Thay Lời Vong Linh

Chương 7




Khi Giáng Lam tỉnh lại, nhìn thấy ánh nắng chiều, y liền biết mình vẫn còn sống.

“A, ngươi tỉnh rồi?”

Giáng Lam theo thanh âm nhìn lại, ngoài ý muốn nhìn thấy một vật thể còn sống ngoại trừ bản thân. Đôi con ngươi hắc bạch phân minh, thần thái xán lán đang dõi theo y, phảng phất như đang nhìn một món bảo bối gì đó rất trân quý. Y vô thức mà xoay người trên, da thú huyễn hóa ra trong lúc hôn mê lập tức biến thành một tầng áo vải, với sức lực của y hiện tại, biến ra áo vải đã có chút miễn cưỡng rồi.

“Ngươi bị thương, ta có mang theo dược, ” Lạc Húc lấy thuốc trị thương tùy thân từ trong túi ra, cẩn thận từng li từng tí mà đưa tới trước mặt Giáng Lam, “Nếu ngươi tin ta, vậy để ta giúp ngươi bôi thuốc a.”

Giáng Lam bán híp con ngươi: “Ngươi không hiếu kỳ vì sao áo khoác lông chồn vừa rồi đột nhiên biến mất?”

Lạc Húc ngẩn người: “Đúng vậy, Sao lại đột nhiên biến mất a? Nga, ta đã biết, ngươi là thần tiên mà! Nếu không sao có thể sống sót sau khi bị Lôi Thần hỏa thiêu! Ân, thần tiên sẽ có pháp thuật, đại khái cũng không cần dùng dược của những người phàm tục như ta rồi.”

“Đợi một chút.” Giáng Lam thấy Lạc Húc muốn thu dược lại, nghĩ đến khí lực bản thân cơ hồ đã tiêu hao gần hết, cũng phải nhờ những thảo dược kia chế thành thuốc mỡ thì tổn thương mới có thể nhanh chóng lành được, vì vậy có chút không được tự nhiên mà đối với Lạc Húc nói: “Dược kia nhìn cũng không tồi, ta dùng.”

Thần tiên đại nhân lại coi trọng dược của những người phàm tục? Lạc Húc mỉm cười xán lạn.

Giáng Lam cảm thấy nụ cười kia có chút chướng mắt, kéo xuống đai lưng, thoát y phục, toàn thân vì xích lỏa mà có chút cứng ngắc: “Động tác nhanh lên!”

“Ai? A, tốt!” Ngón tay của Lạc Húc một mực phát run, hắn đang bôi thuốc cho thần tiên đại nhân a! Trên đời này có mấy người có thể phục thị thần tiên đại nhân? Vì để bản thân không bởi vì khẩn trương làm đau thần tiên đại nhân, hắn bắt đầu tìm lời nói để chuyển di lực chú ý.

“Thần tiên đại nhân, có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?”

Giáng Lam từ trước đến nay không thích cùng nhân loại có quá nhiều ràng buộc, nhưng lần này lại ma xui quỷ khiến mà trả lời: “Giáng Lam.”

“Không hổ là thần tiên đại nhân, danh tự cũng hay như vậy. Ta gọi Lạc Húc, là một thợ mộc không biết đi săn.”

“Lạc Húc?” Giáng Lam bỗng nhiên ngẩng đầu.

“Đúng a… Thực xin lỗi, phải hay là không làm đau ngươi không? Ta thực vụng về, xin lỗi.”

Giáng Lam lắc đầu, quay sang nhìn kĩ mặt Lạc Húc, cố gắng từ trong kí ức lấy lại những hình ảnh hầu như đã không còn, hơn mười năm qua đi, đứa nhỏ kia đã hoàn toàn trưởng thành, thể trạng lẫn dáng người đều thay đổi, không còn bộ dáng gầy yếu, gió thổi liền bay kia nữa, chỉ là đôi con ngươi hắc bạch phân minh kia một điểm cũng không thay đổi.

“Thần tiên đại nhân?”

“Ngươi ngoại trừ tên của mình, có còn nhớ chuyện trước kia không?”

“Ta chỉ nhớ bản thân tỉnh lại trong đống tuyết, được tộc trưởng cứu giúp, còn chuyện trước kia đều không nhớ rõ.” Lạc Húc thành thành thật thật mà trả lời, cảm thán nói: “Tộc trưởng là người rất tốt, hắn không chỉ cứu ta, còn đem ta đối đãi như cháu trai của mình, cho dù ta bị bệnh nhìn thấy máu sẽ choáng váng, không thể đi săn, nhưng ông cũng chưa bao giờ chán ghét ta.”

