Thay Lời Vong Linh

Chương 18




Nhìn Vinh Khôn như giẫm trên đất bằng mà đi ở trong rừng, Lục Đình Tranh cắn răng cố gắng đuổi kịp, chỉ là mất một chiếc giày, đi như thế nào cũng cảm thấy khó chịu. Hiện tại hắn có việc cầu người, tự nhiên phải thu liễm vài phần, thêm nữa trên núi có rất đông dã thú, hắn không thể trì hoãn lâu, cũng không có ý muốn chậm lại.

“Vinh huynh, ngươi trong núi ở bao lâu rồi hả?” Lục Đình Tranh không biết nói gì liền tìm lời lôi kéo quan hệ.

“Rất nhiều năm.”

Rất nhiều năm là bao nhiêu năm? Lục Đình Tranh trong lòng thầm hỏi, lại hỏi: “Nhìn dáng vẻ của ngươi hình như rất quen thuộc nơi này?”

“Ngươi không quen thuộc nhà của mình?”

“…” Lục Đình Tranh cảm thấy tính tình của thợ săn này không được tốt, nhưng cân nhắc đến việc có thể đi ra ngoài hay không đều toàn bộ trông vào hắn, tuyệt không thể tùy tiện nổi giận, vì vậy tự nhiên phóng thấp tư thái, bỏ qua vẻ nho nhã khách sáo, xuất ra phong cách tự nhận là có lực tương tác.

“Ai, ta nói Vinh ca, mới vừa rồi không phải là ta làm phiền đến việc săn bắn của ngươi đi? Ta rơi xuống như vậy, nhất định là dọa chạy con mồi của ngươi, thật xin lỗi a! Đợi khi ngươi đưa ta ra ngoài, ta sẽ bảo thị vệ bắt nhiều một chút để đền bù tổn thất cho ngươi.”

Vinh Khôn bỗng nhiên dừng bước, xoay người nói: “Vì sao ngươi phải lạm sát kẻ vô tội?”

“Lạm sát kẻ vô tội? Ta đâu có?” Đối mặt với việc lên án, Lục Đình Tranh vẻ mặt vô tội, “Bổn thiếu gia tuy có ham chơi một chút, nhưng cũng không phải kẻ xem mạng người như cỏ rác, ngươi cũng đừng nói lung tung a!”

“Chúng sinh ngang hàng, ngươi dung túng thị vệ lạm sát dã vật, cũng đồng dạng là lạm sát kẻ vô tội.”

Lục Đình Tranh quắt quắt miệng: “Ta lần đầu ra ngoài làm việc, không mang theo chút ít thổ sản trở về làm sao được. Hơn nữa, trong thiên hạ đâu cũng là vương thổ, Thánh thượng muốn kiến tạo hành cung, vạn dặm sơn hà Phồn An quốc lại chọn trúng Tú Lâm Sơn này, ta phụng chỉ lên núi lấy vật liệu, để ngọn núi này vĩnh viễn ghi vào sử sách, vinh quang biết bao nhiêu!”

Vinh Khôn hừ lạnh một tiếng, lại không nói gì, chỉ là bước nhanh hơn.

Lục Đình Tranh không biết câu nói kia của mình đã đắc tội gì với tên thợ săn còn cao ngạo hơn cả hoàng thân quốc thích này, đang muốn hỏi thăm rõ ràng, đột nhiên hét thảm một tiếng, nghiêng người tựa trên một thân cây, nâng lên chân phải không có mang giày, thấy dưới gan bàn chân đang cắm một cọng gai đen tuyền.

Vinh Khôn nghe được thanh âm, rốt cục quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Lục Đình Tranh bộ dáng thê thảm, cau mày đi vòng lại.

“Ta không biết dưới lá cây lại ẩn giấu thứ này!” Lục Đình Tranh thốt ra, đột nhiên cảm thấy bản thân như đang tận lực giải thích, tránh để Vinh Khôn cho là hắn không đủ cẩn thận.

Vinh Khôn nhìn lướt qua cọng gai màu đen kia, đưa tay kéo Lục Đình Tranh qua, đem hắn khiêng lên vai, đi nhanh về phía trước.

