Thay Lời Vong Linh

Chương 42




Có lẽ là bởi vì quan hệ với Xu Mật Sứ, lúc Nghiêm Thượng rời đi cũng không bị cản trở.

Nghe tiếng vó ngựa đi xa, nội tâm Cung Cừ bình tĩnh hơn bất kỳ lúc nào, chính thức trở thành giếng cổ không có sóng, không vui không buồn, nhưng việc này không có nghĩa là hắn sẽ bó tay chịu trói.

Con cháu Ninh Triêu, chỉ có thể chết vì Tổ quốc!

Cung Cừ đã đoán đúng, phái nghị hòa muốn giao cho Bắc Di Vương, phải là một Thái tử còn sống, cho nên khi hắn liều chết mà đánh, phát nghị hòa vẫn không dám hạ sát thủ. Hắn đoạt ngựa, chạy ngược hướng Nghiêm Thượng đã đi, vọt vào một tòa núi vô danh.

Ngựa đoạt được không bì kịp với Phong Lôi chiến mã, chỉ biết mang theo Cung Cừ chạy về chỗ cao, cuối cùng chạy tới đỉnh núi bên vách đá.

Phái nghị hòa sợ Cung Cừ nhảy xuống, thi thể vô tồn, sau này không thể bàn giao cùng Bắc Di Vương, vì vậy cũng không dám ép sát, cứ không gần không xa mà giằng co như vậy, tự cho là đúng mà một bên dùng vũ lực uy hiếp, một bên bịa ra hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt.

Cung Cừ lấy ra ngọc tỷ truyền quốc, thấy được hay mắt già nua của Thừa tướng lập tức lóe sáng. Hắn cười cười, đem ngọc tỷ ném mạnh lên mạnh đất.

Ba~ Xoảng…!

Ngọc tỷ được điêu khắc vô cùng tinh xảo, nhưng bên trong đã có vô số vết nứt, thêm nữa là Cung Cừ vừa ném nó lên một nham thạch cực cứng, dùng sức lực từ đan điền mà ném, ngọc tỷ lập tức tứ phân ngũ liệt. Bàn long điêu khắc trên lưng ngọc tử bị vỡ thành ba khúc, phần đầu vỡ thành một khối vàng, lốc cốc lăn đến dưới chân hắn.

Nuốt vàng mà chết, sau khi chết nhất định không thiếu tiền xài. Xem ra, ông trời ngay lúc này cũng đứng về phía hắn.

Cung Cừ nhặt khối vàng kia lên, khóe mắt liếc nhìn phái nghị hòa rồi cười lạnh hai tiếng, ngửa đầu nuốt vào.

“Nhanh! Nhanh đi! Đừng để cho hắn chết!”

Trong tiếng la hét ốn ào, Cung Cừ cảm thấy ***g ngực nóng rực như bị lửa đốt, sau đó tri giác dần dần thối lui, trước lúc tinh binh của phái nghị hòa xông lên, hắn đã đi trước một bước, mất đi tri giác.



Trong núi gió lạnh lác đác bi thương, Thịnh Quân nhìn những nấm mồ không bia khắp núi, mặt không biểu tình.

Tiểu Bàn lúc đầu còn có chút bận tâm về Thịnh Quân, sợ hắn nhớ ra mọi chuyện rồi sẽ chịu không nổi, dù sao lúc trước rời khỏi Tây Hải đi ngang qua đây, Thịnh Quân căn bản không hề nhìn tới một cái, phảng phất như đang đi qua một nơi xa lạ. Thế nhưng cẩn thận nhìn một hồi, mới phát hiện khí tức Thịnh Quân cũng không có biến hóa gì rõ rệt, vì vậy yên lòng, bắt lấy mười cái vong linh lớn gan tới gần, dùng dây trói hồn cột chúng thành một chuỗi cầm chơi.

Tiểu Bàn không muốn quấy rầy Thịnh Quân nhớ lại, nhưng bị nó khiến cho có chút nhàm chán rồi, đang lúc suy nghĩ xem khi nào mới có thể rời khỏi cái nơi u ám này, Giới Tử tháp đột nhiên từ tay Thịnh Quân nhảy xuống —— không phải rơi xuống, mà là như đang sống mà nhảy xuống.

