấn động toàn thân, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên giơ tay lên, căm hận tát Lăng Liệt một cái: “Ngươi không phải tiểu hài tử, có thể bình tĩnh chút không? Ngồi xuống nghe ta nói rõ ràng?”

“Nói cái gì?” Lăng Liệt xoa xoa bên má bị đánh đau nhưng, nở nụ cười, “Nói cái gì cũng chưa từng phát sinh, là những người đó vu cáo hãm hại ngươi? Nói nương ta không phải vì ngươi mà chết, là bị gió cuốn xuống núi? Bình tĩnh, ta hiện tại rất bình tĩnh, cho tới bây giờ chưa từng bình tĩnh như thế, cũng chưa từng thấy rõ ngươi như vậy!”

Cầm lấy ngọc tiêu đặt đầu giường, khẽ nói: “Ta thật khờ, trước đây thấy bên trên khắc một chữ ‘Cữu’, cư nhiên cũng không biết đó là cha ta. Ta làm gãy nó, nhìn ngươi thương tâm như vậy, trong lòng vẫn luôn nhớ. Sau này cùng ngươi lên núi hái thuốc, dầm mưa dãi nắng, chịu khổ cực chưa từng chịu qua, bởi vì ta muốn mua một cái giống như đúc hống ngươi vui vẻ. Ngươi thì sao, nhất định lén cười ta khờ đi?”

Ta vì ngươi làm nhiều như vậy, ngươi trong lòng lại nhớ kẻ khác. Lúc ngươi thổi tiêu cho ta, biểu tình ôn nhu như vậy, ngươi khi đó lại đang nghĩ cái gì? Ngươi từng nghĩ tới ta sao? Chỉ có ta như đứa ngốc tự mình đa tình!

Mà thôi, mà thôi, thứ này lưu lại để làm gì? Hai tay dùng sức bẻ, một tiếng giòn tan vang lên, ngọc tiêu gãy làm hai đoạn, bị ném tại ném giường.

Luyện Vô Thương lấy làm kinh hãi: “Lăng Liệt, ngươi làm gì vậy?” Giãy giụa đứng dậy, đem đoạn tiêu nhặt lên, hai tay nhịn không được khẽ run rẩy.

“Cần gì phải lộ ra biểu tình như vậy, ngươi căn bản không phải không quan tâm sao?” Ngươi đã không quan tâm ta, cần gì phải làm ra dáng vẻ này? Khiến ta chết tâm không phải rất tốt sao?

Vẻ mặt y điềm đạm đáng yêu như vậy, đôi môi tái nhợt cũng mê người như vậy, Lăng Liệt chợt lao tới, hung hăng chiếm lấy hai phiến môi kia.

Vô Thương, vì sao phải đối với ta như vậy, ta chịu không nổi, ta chịu không nổi! Ngươi biết không?

Luyện Vô Thương cả kinh ngây người. Lăng Liệt, hài tử một tay y nuôi lớn, đang làm cái gì? Thực sự hận y như vậy? Nhất định dùng loại thủ đoạn này vũ nhục y? Y cho rằng, cho dù chưa từng để Lăng Liệt gọi mình một tiếng sư phụ, nhưng bọn họ ít nhất cũng có tình cảm thầy trò. Lăng Liệt, hắn có thể nào như vậy?

Tâm thoáng chốc lạnh giá, con người, có một số việc không thể làm sai, không thì cả đời đừng mong thay đổi, vĩnh viễn cũng không thể ngóc đầu dậy. Ngay cả hài tử khổ tâm nuôi lớn cũng phỉ nhổ mình, miễn cưỡng sống có ý tứ gì?

Nghĩ tới đây, Luyện Vô Thương xuất toàn bộ khí lực đẩy Lăng Liệt ra, xoay người rút chuỷ thủ giấu ở đầu giường, tay vung lên, lưu quang xẹt qua, chuỷ thủ cắm thẳng ở mép giường.

Lăng Liệt biến sắc, thối lui một bước: “Ngươi muốn làm gì?”

Liên tiếp những động tác mạnh khiến Luyện Vô Thương một hồi khó thở, thật vất vả mới hít thở được. Y chậm rãi đứng thẳng dậy, điềm nhiên nói: “Ngươi đã hận ta như vậy, thì giết ta đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.