Giáng Lam nhìn biểu tình tràn ngập cảm kích của Lạc Húc, trong nội tâm có chút mất hứng —— cứu hắn là mình a, những cảm kích này đáng lẽ phải dành cho mình.

“Thần tiên đại nhân?” Lạc Húc phát hiện Giáng Lam thất thần, cẩn thận quơ quơ tay trước mặt y.

Giáng Lam bỗng nhiên nâng tay đặt lên phần gáy của Lạc Húc, thấp giọng nói: “Thứ ta nợ ngươi, ta trả lại cho ngươi.”

Lúc này đây, bởi vì sức lực còn lại không nhiều nên Lạc Húc cũng không có ngất đi, hắn cảm thấy từ phần gáy truyền đến một luồng thủy nhiệt ấm áp, hòa tan những đoàn bông không thể xé rách trong đầu, rất nhiều tình cảnh dần dần lộ ra, tim cũng đập càng lúc càng nhanh.

Giáng Lam buông tay, y thấy được vẻ mặt tái nhợt của bản thân từ trong ánh mắt kia, mỏi mệt mỉm cười.

“Nguyên lai ngươi không phải là thần tiên đại nhân, ngươi là yêu đã cứu ta.”

“Ta đã vượt qua thiên kiếp, bây giờ là tiên rồi.” Giáng Lam nhướng mi, tuy là cấp thấp nhất, nhưng ít ra cũng có thể miễn cưỡng nổi hai từ “thần tiên” này.

“Thần tiên đại nhân…”

“Ta có danh.”

Yết hầu Lạc Húc giật giật, ngập ngừng nói: “Giáng… Giáng Lam.”

“Đã bôi thuốc xong?”

“Còn chưa xong.” Lạc Húc tranh thủ thời gian tiếp tục động tác bôi thuốc đã dừng lại, trong lòng tựa như hóa thành một cái đầm xanh, vô số cá chép màu vàng ở bên trong bơi tới bơi lui, tóe lên bọt nước, kích thích rung động.

Thần tiên đại nhân cho phép một phàm nhân như hắn bôi thuốc, cho phép một phàm nhân gọi thẳng tên của minh, mà phàm nhân này lại là ta a! Thần tiên đại nhân dáng người thật tốt, làn da cũng tốt, lớn lên còn nhìn rất đẹp, không hổ là thần tiên đại nhân…

“Ngươi đang suy nghĩ gì đó?” Giáng Lam bị ánh mắt Lạc Húc nhìn chằm chằm được có chút không được tự nhiên.

“Ta… Ta muốn… Ta muốn mang ngươi trở về… trở về hảo hảo trị thương.” Lạc Húc ấp úng nói, đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, vừa chờ mong lại vừa lo lắng mà nhìn Giáng Lam, hắn cũng không rõ là lo lắng bị cự tuyệt hay là lo lắng Giáng Lam nghĩ nhiều.

Giáng Lam nhìn sơn lộ, lại nhìn Lạc Húc, vốn định nói vài lời thật lòng, nhưng ánh mắt Lạc Húc lại khiến y cảm thấy ngoại trừ gật đầu đáp ứng, nói điều gì khác cũng sẽ khiến đôi mắt kia mất đi linh quang.

Lạc Húc thấy Giáng Lam do dự, càng thêm thấp thỏm không yên, quanh co nói: “Nhưng phải cần ngươi…biến thành bộ dạng vốn có. Bằng không thì… ta sợ lúc cõng ngươi xuống núi sẽ không cẩn thận… làm ngã ngươi.”

Giáng Lam thở dài, thiên kiếp qua đi đã lấy đi nửa cái mạng của y, loại thời điểm này nếu như còn cố ý lưu lại chân núi, không biết sẽ đưa tới cái gì, không bằng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà hóa ra nguyên hình, tìm một chỗ mà tránh đi cũng tốt, tuy nhân loại từ trước đến nay đối với chồn tía không hữu hảo, nhưng với người này y hẳn có thể tin cậy.

Lạc Húc thấy Giáng Lam biến thành một con chồn tía chiều cao không đến một xích (0,33m), vừa mừng vừa sợ, cẩn cẩn dực dực mà nâng y lên.

