Thay Lời Vong Linh

Chương 4




Giáng Lam ở bên ngoài du lịch một phen, chuẩn bị trở về Tú Lâm Sơn, đi qua săn uyển của Vương phủ chỉ là hoàn toàn ngẫu nhiên, y chỉ cảm thấy nơi này cây nhiều tuyết dày, cũng không thiết đồng loại của mình, dùng thân phận tôn trưởng đi chào hỏi, dạy thuật pháp cho những tiểu bối có cơ duyên cũng là một việc thiện tích đứt.

Vừa mới đến tùng lâm, Giáng Lam đã thấy một đám hậu bối đứng trên nhánh cây nhìn đến cùng một phương hướng, xì xào bàn tán.

“Ai! A Bỉ đi rồi! Đứa nhỏ kia quá lỗ mãng a!”

“Chúng ta cũng đi a, người kia sẽ chết cóng a!”

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cũng đi a, người kia sắp không được!”

Sau khi nghe được đám hậu bối nghị luận, Giáng Lam vận đủ thị lực nhìn đến chỗ xa, một đám nhân lại mặc áo giáp quả nhiên ẩn thân trong khe núi phụ cận, lửa giận tất nhiên phun trào.

Lại là chiêu này! Trăm ngàn năm qua nhân loại cũng chỉ dùng chiêu này mà bắt biết bao nhiêu chồn tía để lột da! Những hậu bối này a, vẫn nhân từ như thế, nhân từ đến tự nhảy vào cạm bẫy của nhân loại! Nhân loại đối với chồn tía tàn nhẫn, đối với đồng loại của mình cũng tàn nhẫn không kém! Hắn chưa từng thấy qua điêu nô nào còn có thể sống sốt.

Tiểu chồn tía tên A Bỉ kia đang áp vào trong ngực điêu nô, nhưng đám săn thú ở chỗ tối vẫn không có động tĩnh gì, hiển nhiên là đang đợi chồn tía lớn hơn chui vào trong lưới.

Giáng Lam không hề tàng hình, lộ ra nguyên hình, truyền âm nói cho bọn hậu bối rằng đây chẳng qua là bẫy rập của nhân loại.

Bầy chồn tía lập tức an tĩnh lại, bọn hắn cũng nghe được thanh âm đó, thấy được một con chồn tía so với hổ còn lớn hơn đang phiêu phù trong tùng lâm, màu lông trơn bóng, hiện ra hồng sắc tôn quý, mang theo quang huy như thần.

Giáng Lam trông thấy A Bỉ chạy về, đối với phần đông hậu bối nói: “Toàn bộ trở về ổ đi, không nghe được thanh âm của ta, tất cả đều không được đi ra. Nhớ kỹ, đó là bẫy rập của nhân loại!”

Đối với nhóm chồn tía mấy đời cũng khó nhìn thấy tổ tiên đắc đạo, chúng đều y lệnh mà làm, cực kỳ nhanh chóng chạy về ổ của mình, ngoan ngoãn chờ Giáng Lam chỉ thị.

Chỉ có A Bỉ không ly khai, nơm nớp lo sợ mà đứng trên nhánh cây nói: “Thần tiên tổ tông, hắn không có ý xấu.”

Giáng Lam lăng không đi đến trước mặt A Bỉ, nâng lên chân trước sờ đầu của nó: “Lời hắn nói với ngươi, ta cũng nghe được rồi. Về nhà trốn đi, chuyện bên ngoài giao cho ta.”

“Thần tiên tổ tông…” A Bỉ mắt nước mắt lưng tròng mà nhìn Giáng Lam, nó được thần tiên tổ tông đối đãi như thế này, hiện tại có chết cũng cam tâm, “Thần tiên tổ tông, vậy ta về nhà a.”

“Hảo hài tử.” Giáng Lam cười cười, đè lên đỉnh đầu A Bỉ, một điểm hào quang kim hồng sắc lập tức thoáng hiện.



Một trận bão tuyết không hề báo trước quét qua toàn bộ săn uyển của Vương phủ.

Giáng Lam nhìn bộ dạng những kẻ ở góc khuất kia vừa kinh ngạc vạn phần lại mừng rỡ như điên, nghe được bọn hắn gầm nhẹ cái gì mà “Quả nhiên có khai linh chi vật đến” gì đó, chán ghét mà nhíu mày, nhưng vẫn đi tới trước mặt Lạc Húc.

