Hạ Hi Tuyền nhẹ nhàng trả lời “Chào anh!” rồi yên lặng gắp thức ăn, ăn cơm!
Không
khí có vẻ rất lúng túng, một câu ‘Chào anh!’ đó của Hạ Hi Tuyền, giống
như hai búa tạ giáng xuống, làm cho tất cả người trong bàn ăn đều lặng
im.
Mà từ sau câu ‘Chào anh!’ này, Hạ Hi Tuyền vẫn không nói gì,
một mình ăn đồ ăn của mình, thỉnh thoảng để Lý Hạ Thu gắp một chút thức
ăn cho. Hai người Từ Kiếm Phong và Lý Hạ Thu vẫn câu có câu không nói
qua lại!
Phương Minh Vĩ nhìn bộ dạng của Hạ Hi Tuyền trong lòng
cảm thấy rất lo lắng, cũng rất sợ. Đúng, sợ hãi, hai chữ này bao nhiêu
năm chưa từng xuất hiện rồi! Phương Minh Vĩ ở đại đội đặc công đã từng
thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, cũng rất nhiều lần lướt qua Tử Thần, nhưng
chính xác chưa từng xuất hiện hai chữ này ở đáy lòng. Cho dù là đối mặt
với mưa bom bão đạn, thậm chí là khi đạn xuyên qua thân thể, đều chưa
từng có.
Bữa cơm này kết thúc, là do Phương Minh Vĩ thấy khi ăn
Hạ Hi Tuyền chỉ gắp món ăn thanh đạm trên bàn ở ngay trước mặt, vì vậy
nóng lòng dùng muỗng xúc cho Hạ Hi Tuyền một muỗng đậu hũ rắc mè chiên
cay.
Sau đó, Hạ Hi Tuyền nhìn chằm chằm đậu hũ, ba người còn lại thì nhìn chằm chằm Hạ Hi Tuyền.
Mấy
giây sau, Hạ Hi Tuyền đặt đũa xuống, cầm khăn giấy lên lau miệng, đứng
lên nói với họ “Em ăn đủ rồi, đi về trước, mọi người từ từ ăn đi“. Nói
xong cầm túi xách đi ra ngoài, Từ Kiếm Phong và Lý Hạ Thu còn chưa kịp
phản ứng, đã nhìn thấy Phương Minh Vĩ ở bên cạnh bước nhanh đuổi theo Hạ
Hi Tuyền.
“Hi Tuyền, em chờ một chút!” lúc sắp ra khỏi cửa,
Phương Minh Vĩ gọi Hạ Hi Tuyền lại, Hạ Hi Tuyền dừng bước lại, xoay
người nhìn anh: “Có chuyện gì sao?“.
“Để anh đưa em về.” Phương Minh Vĩ tự động xem nhẹ muỗng đậu hũ đó.
“Không cần, em có xe, hơn nữa, anh mới vừa uống rượu. Em tự về là được!” Nói xong chỉ khẽ gật đầu rồi đi ngay!
“Đợi chút!”
Hạ Hi Tuyền quay đầu lại nhìn anh, không nói lời nào.
“Vậy anh lái xe cẩn thận!” Hạ Hi Tuyền thấy anh nói xong gật đầu một cái xoay người đi!
“Còn nữa, hẹn gặp lại.” Phương Minh Vĩ nói.
Lần này Hạ Hi Tuyền không quay đầu lại, mà đi thẳng ra ngoài, lên xe, đóng cửa, cho xe vững vàng chạy ra ngoài như thường ngày.
Về
đến nhà, mở cửa, bật đèn, nhìn thấy căn phòng trống không, cuối cùng
cũng không chịu nổi nữa. Khẽ cởi giày và áo khoác ra, nằm phịch lên ghế
salon. Trong nhà, máy sưởi rất ấm, có lẽ là lúc chị giúp việc về đã cố ý
không tắt!
Nhưng Hạ Hi Tuyền lại cảm giác lạnh đến thấu xương,
nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống, khóc nức nở nghẹn ngào!
Chuyện cũ sáu năm trước lại từng cảnh từng cảnh tràn về ngay trước mắt,
trái tim Hạ Hi Tuyền như bị dao cứa từng nhát, từng nhát một.
Thật
ra thì cô và Phương Minh Vĩ là thỏa thuận ly hôn, nhưng lúc ly hôn thì
hai người ngay cả mặt mũi cũng không nhìn thấy! Giấy chứng nhận ly hôn
là do mẹ chồng cô đưa cho cô.