Giáng Lam theo Lạc Húc cánh tay leo lên vai hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Không cho phép tiết lộ thân phận của ta, lúc có người khác phải im lặng.”

“Ân, ta nhớ kỹ rồi.”

Lạc Húc trở về với đội ngũ đi săn trong tộc, chúng thợ săn đối với con chồn tía hình thể nhỏ bé trên vai hắn có phần hứng thú, trên đường đi luôn truy vấn hỏi xem hắn làm cách nào mà có thể trong thời gian ngắn đã thu phục được loài động vật hoang dã này.

Lạc Húc rất muốn nói, kỳ thật bị thu phục chính là bản thân, cam tâm tình nguyện làm nhựng việc Giáng Lam phân phó, thế nhưng hắn đã đáp ứng Giáng Lam sẽ không tiết lộ thân phận của y cho ngoại nhân biết, vì vậy khi bị thúc ép lại khiến hắn linh quang chợt hiện, hồi đáp: “Đây là duyên phận!”

Duyên phận của một người cùng một chồn. Đám thợ săn nửa tin nửa ngờ, có hiếu kỳ thăm dò, thẳng đến khi trở về bộ lạc mới hết hy vọng —— con chồn kia quả nhiên chỉ cùng Lạc Húc thân cận, đối với người bên ngoài đều không để ý, cao ngạo tựa như một hoàng đế.

Có một thợ săn bị chọc tức tuyên bố muốn lấy da của Giáng Lam, kết quả là bị hung hăng tráo cho mấy nhát. Lạc Húc xin lỗi mãi không được, cuối cùng phải đồng ý làm miễn phí cho hắn một cái biển treo mới có thể kết thúc việc này.

Lạc Húc mang Giáng Lam trở về tộc, không dám để y một mình ở trong phòng, đi tới đâu cũng mang y theo bên người. Khi Giáng Lam thức sẽ đứng trên vai hắn, khi mệt nhọc liền chui vào vạt áo hắn mà ngủ một chút, bởi vì y bị thương, cho nên những ngày đầu đều ngủ rất lâu.

Lạc Húc vẫn trải qua những sinh hoạt giống như trước đây, sinh sống bằng nghề thợ mộc của mình, còn dành thời gian để dùng bộ dụng cụ trân quý nhất khắc xong pho tượng kia, pho tượng cùng Giáng Lam giống nhau như đúc.

Các cô nương ngưỡng mộ Lạc Húc đều rất bất ngờ, pho tượng kia là một nam nhân a, bất quá các nàng cũng không tranh cãi, bởi vì pho tượng kia rốt cục không phải là ai trong các nàng. Cũng có cô nương mở rộng tầm mắt, thích pho tượng này, mỗi ngày đều theo đuôi Lạc Húc nghe ngóng xem người là ai.

Lạc Húc đem pho tượng chuyển trở về phòng của mình, bày trí như điện thờ.

Một sáng sớm, Giáng Lam tỉnh lại, cảm thấy sau mấy ngày tĩnh dưỡng thân thể đã khôi phục không tệ, đang muốn nhảy lên người Lạc Húc để giẫm hắn tỉnh lại thì ngạc nhiên khi thấy được pho tượng bằng gỗ được điêu khắc rất sống động trong phòng, tâm tình bỗng nổi lên tư vị khó nói thành lời, cau mày chăm chú nhìn gương mặt Lạc Húc đang ngủ.

“A…Ngươi đã thức?” Lạc Húc bị ánh mắt của Giáng Lam nhìn chằm chằm đến thức dậy, mơ mơ màng màng mà sờ lên đầu của y

Giáng Lam cảm thấy trong ngực như có thú gì đó nổ tung, hóa hình người, xốc lên chăn mềm trên người Lạc Húc, dùng áo khoác bằng da lông đem người bọc lại, bỏ qua biểu lộ kinh ngạc của Lạc Húc, hừ hừ: “Bày pho tượng này trong phòng làm cái gì? Nghĩ ta nhìn rồi sẽ không biết sao?”

Lạc Húc rụt rụt cổ, đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuyết bay lả tả rơi xuống đất, bất tri bất giác, không ngờ đã tới mùa đông.

Mùa đông này, hắn dựa vào ***g ngực của thần tiên đại nhân, được ấm áp bao trùm, cảm giác như vậy… hẳn so với thần tiên còn hạnh phúc hơn a.

Hết chương 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.