Y vốn có thể dùng miệng mà ngậm hắn, nhưng nhìn bộ dạng yếu ớt chỉ còn da bọc xương không được mấy lượng thịt của Lạc Húc, y chỉ có thể không sợ phiền toái mà hóa thành hình người, dùng cánh tay đem Lạc Húc ôm lấy, bắt đầu xoáy lên một hồi gió yêu ma, qua trong giây lát xuất hiện ở ngoài trăm dặm.

Bên ngoài săn uyển của Vương phủ, còn có ngàn dặm rừng sâu núi thẳm, dùng đạo hạnh của Giáng Lam, hai bắt yêu sư đi theo đội ngũ săn bắt hoàn toàn không cần để vào mắt, y chỉ là chẳng muốn thuấn di quá xa.

Giáng Lam đi vào một sơn động cản gió, khi ngồi xuống mới phát giác mình đã bất giác mà cởi bỏ vạt áo, đem đứa bé kia ôm vào trong ngực, không khỏi cười khổ một tiếng —— quả nhiên là bản tính khó sửa, mới vừa rồi còn tại cảm khái bọn hậu bối mù quáng phát thiện tâm, trong nháy mắt đến bản thân là một yêu tu luyện ngàn năm cũng chẳng phải vẫn giữ lại bản năng sao, rõ ràng đối với nhân loại chán ghét đến căm hận, hết lần này tới lần khác lại nhịn không được muốn cứu người.

Phần lớn khai linh chi thú ều có thể trong lúc hóa hình người đem da lông biến thành y phục, bình thường tu vị càng thấp, y phục biến thành càng giống như da lông, cho nên thường thường có hỏa hầu gia hỏa tu vị còn thấp vì giả mạo cao thủ mà mặc vào sa y (áo mỏng) của nhân loại, lúc ẩn lúc hiện, để nâng cao tu vi của mình một chút.

Giáng Lam theo thói quen vận một thân tố sa bào hồng sậm, cũng không cảm thấy lạnh, nhưng loại thời điểm này, một kiện sa bào đối với nhân loại mà nói, trên cơ bản tương đương không với có gì. Vì vậy, y hóa ra ngoại y da lông của tu vi thấp nhất, như một cái chăn cực lớn đem Lạc Húc bao bọc, lầm bầm lầu bầu nói: “Ta là dã thú, không thích lửa, thân thể ngươi quá yếu, cũng chịu không nổi yêu tức, cho nên muốn được ấm, chỉ có thể dùng loại phương pháp nguyên thủy này xử lý thôi a. Ai, biến ra da lông cấp thấp như vậy thật mất mặt a, bất quá đây là làm việc thiện tích đức…”

Lạc Húc ở trong cảm giác ấm áp ôn hòa cực kỳ dễ chịu mà dần dần tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp mà đời này đến nằm mơ hắn cũng chưa thấy qua, lập tức sững sờ đến quên cả suy nghĩ.

“Không chết?” Giáng Lam đối với nhân loại từ trước đến nay không có cảm tình gì, dù cho người này là do bản thân y cứu.

“Ngươi… đã cứu ta?” Lạc Húc chớp chớp đôi mắt khô khốc, phát hiện người này đang dùng một kiện ngoại sam bằng lông chồn to đến kinh người bao lấy thân thể của mình, loại này nhan sắc loại cùng phẩm chất của lông chồn này không biết so với mấy kiện bình thương Vương gia mặc trên người tốt hơn là bao nhiêu. Thế nhưng một kẻ có tiền người như thế, tại sao phải cứu một điêu nô đáng lẽ phải chết như mình? Hơn nữa, ở nơi này…

Giáng Lam gật gật đầu. Nghĩ thầm thằng ánh mắt này nhìn ra rất thuần khiết, không giống có ít loại người lại đục ngầu, chỉ mong lớn lên về sau cũng có thể như vậy, đừng thành tai họa.

Lạc Húc bỗng nhiên sốt ruột nói: “Đa tạ ngươi đã cứu ta, nhưng thỉnh ngươi nhanh chóng ly khai! Ngươi giàu có như vậy, nhất định là thương nhân, nhưng Vương gia có quyền thế, một khi bị hắn bắt được, nhiều tiền hơn nữa cũng không dùng được. Ta làm vỡ bát trà Vương gia thích nhất, vốn chính là phải chết, không thể liên lụy một người có hảo tâm như ngươi.”