Hạ Hi Tuyền cầm Giấy chứng nhận ly
hôn không nói câu nào, xoay người đi vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc. Lúc
đi, mẹ Phương đưa cho cô một tấm thẻ, sau khi Hạ Hi Tuyền nhận thì cũng
chỉ nói một câu ‘Cám ơn’ mà thôi.
Xoay người đi khỏi Phương gia! Bình tĩnh chờ xe Lý Hạ Thu ở ngoài cổng.
Lý
Hạ Thu vừa mở cửa đã cảm nhận được Hạ Hi Tuyền có gì đó không đúng,
thái độ bi thương này cô chưa từng thấy qua. Nhưng giọng nói nhẹ nhàng
lại làm cho tim cô như bị bóp nghẹt: “Tiểu Hạ, chị ly hôn rồi, em chứa
chấp chị một đêm, cho chị mượn một phòng.”
Lý Hạ Thu nhìn cô, cũng biết bây giờ không phải lúc hỏi ‘Tại sao?’, nên yên lặng chỉ vào phòng khách ở bên phải.
Hạ Hi Tuyền xách hành lý vào, rồi đóng luôn cửa phòng.
Mãi
đến trưa hôm sau, Lý Hạ Thu mới dám đến gõ cửa phòng khách “Chị gái, ăn
cơm đi, em làm món chị thích ăn đấy, còn có đậu hũ rắc mè chiên cay
nữa.”
“Tiểu Hạ, em để chị yên tĩnh suy nghĩ một chút, suy nghĩ
xong chị sẽ ra ngoài, em không cần lo lắng cho chị, cũng đừng tới quấy
rầy chị, nếu chị chưa nghĩ xong sẽ không ra đâu!” nói xong cũng không có
tiếng động nữa. Cả ngày hôm đó, Hạ Hi Tuyền cũng không ra ngoài, cũng
không nói gì, vì vậy Lý Hạ Thu cũng không dám ra khỏi cửa.
Sáng
sớm hôm sau, lúc Lý Hạ Thu từ trên giường thức dậy, còn đang mơ mơ màng
màng đã nghe thấy phòng bếp có tiếng vang, cô hoảng sợ nhảy từ trên
giường xuống chạy thẳng ra ngoài, vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy trong
tay Hạ Hi Tuyền bưng sữa tươi từ phòng bếp ra ngoài, thấy cô đi ra nhìn
một cái: “Dậy rồi à, nhanh đi rửa mặt đi, chị làm bữa sáng.”
Lý Hạ Thu nhanh chóng rửa mặt xong, dựa vào cạnh bàn, cầm sữa tươi, trong đầu nghĩ nên hỏi Hạ Hi Tuyền chuyện ly dị thế nào.
Cô
chưa kịp lên tiếng, đã nhìn thấy Hạ Hi Tuyền mang bữa ăn sáng lên, nhìn
cô rồi lên tiếng “Tiểu Hạ, chị không muốn nói những chuyện này nữa, ly
hôn thì ly hôn đi! Chị muốn đi khỏi nơi đây, chị không muốn thấy những
thứ ở đây nữa. Chị định đi du lịch, rồi nhân tiện thăm mẹ chị luôn, số
điện thoại di động rồi QQ nữa chị sẽ hủy hết. Cho nên sau này chuyện của
công ty phải làm phiền em rồi, cổ phần của chị sẽ chuyển cho em. Trong
ngày hôm nay, chị sẽ làm xong những việc này, ngày mai sẽ đi!”
“Chị
gái, nếu chị không nói thì em sẽ không hỏi, sau này nếu có việc muốn
tìm chị, chị cho em số điện thoại, hoặc email, hoặc em đi tìm chị hoặc
chị đến tìm em đều được. Còn nữa, cổ phần của chị ở Công ty em không
cần, khi chị tới ngân hàng, hãy làm một chiếc thẻ ATM, dùng tên của ai
cũng không quan trọng, rồi chị nhắn số tài khoản cho em, lợi tức hàng
năm em sẽ gửi vào thẻ cho chị. Còn chị, cách một thời gian nhớ phải nhắn
vào điện thoại di động để em biết tin tức, hoặc gửi email cũng được,
bởi vì em muốn biết rõ chị có khỏe không, có an toàn không. Còn nữa, có
cần em giúp đặt vé máy bay cho chị không?”
“Không cần, chị đi tàu hỏa, em đi làm đi. Tối nhớ về ăn cơm, coi như để chia tay chị, sáng sớm mai cũng không cần tiễn chị đâu.”
