Thay Lời Vong Linh

Chương 32




Cuối xuân, Nhạn Ảnh hồ.

Một cây cầu bằng đá trắng trải dài qua mặt hồ, lộ ra trụ cầu trên mặt nước phủ đầy rêu xanh, hai bên đầu cầu có vài gốc cây, chìm trong mưa phùn lục ý càng sâu.

Bên trong màn mưa bụi mỏng manh, một chiếc thuyền buồm cột đen khoan thai lướt về cầu đá trắng. Đầu thuyền có một thanh niên tuấn lãng đang mặc trường bào tím nhạt, bên hông đeo một thanh kiếm vỏ đen, chuôi dài ba xích, kiếm tuệ đỏ sậm phiêu vũ với gió nhẹ, tay áo phiêu dật nhẹ nhàng phấp phới trong mưa phùn.

Tới gần cầu đá, một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi từ trong mui thuyền đi qua, bung lên chiếc dù giấy có vẽ một cành đào đi đến bên người thanh niên, ngửa đầu nhìn cầu đá, thì thầm từng chữ một: “Cầu, Bạch, Hồng.”

Thanh niên mang bội kiếm nhìn về phía tranh sắt ngân câu (giống như tấm biển ấy)được viết ba chữ to bên kiều lan (lan can cầu), tựa tiếu phi tiếu nói: “Triều đình thay đổi chủ nhân, cầu Quân Ân đổi thành cầu Bạch Hồng.”

Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng: “Chỉ cần ngươi nguyện ý, tùy thời đều có thể làm chủ nhân của triều đình kia, cần gì lộ ra biểu tình này, khiến người thấy khó chịu? Thật vất vả mới có cơ hội ra ngoài du sơn ngoạn thủy, không phải nên để mình thoải mái sao?”

Thanh niên mang bội kiếm than nhẹ một tiếng, đối với thiếu nữ ôn hòa mỉm cười.

Thiếu nữ bĩu môi, đang muốn nói chuyện khác, trên cầu đột nhiên truyền đến thanh âm mang theo nộ khí hô quái.

“Bắt lấy tiểu hỗn đãn kia! Làm thịt hắn thay các huynh đệ báo thù!” Có người đát theo cái chiêng rống họng hô to, được nhiều người theo sau ủng hộ.

Một người trẻ tuổi mặc thô y hơi cũ kĩ chạy như điên lên cầu, mười mấy nam nhân đằng đằng sát khí đuổi theo phía sau không bỏ. Người trẻ tuổi vừa chạy đến giữa cầu, trong nhóm truy binh liền có một người bay lên trời, điểm vài bước trên kiều lan, xoay người rơi ở trước mặt người trẻ tuổi, xoay tay đâm thẳng một kiếm trước mặt hắn.

Người trẻ tuổi sau khi lảo đảo một cái, kéo ra khoảng cách hai ba bước, bối rối mà ôm thanh lan can ổn định thân thể, vẻ mặt đưa đám nói: “Đại ca, oan có đầu nợ có chủ, đắc tội các ngươi chính là sư phụ ta, cần gì đuổi theo ta không tha?”

Kiếm khách chặn đường người trẻ tuổi hoa một kiếm: “Sư phụ ngươi tuyên bố vô địch thiên hạ, muốn tìm hắn đòi nợ, trước tìm ngươi lấy mạng!”

Kẻ đánh chiêng rống kia chạy hổn hển rống lên: “Sư phụ ngươi tên lảo già dối trá kia, sớm trốn mất dạng, chúng ta không tìm ngươi thì tìm ai!”

Những người đi theo đằng sau lửa giận hừng hực mà cùng nhau nói: “Nói đúng, đến lúc đó đem đầu của ngươi chặt xuống treo bên cửa thành, sư phụ ngươi lão bất tử kia tự nhiên sẽ hiện thân.”

Người trẻ tuổi ủy ủy khuất khuất mà trước nhìn sau nhìn, bỗng nhiên ôm lan can nhảy ra ngoài, mũi chân dẫm nát rào chắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đã sớm không nhận thức tên sư phụ thiếu tâm nhãn kia rồi! Chỉ cần Vũ Nùng cô nương ở Thúy Hồng các vẫn còn, hắn nhất định sẽ trở về, các ngươi tìm hắn tính sổ a.”