“Ta đây đem ngươi đưa trở về?” Giáng Lam lạnh lùng mà hừ một tiếng, trong nội tâm nói, cầu đi đưa ngươi về a, nên khóc mà cầu ta đi à nha.

Lạc Húc cũng không nghĩ tới ân nhân cứu mạng lại nói như vậy, ngẩn người, lắc đầu: “Không được. Ngươi đem ta đưa trở về sẽ bị bắt lại đấy, y phục của ngươi tốt như vậy, sẽ bị Vương gia xảo trá đoạt lấy. Ngươi nói cho ta biết đường, tự mình đi về đi là được rồi.”

“Thân thể xích lỏa thì sao?” Giáng Lam buồn cười, xích lỏa chạy giữ băng thiên tuyết đại, ngươi nghĩ mình tu vị rất cao sao?

Lạc Húc đỏ mặt, vươn thẳng vai nói: “Có thể đi thật xa… thật xa, ta sớm muộn cũng phải chết, nhưng không thể liên lụy ngươi, ngươi là người tốt.”

Giáng Lam nhìn Lạc Húc, trong nội tâm như nước sôi, càng không ngừng bốc khói.

“Ta không phải người, ta là yêu.” Vì gia tăng độ tin cậy, Giáng Lam giơ tay lên, lộ ra móng vuốt sắc bén, bao lấy gương mặt đang kinh ngạc trong lòng, hừ hừ, sợ rồi sao?

Lạc Húc cảm thấy biểu lộ của khuôn mặt kia sinh động đến hắn chưa bao giờ được thấy, không có cực khổ, không có ai oán, cũng không có cao ngạo, không có tàn bạo, tựa như Thái Dương, làm ấm lòng người, quả nhiên không phải người a, người sao có thể có vẻ mặt như thế này.

“Ân, ta không thể liên lụy ngươi, ngươi là hảo yêu.”

“…” Giáng Lam nhìn Lạc Húc, nghiên cứu xem tên nhân loại này phải bị đông cứng đến hư mất đầu óc rồi hay không, hoặc là trời sinh thiếu đi chỉ có toàn cơ bắp.

Lạc Húc bị nhìn mà sợ hãi, nói quanh co hỏi: “Yêu tinh đại nhân, ngươi còn tốt đó chứ?” (ý là anh có còn tốt bụng hay không á~)

“Ta là yêu, không phải yêu tinh!” Giáng Lam bất mãn mà hừ hừ, “Tinh so với yêu thấp hơn một cấp!”

“Yêu… đại nhân, đa tạ ngươi đã cứu ta, ta phải đi.” Lạc Húc từ trong ngoại sam lông chồn leo ra, không khí lạnh lẽo bên ngoài khiến hắn run rẩy, lại vẫn đang đoan đoan chánh chánh mà quỳ gối trước mặt Giáng Lam, hướng hắn dập đầu.

“Ngươi không sợ chết?” Giáng Lam nhìn thân thể chỉ cần một nhát là có thể cắt đứt kia, cảm thấy có chút không thoải mái.

“Nếu như sợ chết thì có thể không chết, ” Lạc Húc ngẩng đầu, trong ánh mắt hắc bạch phân minh lóe lên ánh sáng, tựa như vui đùa nói, “Ta đây nhất định sẽ rất sợ chết.”

Giáng Lam trừng mắt cái người không sợ chết kia, bỗng nhiên giơ lên áo khoác, một lần nữa đem Lạc Húc cuốn vào áo choàng, ôm hắn bay ra ngoài.

“Yêu… đại nhân?” Lạc Húc lần đầu tiên được bay, lại không biết sợ hãi, yêu phi thường đẹp mắt này khiến hắn không hiểu sao lại cảm thấy an tâm.

Giáng Lam ở chỗ cao nhìn thấy xa xa trong rừng rậm có một bộ lạc thôn trại, vì vậy tàng hình hướng bên kia bay đi, thuận tiện đưa tay ấn vào gáy Lạc Húc.

Lạc Húc đã mất đi tri giác, mềm nhũn mà bị Giáng Lam ôm trên tay.

“Ta không thích nhân loại, nhưng ta cảm thấy có thể không để ngươi chết. Ta không muốn cùng người loại có quan hệ gì, cho nên ngươi không cần nhớ đến ta.”

Hết chương 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.