“Vâng ạ.”
“Tiểu Hạ, cảm ơn em.”
“Em cũng cảm ơn chị, cảm ơn chị lúc khó khăn nhất đã nhớ tới em!”
“Vậy thì chị đi đây, em ăn xong cứ để bát đũa ở đó, lúc về chị rửa cho.”
“Vâng ạ.”
Ngày
hôm đó, Hạ Hi Tuyền đi một vòng thành phố B, đến 3 giờ chiều mua đồ ăn
trở về, về nhà của Lý Hạ Thu yên lặng nấu xong đồ ăn, mở một chai rượu
đỏ ra. Đúng năm giờ, Lý Hạ Thu về nhà.
“Về rồi à?”
“Vâng,
em đi rửa tay, nấu món gì ngon thế?” nói xong đưa tay ra nhón, Hạ Hi
Tuyền làm bộ cầm đũa định gõ vào tay của cô. “Ngon quá, em đi rửa tay.”
“Chị
gái, chị không thể vì anh ta mà không để ý đến em nha, không thể đâu
đấy, chúng ta đã chơi chung nhiều năm rồi, không thể thế!” Lý Hạ Thu kêu
khóc.
Hạ Hi Tuyền cầm tay đang khua loạn của Lý Hạ Thu: “Sẽ
không, chị sẽ không, chị chỉ muốn cho lòng mình bình tĩnh một chút, chị
sẽ quay lại, chuyện của công ty cuối cùng chị không thể dựa vào một mình
em được, em chỉ có chút bản lĩnh như vậy, nếu công ty hoàn toàn giao
cho em sau này lấy gì mà dưỡng lão đây, nếu như có vấn đề gì, em hãy đi
tìm Từ Kiếm Phong nhé!”
“Em sẽ xử lý tốt, sau này giúp chị, giúp
chị dưỡng lão, ha ha ha . . .” nói xong Lý Hạ Thu liền nằm ở trên bàn
ngủ thiếp đi!
Đêm đó, Lý Hạ Thu ngủ rất sâu, khi tỉnh lại thì Hạ Hi Tuyền đã đi rồi. Chỉ để lại tờ giấy nhắn ghi ba chữ ‘Chị đi nhé!’.
Lúc
gặp lại thì Hạ Hi Tuyền đã sắp sinh, là mẹ của Hạ Hi Tuyền gọi điện
thoại cho Lý Hạ Thu, để cô tới đây với Hạ Hi Tuyền. Giây phút Lý Hạ Thu
nhìn thấy Hạ Hi Tuyền ở bệnh viện, nước mắt lã chã rơi xuống! Hạ Hi
Tuyền khẽ thở dài một cái “Tiểu Hạ, tới đây, chị không thể đứng dậy
nổi.”
“Hạ Hi Tuyền, em rất giận, sao chị có thể như vậy chứ, nếu
dì không gọi điện thoại cho em, thì vĩnh viễn chị định không nói cho em
biết sao?”
“Được rồi, đừng khóc! Không phải đã nói cho em đến rồi
sao, cẩn thận không cục cưng trong bụng chị lại cười em đấy.” Hạ Hi
Tuyền an ủi.
Lúc này, Lý Hạ Thu mới chú ý nhìn bụng Hạ Hi Tuyền “Trời ạ, bụng của chị to quá.”
“Đúng vậy, sinh đôi đấy.” Hạ Hi Tuyền khẽ vuốt vuốt bụng, vẻ mặt dịu dàng.
“Như vậy, sau này sẽ có hai cục cưng chạy theo em gọi em là ‘dì Tiểu Hạ’ ha ha ha . . . “ Lý Hạ Thu cười khúc khích tưởng tượng.
“Vậy thì đừng giận nữa, dì Tiểu Hạ tương lai!”
“Nể
mặt cục cưng, em sẽ không tính toán với chị nữa, nhưng chị phải nói cho
em biết khi nào thì phát hiện ra?”
“Sau khi đi một tháng thì phát hiện, khi đó đã được 6 tuần rồi.”
“Có định . . .”
“Không.” Hạ Hi Tuyền biết Lý Hạ Thu muốn hỏi điều gì, nhưng cô không hy vọng nghe hai chữ kia!
“Có nói cho anh ấy biết không?” Lý Hạ Thu cẩn thận hỏi.
“Có lẽ không, ít nhất trong vòng mấy năm tới chị sẽ không nói cho anh ấy biết.”
“Vâng, em biết rồi, em sẽ giấu giúp chị.”