“Thịnh Quân, coi chừng!” Tiểu Bàn vội vàng thu lại dây trói hồn, chạy về bên cạnh Thịnh Quân, giăng thêm một đạo Trấn ma phù ngoài tháp.

Dưới tác dụng của Trấn ma phù, Giới Tử tháp an tĩnh lại, nhưng lại không ngăn cản được thân tháp vốn trắng thuần đang nhuộm sang màu mực.

“Có phải là do Dư Nham không!” Thịnh Quân vội hỏi.

Tiểu Bàn cẩn thận giữ lấy Giới Tử tháp giữa không trung, nhíu mày nói: “Ta đã quên nói cho ngươi biết, Giới Tử tháp có thể liên thông linh thức Long tộc. Trên người của ngươi có Long khí, cho nên Dư Nham nhất định xuyên thấu qua linh thức của ngươi thấy được chuyện ngươi nhớ tới.”

“Sao có thể như vậy…”

“Ta cũng muốn hỏi là có chuyện gì xảy ra a!” Tiểu Bàn như đang nâng củ khoai bỏng tay, thu lại không được, vứt bỏ cũng không xong, vẻ mặt đau khổ nói với Thịnh Quân: “Ta thấy ngươi không có biểu tình gì, có lẽ chuyện nhớ được không quá quan trọng a, sao lại khiến hắn kích động thành như vậy? Sát khí so với lần trước mạnh hơn nhiều.”

Lòng Thịnh Quân chùn lại, rồi lại dâng lên nỗi băn khoăn cực lớn —— Với tính tình năm đó của Nghiêm Thượng, cho dù tự trách vì vô tình mà khiến Thái tử rơi vào tay phái nghị hòa, cũng không nên có sát khí mãnh liệt như thế…

“Trấn ma phù có tổn thương hắn không? Cần tìm sư phụ hắn không?”

“Trấn ma phù sẽ không tổn hại nguyên thần, chỉ là không biết cái thân thể rách nát kia có chống đỡ nổi sát khí mạnh như vậy hay không…” Tiểu Bàn lời còn chưa dứt, đột nhiên sắc mặt đại biến, lẩm bẩm nói, “Thì ra là ngươi nhớ tới chuyện của ngươi, dẫn tới hắn cũng nhớ tới chuyện của mình. Ma chướng mạnh như vậy, chỉ sợ thật sự phải đi tìm sư phụ hắn mới được.”

“Để ta xem xem, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.” Thịnh Quân đưa tay muốn lấy Giới Tử tháp.

Tiểu Bàn vượt lên trước bắt lấy Giới Tử tháp giấu ra phía sau, lui hai bước, dùng sức mà lắc lắc đầu nói: “Thịnh Quân, ngươi không còn là Thái tử Cung Cừ năm đó, hắn cũng không phải là thư đồng của Thái tử nữa, ngươi đã nhớ ra chuyện mình quên, vậy là đủ rồi. Đừng để ý hắn nhớ ra chuyện gì, đó là chuyện của Nghiêm Thường, ngươi không cần biết!”

“Tiểu Bàn!” Thịnh Quân muốn đoạt Giới Tử tháp, nhưng không ngờ trong nháy mắt bắt lấy cánh tay Tiểu Bàn, vậy mà cũng thông qua Giới Tử tháp thấy được kí ức của Dư Nham, lập tức đã quên nhúc nhích.

Tiểu Bàn im lặng, không đành lòng nhìn mà đem Giới Tử tháp bỏ vào tay Thịnh Quân.

Thì ra đêm đó, Nghiêm Thượng cũng chưa chạy xa, sau khi chạy năm dặm về phía BẮc, cuối cùng vì lo lắng mà đi vòng vòng, nhưng không thấy nhân mã phái nghị hòa. Cảm thấy có chút khả nghi, hắn liền theo dấu vó ngựa mà chạy về Trấn Quỷ sơn cũng chính là núi vô danh lúc ấy, vừa qua khỏi sườn núi liền thấy người phái nghị hòa bắt đầu xuống núi, trong đội ngũ nghiễm nhiên có thân ảnh của Cung Cừ, chỉ là —— Cung Cừ bị trói trên lưng ngựa, mặt mũi đầy vết máu, không hề có sinh khí.