“Ai mà tin ngươi!” Kẻ đánh chiêng gằn giọng gắt một cái, quát: “Dư Nham, ngươi tiểu hỗn đãn này, còn không nhanh cút lại đây cho ta!”

“Các vị đại ca, ta cho tới bây giờ không có làm qua chuyện xấu gì, cần gì bức ta như vậy! Các ngươi còn như vậy… Còn như vậy ta sẽ… Ta sẽ nhảy xuống!” Dư Nham nhìn thoáng qua mặt hồ, đem lan can ôm thật chặt.

“Muốn trốn!” Hàn quang lóe lên, mũi kiếm đánh úp lại.

Kiều lan sớm bị cơn mưa dầm không ngớt này làm cho trơn trượt, người trẻ tuổi hơi nghiêng thân, tránh thoát mũi kiếm, không ngờ dưới chân vừa trợt, kêu thảm rơi xuống mặt hồ: “Ta không biết bơi a…”

Ùng ục ục… Một chuỗi bong bóng bốc lên, mặt hồ chỉ còn lại những trận rung động nhò nhoi.

Những người trên cầu úp sấp vào kiều lan nhìn xuống, chỉ nghe tên mang theo chiêng quát: “Thất thần cái gì, còn không đi xuống kiếm! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Lão tử muốn tiên thi!” (Tiên thi là đánh vào xác chết)

Trong hồ nước lạnh như băng, thân thể Dư Nham không ngừng chìm xuống.

Ta thật sự… Không biết bơi a… Ùng ục ục… Sư phụ, ta đây xem như bị ngươi hại chết đó, ngươi nếu còn có chút lương tâm, thì để cho quỷ sai mang tiền cho phán quan, cùng Diêm Vương hóng hóng gió, để ta kiếp sau đầu thai đến một gia đình bình thường trong thái bình thịnh thế… Ùng ục ục… Sư phụ, cứu ta… Kỳ thật… Ta không muốn chết…

Dư Nham tại hít thở không thông trong thống khổ dần dần vô lực giãy dụa, trong tầm mắt mơ hồ phảng phất như xuất hiện một gương mặt đã từng quen biết. Đợi khi người nọ bơi tới phụ cận, hắn ngạc nhiên thấy được một đôi bàn tay có móng vuốt sắc bến cùng cánh tay như có vảy, triệt để tuyệt vọng —— trong Nhạn ẢNh hồ ở Thịnh Kinh vậy mà sinh ra yêu nghiệt, hẳn là tỏ rõ dị tộc vương triều này vận số sắp hết? Sư phụ, ta đây là làm cái nghiệt gì, mà phải táng thân trong miệng yêu nghiệt?

Tia ý thức cuối cùng còn sót lại của Dư Nham chìm vào hắc ám, trước mắt hiện lên hình ảnh cuối cùng, là một chiếc cổ phủ kín lân phiến.

Lúc mọi người trên cầu vội vàng xuống hồ tìm kiếm Dư Nham, chiếc thuyền buồm ở trong chướng nhãn thuật vô thanh vô tức mà lướt đi xa.

Trong thuyền, thiếu nữ đánh giá Dư Nham chỉ còn nửa cái mạng, hỏi thanh niên mang bội kiếm kia: “Thịnh Quân, hắn thấy được ngươi biến hóa, có muốn diệt khẩu hay không?”

“Đợi hắn tỉnh nói sau.” Thịnh Quân toàn thân nước nhỏ xuống không ướt mà ngồi ở một bên, bưng lên một chén trà nóng uống hai phần, cười nói: “Tiểu Bàn, lúc này mới ra ngoài được vài ngươi, ngươi đã học được ‘diệt khẩu’ rồi hả?”

Tiểu Bàn nhe ra hàm răng tuyết trẳng mỉm cười, chuyển hướng chủ đề: “Thật không nghĩ tới ngươi sẽ quản loại việc này.”

“Hắn không phải người bình thường, ” Thịnh Quân nhíu mày nói, “Ta chưa bao giờ gặp qua hắn, nhưng hình như ngay từ đầu đã biết rõ hắn không biết bơi.”

