Thầy Giáo Là Hàng Xóm

Chương 42




Đến cuối cùng nhìn anh đã giống cái bánh tét, dây thừng trên người có lực vừa đủ, không lỏng không chật. Anh nhắm lại lại chờ cảm giác thống khổ tràn đến.

Không lâu sau liền thấy cảm giác không thoải mái quen thuộc.

Tuy rằng trải qua không chỉ một lần, nhưng mỗi lần anh đều có cảm giác tra tấn muốn chết. Bạch Lạc Âm, trong mắt anh hiện ra một loại hận, đều là cô ta, đều là do cô ta làm.

Lúc anh đang bị loại hận ý này tra tấn tới không còn lý trí thì một bàn tay đặt lên vai anh. Rốt cuộc trong mắt anh có một chút thanh tỉnh, trong tròng mắt mê mang của anh là một khuôn mặt đàn ông trầm tĩnh, trên vẻ mặt anh ta còn có một ít lo lắng.

“Sở Luật, kỳ thật anh là kẻ ngu ngốc.”

Ý thức anh ngày càng ám, chính là loại đau đớn tới tận xương cốt này lại vẫn cứ tồn tại tra tấn thân thể anh, cũng tra tấn linh hồn anh, làm thân thể anh ngàn sang trăm khổng, cũng làm linh hồn anh bị tiêm nhiễm một ít khác lạ, ví như phẫn nộ, ví như oán hận, ví như không cam lòng.

Đến khi anh thở dốc từng hơi phì phò thì dây thừng trên người cũng được buông lỏng theo.

“Chúc mừng anh, lại qua một cơn.” Sở Luật cởi bỏ dây thừng ném sang một bên, rồi nâng tay lên nhìn một chút thời gian.

“Lần này là hai mươi bốn phút mười lăm giây, so với lần trước đã ít hơn năm phút đồng hồ. Có lẽ anh sẽ mau khỏe.”

Cao Dật ngồi dậy, quần áo trên người bị ướt đẫm nửa bên thật không thoải mái. Anh đi qua Sở Luật mở cửa rồi vào toilet.

Sở Luật cũng không để ý, anh đi ra, thật sự cũng không biết chính mình đang làm gì.

Rõ ràng là tình địch, rõ ràng là chỉ hận không làm đối phương chết được, vậy mà cuối cùng lại ra tay giúp anh ta.

Điều này không phải thực buồn cười sao?

Điện thoại anh đột nhiên vang lên, anh lấy ra, là Đỗ Tĩnh Đường. Anh đưa điện thoại đặt lên tai mình, đi tới sô pha ngồi xuống, đừng nói Cao Dật, kỳ thật anh buộc dây cũng mệt không muốn động.

Lắc lắc cánh tay nhức mỏi của mình, buộc một thùng hàng còn không phải là chuyện dễ dàng, huống chi là buộc một người, một người đàn ông có thể nổi điên bất cứ lúc nào.

“Anh, chừng nào anh mới về?”

Đỗ Tĩnh Đường ngậm trong miệng một cái nhiệt kế, trên trán cũng dán miếng hạ nhiệt, ngoài miệng đang thở ra từng làn hơi. Anh đang bị sốt, sốt rất cao.

“Làm sao vậy?” Sở Luật dựa lưng vào sô pha phía sau, cũng nhắm đôi mắt lại rồi nhẹ nhàng thở ra.

“Anh, anh không về em chết mất.”

Đỗ Tĩnh Đường cầm tài liệu trong tay ném luôn xuống đất.

“Em sắp chịu không nổi. Vị trí tổng giám đốc này không phải cho người ngồi, mỗi ngày không phải nơi này có chuyện thì nơi khác xảy ra chuyện, đến thời gian uống miếng nước cũng không có. Anh nói thử coi trước kia anh làm tổng giám đốc kiểu gì?”

“Cứ như vậy làm thôi.” Sở Luật thật sự đã quên mất anh ngồi cái ghế kia như thế nào, có lẽ bắt đầu từ thói quen, có lẽ anh sinh ra đã là ngồi trên ghế kia rồi, cũng là trời sinh ra anh để làm ăn.

Công việc càng vội, càng có tính khiêu chiến thì anh càng hưng phấn. Đương nhiên điểm này người như Đỗ Tĩnh Đường không lý giải được.