Cung Cừ, ngươi không phải nói phái nghị hòa muốn bắt sống ngươi sao? Không phải nói bọn hắn tuyệt đối sẽ không tổn thương tính mạng của ngươi sao? Không phải nói… ngươi tự có biện pháp thoát thân sao? Tại sao phải lừa gạt ta! Nghiêm Thượng lẳng lặng trong rừng cây tựa như bóng ma, nhìn không chuyển mắt lên thân ảnh không biết sống hay chết kia, xa xa nghe thấy được thanh âm lo lắng của Thừa tướng.

“Hắn nuốt vàng tự sát, phải làm thế nào đây? Bắc Di Vương có chịu tiếp nhận một chỗ thi thể không còn hơi thở không?”

Thượng thư ở bên nói: “Thừa tướng cần gì âu sầu, chúng ta đã tận hết khả năng, thiên mệnh như thế…”

Bên tai Nghiêm Thượng ù đi, cực kỳ bi ai, cực kỳ tức giận, nhưng trong lòng lại không hề chấn động. Hắn tựa như quỷ mị hư vô vây quanh đỉnh núi, lặng yên tiếp cận đội ngũ. Bạc sáng hiện lên chỗ, đầu lâu rơi xuống.

Những người này, đều đã từng là đồng bào của hắn, thậm chí còn có nhiều gương mặt quen thuộc như vậy, nhưng những ngưởi quen thuộc này, phản bội Ninh Triêu, có ý bắt Cung Cừ đi hiến tế, đổi cho bọn hắn một khắc kéo dài hơi tàn. Hiện tại Cung Cừ đã chết, bọn hắn còn muốn đem cả thi thể giao cho Bắc Di Vương để phục mệnh. Những người này, chính là đồng bào của hắn, phụ thân…của hắn!

Nghiêm Thượng không hề che dấu hành tung, nhưng đến khi phái nghị hòa phản ứng lại, phía sau hắn đã có trên trăm cái thi thể đầu thân chia lìa. Mà giờ này khắc này, Xu Mật Sứ đại nhân chắn trước mặt hắn, nghiêm nghị quát: “Nghiệt tử! Dừng tay!”

Nghiêm Thượng đã giết đỏ cả mắt bị thanh âm quát lớn quen thuộc này kéo về một tia thanh minh.

“Nghiệt tử, nước mất nhà tan còn đối với đồng bào hạ sát thủ, còn không bó tay chịu trói!”

Nghiêm Thượng cuồng tiếu nói: “Đồng bào? Đồng bào thì là cái gì? Ngươi thân là cha, lại dùng con ruột làm mồi nhử Cung Cừ vào bẫy. Ngươi thân là thần, lại cùng phản tặc mưu đồ đem Thái tử dâng cho súc sinh Bắc Di!”

“Nghiêm gia ta cả nhà trung liệt, cầm thú kia lại đem ngươi… Đem ngươi… Nam nhân Nghiêm gia ta sao có thể chịu đại nhục này!”

Nghiêm Thượng kinh ngạc mà nhìn phụ thân —— Vốn cho rằng tình cảm của mình và Cung Cừ là bí mật giấu sâu trong lòng lẫn nhau, không ngờ đã sớm bị bọn họ nhìn ở trong mức, hơn nữa còn nhìn thành một quang cảm xấu xa nhơ nhuốc. Nhưng mà hắn biết rõ, cho dù lúc này nói tất cả đều là mình cam tâm tình nguyện, thì phụ thân cũng sẽ không thay đổi ước nguyện ban đầu. Lúc phụ thân tìm chỗ dựa là phái nghị hòa, cha con hắn đã mỗi người một ngả.

Xu Mật Sứ phẫn hận không thôi: “Vi báo thù nhà, ta nhất định phải đưa hắn vào tay Bắc Di Vương, để hắn cũng nếm thử những khuất nhục mà ngươi đã chịu!”

Nghiêm Thượng nhìn phụ thân đã tức tới sùi bọt mép, tình hình trong Túy Mộng các rõ mồn một trước mắt, không cần tận lực suy đoán cũng có thể nghĩ ra nếu Cung Cừ rơi vào tay Bắc Di Vương sẽ phải chịu loại khuất nhục như thế nào, loại chuyện này, nhất định không được phép phát sinh.