“Sẽ không phải là người quen kiếp trước chứ?” Tiểu Bàn nắm chặt lấy đầu Dư Nham xoay qua nhìn kĩ, bình luận: “Lớn lên không tệ, bất quá so với Thịnh Quân ngươi kém xa.”

Dư Nham bị lộng tỉnh, trợn mắt chứng kiến gương mặt của Tiểu Bàn cách mình không xa, lập tức chảy xuống hai hàng máu mũi.

Tiểu Bàn cả kinh lui một bước, cao giơ hai tay hướng Thịnh Quân biểu thị chính mình cái gì cũng không có làm, tên này chảy máu mũi cùng nàng không quan hệ.

Dư Nham dùng cùi chỏ chống thân thể ngồi xuống, ánh mắt phảng phất như dính tên người Tiểu Bàn.

“Sắc lang!” Tiểu Bàn đỏ mặt mắng, trên trăm đạo nước chảy từ bên ngoài rọi vào, ngưng tụ thành băng trùy sắc bén, nhắm ngay Dư Nham, nếu không phải Thịnh Quân lên tiếng ngăn cản, sau một khắc nữa thì đời này Dư Nham không cần lau máu mũi nữa rồi.

“Tiểu Bàn, hắn là vô tình.”

“Thế nhưng mà hắn chằm chằm vào ta rồi chảy máu mũi!” Tiểu Bàn phẫn nộ mà lên án.

Dư Nham lúc này mới nhìn rõ trong khoang thuyền còn có một người khác, mãnh liệt nhớ tới tình cảnh đã chứng kiến dưới nước, lập tức té ngã về phía sau lui vài thước, lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi là yêu quái!”

“Hắn nói nhìn thấy! Hắn chính miệng thừa nhận đó! Thịnh Quân, ta giúp ngươi diệt khẩu rồi…!” Tiểu Bàn đột nhiên cười rộ lên, không chút do dự mà niết cổ Dư Nham.

“Ngừng!” Dư Nham đầu óc còn tỉnh táo, phán định nha đầu gọi là Tiểu BÀn này tuy miệng lưỡi sát bén, nhưng hẳn không phải là chính chủ, nghe được nàng nói muốn giết mình, lập tức hướng về phía Thịnh Quân cực kỳ nịnh nọt mà cười nói: “Ngươi là yêu quái tốt, sao lại không cứu ta? Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ sự tình hôm nay, ta coi như là làm một hồi mộng đặc biệt may mắn!”

“A, vậy sao?” Thịnh Quân đi đến trước mặt Dư Nham, nhếch lên khóe miệng khẽ cười nói: “Tuy nhiên ngươi giả cơ hồ không che vào đâu được, đáng tiếc giả thì vẫn không thể thành thật.”

“Khục, đại ca, ngươi nói gì vậy! Thật chứ sao là giả!” Dư Nham cười đến cực kỳ chân chó.

Tiểu Bàn khinh bỉ trừng Dư Nham —— tên này đối với Thịnh Quân xưng hô từ “Yêu quái” biến thành “Ân nhân cứu mạng”, hiện tại lại thành “Đại ca” rồi hả? Loại người miệng như phi ngựa này vô cùng không thể tin a!

Thịnh Quân cười hỏi: “Ngươi muốn tự mình hiện hình, hay là ta giúp ngươi?”

Tiểu Bàn sững sờ, nhìn chằm chằm vào Dư Nham nhìn —— chẳng lẽ tên này không phải người? Thế nhưng tại sao một điểm yêu khí cũng không có? Về phần tiên khí, loại người này càng là không thể nào có rồi.

Thịnh Quân bỗng nhiên đưa tay kéo một cái trên mặt Dư Nham, một lớp mặt nạ da người cùng tóc đen ướt sũng bị xé xuống.

Tiểu Bàn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tên phàm nhân miệng lưỡi trơn tru nhát gan vô sỉ lập tức biến dạng —— dưới lớp ngụy trang, đúng là một trương gương mặt khí khái hào hùng bức người, đầu đầy tóc trắng xõa xuống, như ánh sáng mặt trăng.

Không chỉ bên ngoài, tựa hồ liền khí chất đều thay đổi. Tiểu Bàn nghẹn họng trân trới nhìn người này, đã không còm cảm thấy nửa phần khí tức trước đó của hắn, nguyên lai phàm nhân thật sự có thể lớn lên đẹp mắt như vậy a!