“Sao lại không nói trước a! Trong lòng của ta còn chưa chuẩn bị!” Lục Đình Tranh bị dọa phải nắm chặc đai lưng Vinh Khôn, bởi vì đầu chúi xuống, không bao lâu đã bắt đầu choáng váng, nhưng bụng bị đầu vai của Vinh Khôn cấn lại, nên luôn phải bảo trì vài phần thanh tỉnh.

Vì để cho bản thân dễ chịu một chút, Lục Đình Tranh bắt đầu nghĩ ngợi lung tung để di chuyển lực chú. Hắn hiện tại mới biết được Vinh Khôn dựa vào cái gì mà có thể một mình sống tự tại ở trong núi như vậy, chỉ bằng cái quái lực vừa khiêng người còn có thể bước đi như bay này, cũng đủ để độc bá một phương rồi. Hắn hiện tại cũng hiểu được, tốc độ vừa rồi theo không kịp kỳ thật là do Vinh Khôn đã thả chậm lắm rồi.

“Thợ săn” Gian lều của Vinh Khôn xây ở trong sơn cốc của Tú Lâm Sơn, đơn sơ đến mức có thể xem như một cái “rạp”, ngay cả “phòng” cũng lộ ra một cách miễn cưỡng, bất quá chung quanh phong cảnh vô cùng tốt, ngược lại là một nơi ăn gió uống bụi ngắm sao rất tốt.

Lục Đình Tranh chân cà thọt ngồi trên tảng đá bên ngoài gian lều, nhìn Vinh Khôn đi vào, một lát sau cầm vài thứ đi ra.

“Đến bờ sông ngồi, thoát tất rửa chân, dùng dược này trực tiếp xoa là được.” Vinh Khôn ném đi một gói thuốc mỡ dùng lá cây bao lấy.

Lục Đình Tranh tiếp dược, lại mút lấy cái mũi, đôi mắt trông mong mà nhìn bình gốm trong ngực Vinh Khôn —— hắn ngửi thấy được hương vị đồ ăn a.

“Cọng gai kia không độc, chờ ngươi ăn xong rồi mới xử lí, sẽ độc phát thân vong.” Vinh Khôn từ trong bình gốm lấy ra một ổ bánh mì, quơ quơ trước mặt Lục Đình Tranh, nhìn Lục Đình Tranh nuốt một ngụm nước miếng, mình thì ngon lành gặm cắn.

“…” Lục Đình Tranh nghiêng đầu sang chỗ khác, xiêu xiêu vẹo vẹo mà đi đến bên dòng suối, thoát tất rửa miệng vết thương. Không biết có phải may mắn do cọng gai kia có độc hay không, hiện tại toàn bộ chân đều đã chết lặng, nhổ gai, rửa sạch, một chút cũng không biết đau, chỉ là nhìn cái chân sưng vù như cái bánh màn thầu, lòng hắn lại tràn đầy bi thúc.

Vinh Khôn ở xa xa mà nhìn Lục Đình Tranh, cảm thấy người này cùng tưởng tượng của hắn bất đồng.

Sơn cốc u tĩnh, chim mỏi bay về, trời chiều ánh lên mặt nước màu hồng ánh kim, ánh chiều tà chiếu lên gương mặt trẻ tuổi của Lục Đình Tranh, quấn quanh một mảnh hình ảnh an bình.

Sắc trời dần tối, Vinh Khôn ở bờ sông dấy lên đống lửa, đem bình gốm đưa cho Lục Đình Tranh.

Lục Đình Tranh đói lả, ăn đến quá gấp, suýt nữa nghẹn đến tắt thở, may mắn Vinh Khôn kịp thời đưa cho hắn một gáo nước.

“Rất cảm ơn! Nước này tới thực kịp thời!”

“Không cần khách khí, trực tiếp múc dưới sông đó, tiện tay mà thôi.”

Lục Đình Tranh nhớ tới vừa rồi mình từng rửa chân dưới sông, trong dạ dày lập tức một hồi run rẩy, lầu bầu tự mình an ủi: “Không có sao, là nước chảy, không bẩn không bẩn, một chút cũng không bẩn.”