Đỗ Tĩnh Đường vuốt cái trán nóng của mình.

“Anh, trở về đi, em sắp chịu không nổi rồi. Anh không muốn em bị bệnh chứ?”

“Anh biết rồi.” Sở Luật thu điện thoại lại, đúng vậy, anh đã biết. Đã biết nhưng không có nghĩa là sẽ trở về ngay, tóm lại công ty thiếu anh cũng không có khả năng sẽ sụp đổ ngay, cho nên anh cũng không quá lo lắng.

Cao Dật xoa xoa cái trán đi từ bên trong ra, thần sắc so với lúc nãy đã tốt hơn rất nhiều, có điều người cũng đã gầy đi quá nhiều, không biết đã mất bao nhiêu thịt trên người, không biết phải bao lâu mới có thể trở lại như cũ.

Anh lắc lắc tay của mình, trên cổ tay vẫn còn hằn vết của dây trói.

Anh ngồi xuống, ánh mắt có chút u ám khó bình.

“Hận sao?” Sở Luật nhàn nhạt hỏi anh.

“Có thể không hận sao?” Hiện tại trên người Cao Dật mỗi phân đều đau, mỗi mội loại vết thương, mỗi một dấu vết bị người dẫm đạp đều bởi vị người phụ nữ kia mà đến, đều bởi vì Bạch gia. Anh có thể không hận sao?

Cao Dật từng gặp chuyện gì đối với Sở Luật cũng không có quá nhiều hiếu kì, anh vắt chéo chân theo thói quen tính lấy ra một điếu thuốc, kết quả phát hiện mình lại không mang theo.

Cao Dật kéo ra một bên ngăn kéo, lấy một gói thuốc và bật lửa đưa cho anh.

“Thuốc ở đây, hút tạm đi.”

“Cảm ơn.” Sở Luật lấy điếu thuốc cùng bật lửa, liền đi ra ngoài. Hai người nói chuyện cũng không xem là quá nhiều, nói trắng ra cũng chỉ nhàn nhạt sơ giao như vậy thôi.

Có điều, cũng là kỳ quái, lại làm cho bọn họ có một ít cảm tình với đối phương. Nhưng thật đáng tiếc, trời sinh bọn họ là tình địch, sau này Sở Luật có lẽ còn muốn tiếp nhận con từ Cao Dật. Sở Luật của tập đoàn Sở Thị là mắt cao hơn đỉnh, trước nay đều không đặt bất cứ kẻ nào vào mắt, thật sự anh không cách nào thừa nhận, cũng không thể chịu đựng được.

Chỉ là vì điều gì hiện giờ anh còn ở nơi này.

Bởi vì hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh đều ở nơi này.

Cao Dật lại một lần mở to mắt, khắp nơi trên người đều đau. Anh kéo tay áo của mình, trên cổ tay mạch máu vẫn còn nổi tím, đã tồn tại mấy tháng vẫn không tiêu trừ mấy, không biết đến khi nào mới có thể hết.

Ít nhất càng ngày càng tốt hơn, giống như hiện tại anh có thể dần dần tìm lại được lý trí của mình. Vệ Lan cùng Hạ Nhược Tâm đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, so với trước đây quả thật anh đã tốt hơn rất nhiều.

Lúc phát tác thống khổ đã giảm đi không ít, hơn nữa thời gian tỉnh táo cũng càng ngày càng dài. Cơn nghiện của anh cũng càng ngày càng ngắn, khoảng cách giữa các lần lên cơn cũng dài hơn nhiều.

Một ngày đi qua, hai ngày đi qua, mười ngày đi qua, nửa tháng sau… ban đầu anh một ngày phát tác ba lần, hai lần, rồi chỉ có một lần, dường như đã không khác người bình thường.

Khí sắc của anh càng ngày càng tốt, người cũng dần dần hồi phục. Có thể thấy không lâu sau sẽ hoàn toàn khỏe mạnh.

Lúc này anh đang cùng Tiểu Vũ Điểm xem TV. Tiểu Vũ Điểm vẫn yêu nhất ba, lại không yêu Sở Luật. Bé gọi Sở Luật là chú, chỉ một câu chú rất xa lạ, nhưng bé đối với Cao Dật rất tôn kính. Cao Dật là ba của bé, là người ba đã cứu bé, còn Sở Luật lại không phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.