Nếu như lúc này gọi điện thoại cho Hạ Thần Hi, liền đả thảo kinh xà, Tiêu Tề cũng sẽ biết bọn họ đang nghe lén.
Lâm
Nhiên nói, “Tiêu Tề bị một vài vết thương nhẹ, Thần Hi có lẽ là muốn
đến thăm anh ta, cũng sẽ không biết gì về chuyện của bọn họ, cậu đừng
khẩn trương.”
Đường Bạch Dạ nghĩ, Tiêu Tề cũng sẽ không tổn
thương Hạ Thần Hi, người bên phía Comlumbia cũng sẽ không chạm mặt cùng
Hạ Thần Hi, dù cho đụng phải, cũng sẽ không có chuyện gì, bọn họ cũng
không biết thân phận của Thần Hi.
Tiêu Tề nói, “Cô đi ra, tôi có lời muốn nói riêng với cô ấy.”
“Tôi thực sự là không rõ, anh vì sao lại gọi cô ta đến.” Hắc quả phụ trầm giọng nói, ra khỏi phòng ngủ Tiêu Tề.
Vừa lúc Hạ Thần Hi lên lầu, hai cô ở cửa thang lầu chạm mặt.
Hắc
quả phụ hừ lạnh một tiếng, lướt qua Hạ Thần Hi xuống lầu, Hạ Thần Hi
quay đầu nhìn bóng dáng hắc quả phụ, hơi mím môi, cô lấy lắc tay liền
rời đi, sẽ không ở lâu, cô đã tính toán tạm biệt quá khứ, cũng sẽ không
do dự.
Hạ Thần Hi đẩy cửa phòng ngủ ra, Tiêu Tề tựa ở đầu giường, bên
cạnh đầu giường có một chén thuốc , trong phòng tất cả đều nồng nặc mùi
thuốc đông y, sắc mặt anh tái nhợt nằm ở giường, mặc áo ngủ màu xám,
cũng nhìn không ra bị thương ở chỗ nào.
Tinh thần anh nhìn không được tốt.
Rất gầy yếu.
Hạ Thần Hi hoảng sợ, “Anh bị thương rất nghiêm trọng?”
Tiêu
Tề mỉm cười, mặt đầy ôn nhu, “Không phải rất nghiêm trọng, bị một ít
vết thương nhẹ, hơn nữa cảm nhiễm phong hàn cũng hơi nặng.”
Hạ
Thần Hi nhíu mày, Tiêu Tề kéo ngăn kéo ra, đem lắc tay của cô đưa cô,
“Đây là dây lắc của em, trả lại cho em, ngày đó rơi trên người anh, có
lẽ do lúc ngủ không cẩn thận vướng vào nút áo ngủ của anh.”
Hạ Thần
Hi đưa tay ra lấy, hơi thả lỏng tinh thần, cô cũng không nghĩ nhiều,
không thẹn với lương tâm, nghe không ra Tiêu Tề nói những lời này có cái
gì không đúng, lại nói, bọn họ đích xác cùng ngủ chung phòng.
Ở một nơi khác Đường Bạch Dạ, trong nháy mắt sắc mặt âm trầm.
Cơ hồ đem ngón tay xiết chặt đến chảy máu, toàn thân toát ra một cỗ sát khí sắc bén.
Người
của Đường môn, có người nào lại không biết vị hôn thê của Đường Bạch Dạ
là Hạ Thần Hi, lần này vô tình nghe được, họ cảm thấy áp lực rất lớn,
Đường Bạch Dạ còn đang nổi giận, nếu là nghe được cái gì không nên nghe
có phải hay không cũng bị diệt khẩu.
Ai biết, Tiêu Tề sẽ nói một câu chấn động như thế.
Sắc mặt Đường Bạch Dạ, quả thực không có cách nào nhìn.
Vân Dật cùng Lâm Nhiên nhìn nhau, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Hạ Thần Hi đánh rơi lắc tay ở trên người Tiêu Tề, một câu nói này rất dễ gây hiểu lầm cho người khác.
Tiêu Tề còn nói rơi trên áo ngủ của anh ta, vậy càng dễ hiểu lầm .
Khỏi phải nói, ai cũng đều biết hai người cùng nhau ngủ chung một chỗ.
Cô
nam quả nữ, ngủ cùng một phòng, vị hôn phu nghe thấy, ai mà không nổi
giận. Huống hồ trước đây, hai người này trên danh nghĩa còn là vị hôn
phu hôn thê.
Hạ Thần Hi nói dối anh.
Anh hỏi cô, vì sao
không mang khuynh thành quốc gia, cô nói muốn đem đi bảo dưỡng, để ở hộp
trang điểm, anh cứ như vậy tin một cách ngu xuẩn, vốn tưởng rằng là
việc rất nhỏ, không ngờ lại không chịu được như thế.
Nếu không phải đêm nay bọn họ nghe lén Tiêu Tề, anh vẫn luôn bị Hạ Thần Hi gạt.
Bọn họ lúc nào ở cùng một chỗ? ?
Thần Hi không phải loại người này, cô không phải nay Tần mai Sở, đứng núi này trông núi nọ.
“Không
có bị hư gì chứ?” Tiêu Tề cười hỏi, ôn nhu nói, “Em ngày đó say nên hồ
đồ, hai tay đánh người loạn, lại cọ tới cọ lui, không rơi mới là lạ.”
Hạ Thần Hi có chút áy náy, căn bảncô uống say sẽ đánh người sao?
“Không có ý tứ a.” Hạ Thần Hi nói, “Đêm hôm đó, cám ơn anh ở cùng tôi, cũng cám ơn anh an ủi tôi.”