Vinh Khôn cố nén cười, nghiêm trang nói: “Tú Lâm Sơn không phải là nơi ngoại nhân có thể vào, ngươi nếu muốn sống lâu thêm vài năm, sáng mai sau khi rời đi thì không bao giờ được trở lại nữa.”

“Ta là phụng chỉ tìm vật liệu kiến tạo hành cung, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị liên lụy đến cửu tộc đó. Ngươi cho rằng ta nguyện ý đến sao?” Thần sắc của Lục Đình Tranh bỗng nhiên ảm đạm xuống, ngập ngừng nói: “Tùy tùng của ta không biết vì sao lại bị yêu quái công kích, toàn bộ nội tạng bị ăn sạch, chỉ có một mình ta còn sống, lại không hiểu vì sao mà lạc tới cái nơi xa lạ này.”

“Có lẽ là trên núi thật sự có yêu quái, bởi vì các ngươi giết quá nhiều dã vật, chặt quá nhiều cây, hẳn là bị ghi hận trả thù. Trở về nói cho Thánh thượng của các ngươi, đừng có xây hành cung gì đó, hắn một năm có thể ở lại mấy lần?”

Lục Đình Tranh trợn tròn tròng mắt nhìn Vinh Khôn: “Ngươi đang nói chuyện với ta?”

“…”

“Ngươi lại bảo ta khuyên Thánh thượng cải biến tâm ý?”

“…”

Lục Đình Tranh vẻ mặt tiếc hận mà nhìn Vinh Khôn, lắc lắc đầu nói: “Ai, ngươi ra đời không sâu, ta không trách ngươi. Vinh huynh a, ngươi có biết Thánh thượng là cái gì hay không? Thánh thượng chính là nhân vật có quyền lực lớn nhất, địa vị tối cao, nói một không hai, khuyên hắn cải biến tâm ý so với khích lệ lão hổ sửa thành ăn chay còn khó hơn.”

Ra đời không sâu? Vinh Khôn khóe miệng co quắp.

Lục Đình Tranh nhìn ánh lửa, không biết đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên cúi đầu, trong tay còn nắm một nửa ở bánh mà ngủ mất.

Đêm dài đằng đẵng, nước chảy róc rách, ngôi lều nhỏ trong sơn cốc lần đầu tiên chứa một người từ ngoại sơn đến. Tiếng hít thở ngủ say cùng với côn trùng kêu vang, gọi về nắng sớm.

“Lục Đình Tranh, ta sẽ xem chừng ngươi, thẳng đến khi ngươi rời khỏi Tú Lâm Sơn.”

Đây là một giấc mộng buồn chán dài dòng.

Lục Đình Tranh tỉnh lại trong doanh trướng, nằm hồi lâu mới thử động động thân thể, không có chút đau nhức nào sau khi chạy như điên, lại cuộn lên đùi phải nhìn bàn chân, không có chút dấu vết đã từng tổn thương qua, lại kiểm tra y phục, cũng không có tổn hại cùng vết bẩn.

Thật sự là một giấc mộng? Lục Đình Tranh ngồi xếp bằng mà bắt đầu sờ lên ngực, ân, bảo bối hộ thân vẫn còn, chỉ là có cái gì đó không đúng… Hắn xốc lên vạt ngoại bào, cởi tiết y, tổn thương do bị yên ngựa mài mà thành cũng biến mất không còn tăm hơi. Giương lỗ tai nghe tiếng huyên náo từ bên ngoài truyền đến, hắn bỗng nhiên phân không rõ mình đang ở trong mộng hay trong hiện thực.

“Người tới!”

“Đại nhân có gì phân phó?” Thị vệ trưởng chắp tay hỏi.

“Ta ngủ bao lâu?”

“Hồi Thiếu phủ đại nhân, từ giờ Thân hôm qua đến giờ Mão hôm nay.”

Lục Đình Tranh mặc y phục tử tế, đứng dậy đi ra doanh trướng, thấy thị vệ cùng dân phu bên ngoài đều đã thu thập xong, xếp thành hàng chờ xuất phát.

Thị vệ trưởng từ phía sau nói: “Thiếu phủ đại nhân, phải chăng sẽ lên đường?”

“Còn thiếu bao nhiêu vật liệu gỗ?”