Lộ ra chân diện mục, Dư Nham cũng không kinh hoảng, nhẹ nhàng khấu khấu ngón tay, trên người bốc lên một luồn khói trắng, hơi nước trong chốc lát đã biến mất, trở về một thân khô mát.

Phàm nhân biết tiên thuật? Tiểu Bàn nhìn qua Thịnh Quân, cầu giải đáp.

Dư Nham đứng dậy đối Thịnh Quân cười nói: “Ngoại trừ sư phụ ta, ngươi là người trong mười nam này thấy được chân diện mục của ta, rất lợi hại.”

Chẳng lẻ muốn Thịnh Quân phụ trách? Tiểu Bàn hướng Thịnh Quân nháy mắt mấy cái, ra hiệu phải cự tuyệt.

Thịnh Quân nói: “Ngươi tu vị không thấp, tại sao lại để cho những phàm phu tục tử kia bức đến nhảy vào trong hồ?”

Dư Nham phân biệt nói: “Ta không phải nhảy hồ, là trượt chân rơi xuống nước đó! Bất quá, bất kể thế nào, vẫn phải cám ơn ngươi cứu ta một mạng. Ai, nếu ta chết đi, không biết có bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ vỡ vụn, cả ngày tổn thương đây.”

Thịnh Quân bất vi sở động: “Vừa rồi khi Tiểu Bàn niết cổ ngươi, ngươi động sát tâm, nhưng không có ra tay, ngược lại quay đầu lại hướng ta cầu cứu, vì sao?”

Trên mặt Dư Nham kéo ra một khuôn mặt tươi cười ti tiện: “A, nguyên lai vị muội muội này gọi là Tiểu Bàn à? Danh tự rất đặc biệt! Ta nói vị đại ca kia, ta làm sao có thể đối với một nữ tử ôn nhu kiều mỵ động sát tâm chứ?”

Tiểu Bàn nhắm mắt quay lưng đi. Cái dáng tươi cười kia hoàn toàn hủy mất khuôn mặt này, tại sao phải phung phí của trời lên cái tên này a!

Thịnh Quân thả ra uy áp, nghiêm mặt nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Dư Nham lập tức thu hồi biểu lộ tươi cười đùa cợt, chăm chú trả lời: “Ta gọi Dư Nham. Dư trong còn lại, nham trong thạch nham.”

Thịnh Quân như nhớ ra cái gì đó, nhíu mày.

Dư Nham nhặt về mặt nạ cùng tóc giả bị ném qua một bên, nhảy ra buồng nhỏ trên tàu, hướng phía cao huýt sáo, trên bầu trời xuất hiện một chấm đen, trong nháy mắt lao xuống, đúng là một con kim điêu cực lớn, mở ra hai cánh so cái này cột buồm này còn rộng hơn.

Dư Nham nhảy lên kim điêu, đối với Thịnh Quân khua tay nói: “Đa tạ a…, Thủy yêu!”

Thủy yêu? Tiểu Bàn đằng đằng sát khí mà nhảy dựng lên, kim điêu cùng Dư Nham lập tức biến mất.

Tiểu Bàn tức giận, hét lên: “Thịnh Quân, rõ ràng đem ngươi nhận thức làm Thủy yêu!”

Thịnh Quân ngược lại chẳng hề để ý: “Kỳ thật, cũng không sai biệt lắm.”

“Cái gì không sai biệt lắm! Chênh lệch rất nhiều đó! Ngươi rõ ràng là…”

“Hắn mắt vụng về không nhận ra đến không phải chuyện tốt sao?” Thịnh Quân cười trấn an nói: “Huống chi, hắn nói không chừng chỉ là giả bộ như không nhận ra thôi. Ngươi cảm thấy không nhận ra hắn là yêu hay là tiên, đó là bởi vì tu vi của hắn đã đủ ở trước mặt chúng ta che dấu khí tức của mình.”

“Mặc kệ hắn là cái gì, dù sao ta chán ghét hắn!”

Thịnh Quân nhìn theo phương hướng kim điêu biến mắt, im lặng, như có điều suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.