“Phụ thân, ngươi dạy ta trung quân, ta có thể làm được, chính là trung với Thái tử. Lúc trước ngươi đưa ta đi làm thư đồng của Thái tử, chẳng lẽ không biết sẽ có kết quả này sao? Thân là thần tử, ta quyết không thể để hắn rơi vào tay Bắc Di Vương, nếu hắn chịu nửa phần nhục nhã, với ta mà nói, không thua gì hình phạt lăng trì.” Nghiêm Thượng thấy đội ngũ phía trước càng đi càng xa, không khỏi lo lắng khó nhịn: “Phụ thân, xin tránh đường cho!”

Xu Mật Sứ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng Nghiêm Thượng, giọng nói khàn khàn: “Giết ta, ngươi mới có thể mang hắn đi!”

Nghiêm Thượng nhìn vị phụ thân râu tóc hoa râm, trong đôi mắt nhiễm đầy tơ máu đột nhiên rơi lệ.

Cung Cừ, ngươi đã nói, mạng này, vốn là hắn cho, có thể vì hắn làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu. Thế nhưng ta có tấm lòng như ngươi, ta không làm được loại chuyện dễ dàng ngươi đã nói. Cho dù thế nào đi nữa, ta cũng không để ngươi rơi vào tay bọn súc sinh Bắc Di!

Bội kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang như sương, trong nháy mắt đã là máu tươi nhiễm vạt áo bào —— giống như máu đang chảy trong cơ thể mình.

Tinh binh phái nghị hòa nhao nhao thối lui, không còn ai dám tiến lên ngăn cản tên la sát dám vung kiếm giết cha này.

Chém giết biến thành đồ sát, lúc Nghiêm Thượng đưa tay nắm lấy tay Cung Cừ, bỗng nhiên phát hiện hắn còn có chút hô hấp, đồ sát cũng lặng yên mà dừng lại.

Binh sĩ còn không đến ba thành thừa cơ chạy trối chết.

Nghiêm Thượng ôm Cung Cừ, thần trí hoảng hốt mà chạy về phía Tây, bị quân Bắc Di vốn đang ở nửa đường chờ tiếp ứng phái nghị hòa phát hiện, theo bản năng chạy trốn, cũng không biết là chạy đi đâu.

Suốt cả đêm chiến đấu, chạy trốn, lúc sáng sớm, Nghiêm Thượng sớm sức cùng lực kiệt biết mình đã tới giới hạn.

Tây Hải mênh mông, sóng xanh vạn dặm.

Cung Cừ chưa từng tỉnh lại, Nghiêm Thượng cõng hắn trên lưng đi vào một hang động gần biển ẩn nấp, nhẹ nhàng lau đi vết máu đen trên mặt hắn, chạm vào làn da nóng hỏi của hắn, rút ra bội kiếm từ bên hông.

“Cung Cừ, ta nói rồi, sẽ không để cho ngươi có cơ hội muốn chết cũng không được. Nếu ta làm không được, mượn mạng này bồi ngươi. Cho nên, chờ ta trở lại.” Nghiêm Thượng dùng sức mà ôm lấy thân thể như bị lửa đốt của Cung Cừ.

Nước biển vỗ lên nham thạch, sóng biển bắn tung tóe vào trong động, làm ướt thân thể Cung Cừ.

Nghiêm Thường mỉm cười ảm đạm, lặng lẽ rời đi, quay về nghênh địch.

Đến chết, mới thôi.



Thịnh Quân không xem hết, đem Giới Tử tháp trả về tay Tiểu Bàn. Hắn rốt cuộc biết vì sao khi Dư Nham bị biến thành linh ngẫu lại không có kí ức, việc đó cũng không phải vì pháp thuật lão đạo xảy ra sai lầm, mà là vì hắn không muốn nhớ tới Cung Cừ. Bởi vì… là hắn mang Cung Cừ vào bẫy, là hắn để Cung Cừ một mình lưu lại. Vì Cung Cừ, hắn tàn sát đồng bào, thậm chí tang đức giết cha, vì Cung Cừ, hắn tử chiến Bắc Di, cuối cùng lại không làm tròn ước hẹn.

Tiểu Bàn lần đầu tiên thấy Thịnh Quân rơi lệ, nhưng lại vô tâm an ủi, bởi vì khi Thịnh Quân trả lại Giới Tử tháp cho nàng, một giọt nước mắt đã rơi trên thân tháp.

Trấn ma phù, phá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.