Thị vệ trưởng chắp tay đáp: “Còn thiếu bảy trăm gốc kim ti, một ngàn một trăm gốc hương nam, cùng hai ngàn sáu trăm gỗ cứng.”

Lục Đình Tranh vuốt vuốt thái dương, hỏi: “Khoảng bao lâu mới có thể hoàn thành?”

“Nếu thuận lợi, ít nhất còn cần bốn tháng!” Thị vệ trưởng thấy Lục Đình Tranh sắc mặt không tốt, vội vàng bổ sung nói, “Thiếu phủ đại nhân nếu mệt mỏi, có thể xuống chân núi xây một biệt viện tạm thời để ngủ lại, chúng ta sẽ sai người mỗi ngày xuống núi báo cáo tiến độ.”

Lục Đình Tranh khoát khoát tay: “Không cần, nắm chắc thời gian là được.”

Thị vệ trưởng do dự một chút, nói: “Thiếu phủ đại nhân, thuộc hạ có một chuyện bẩm báo.”

“Nói.”

“Dân phu trưởng nói, vật liễu gỗ chặt xong có thể thông qua dòng suối đưa ra núi, nhưng hôm nay kỳ hạn công trình siết chặt, chỉ bằng vào dòng suối là không đủ, cho nên muốn ở một nơi thế núi cân xứng xây một khe trượt tốc hành đến chân núi. Nếu có khe trượt này, thời gian vận chuyển vật liệu có thể rút ngắn một nửa.”

Con mắt Lục Đình Tranh lập tức bắt đầu sáng: “Cụ thể là làm như thế nào, nói nghe một chút.”

Thị vệ trưởng triển khai một trương sơn thế đồ (bản đồ địa hình núi), bắt đầu giảng giải: “Thông qua dò xét trước đó của đội đội thực địa quan trắc, đầu tuyến này là sự chọn lựa tốt nhất, đá nhiều cây thiếu, đơn giản mà nói, chỉ cần thanh trừ cỏ cây bên ngoài, lại phong tỏa phạm vi đốt rừng, cuối cùng làm tu bổ thích hợp, sẽ tự nhiên mà hình thành một khe trượt.”

“Muốn đốt rừng?” Lục Đình Tranh có chút do dự.

“Đúng vậy, nhưng trên đầu tuyến này cỏ cây không nhiều lắm, dễ phong tỏa phạm vi, lại cách khe núi khá gần, thêm nữa là mùa xuân trong núi ẩm ướt, cho nên không cần lo lắng hỏa hoạn lan tràn. Trước mắt đây là biện pháp nhanh nhất tốt nhất, kính xin Thiếu phủ đại nhân chỉ bảo.”

Lục Đình Tranh suy nghĩ một chút nói: “Lên đường trước, ta nghĩ kỹ đã. Nơi chặt cây tiếp theo khi nào mới tốt?”

“Giờ Dậu.”

“Tốt, xuất phát.”

Thị vệ trưởng lĩnh mệnh mà đi, chỉ thị đội ngũ xuất phát.

Lục Đình Tranh giục ngựa đi ở phía trước, trong đầu xoay chuyển lời vừa rồi thị vệ trưởng nói.

Hắn đương nhiên hi vọng sớm ngày ly khai cái nơi gặp quỷ này, nhưng trước khi đi phụ thân đã dặn đi dặn lại nhất định phải làm ra bộ dạng đồng cam cộng khổ, cho nên loại chuyện xuống chân núi xây biệt viện đợi bảo cáo mỗi ngày là tuyệt đối không thể làm. Về phần chuyện đốt rừng xây khe trượt, nếu quả thật có thể tránh hỏa hoạn lan tràn, thì đó có thể xem như là một biện pháp tốt tiết kiệm thời gian, có thể ở trong núi ít một ngày, sẽ ít đi một ngày dùng cơm, ít phải giết dã vật để no bụng…

Mặc kệ có phải là nằm mơ hay không, mặc kệ trên núi có phải thật sự có yêu quái hay không, ít giết dã vật một chút cũng xem như tích đức, về phần chặt cây, đây là việc tránh không khỏi, ông trời muốn phạt thì nên phạt cái vị trong Thịnh Kinh kia, Lục Đình Tranh ta chỉ là phụng mệnh làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.