Thầy Giáo Háo Sắc Chọc Ghẹo Cô Vợ Nhỏ (Giáo Sư! Thầy Chính Là Sói)

Chương 92: Nuôi con




Chuyện này làm cho Viên Cao Hàn cho dù thế nào cũng khó tiếp nhận được, chiết xuất tài liệu bình thường đều chiết xuất hơn 90% đã đạt tới cấp bậc đại sư, tới trình độ của Mạc Hoa Nguyên thậm chí thể tiếp cận 95%, nhưng cửa ải này cũng không phải mấu chốt thắng bại, cho nên mặc dù là tỷ thí, cũng rất ít người chú ý vấn đề tinh luyện.

Nhưng không chú ý cũng không có nghĩa là cửa ải này dễ dàng. Viên Cao Hàn ngưng mắt nhìn qua, hắn rõ ràng phát hiện Lý Vân Tiêu chiết xuất tài liệu cao hơn Mạc Hoa Nguyên không ít, đạt tới 100%!

Loại chênh lệch này, sau khi đạt tới 95% độ tinh khiết thì rất khó xuất hiện. Đặc biệt là chênh lệch giữa hai thuật luyện sư không lớn, bất luận là khâu nào cũng trở thành mấu chốt của thắng bại.

Tê tê ~

Sau khi hoàn thành chiết xuất, trên ngón tay Mạc Hoa Nguyên sinh ra một đám hỏa diễm màu lam nhạt, không ngừng phóng đại trên không trung, màu sắc trở nên tươi đẹp, đang đốt tài liệu vừa chiết xuất.

- Đúng vậy, yêu thú cửu giai Thiên Phạm Yêu Viêm Câu Nội Hỏa, những năm gần đây đã được Hoa Nguyên luyện hóa triệt để.

Viên Cao Hàn lộ ra vẻ tán thưởng, sắc mặt ngưng trọng lúc trước bị quét sạch, cuộc tỷ thí này không có chút lo lắng gì. Nhưng mà hắn đột nhiên giật mình một cái, nghĩ đến trong Giới Thần Bi ẩn chứa thần hỏa kinh khủng, toàn thân của hắn run lên.

- Hắn, hắn sẽ không thi triển phượng hoàng chân hỏa đấy chứ?

Nếu thật sự là như thế, như vậy vấn đề hỏa diễm hoàn toàn vượt qua Thiên Phạm Yêu Câu Nội Hỏa, lấy được ưu thế thật lớn!

- Chẳng lẽ phượng hoàng chân hỏa là chỗ dựa của tiểu tử này? Trên hỏa diễm áp chế tuyệt đối, có thể vượt qua hồn lực bù đắp chênh lệch hai giai sao?

Trên mặt Viên Cao Hàn cũng kinh nghi bất định, dù sao thập giai hỏa diễm hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, chỉ nhìn thấy trong một ít tư liệu lẻ tẻ mà thôi.

Rốt cục Lý Vân Tiêu cũng hoàn thành chiết xuất, một đám hỏa diễm bắn ra từ mi tâm, nó chỉ lớn như móng tay, hoàn toàn không có ý nghĩa.

Cẩn Huyên chỉ cảm thấy nội tâm tuyệt vọng, vốn cho rằng tiểu tử này khí chất phi phàm, hơn nữa nói chuyện hò hét trâu bò, bao nhiêu sẽ có chút bản lĩnh thật sự. Hiện tại xem ra... Hại ta không ít, còn có thể hại Thiên Nguyên thương hội!

Ngay lúc nàng nghĩ ngợi lung tung, hỏa diễm thiêu đốt.

Hỏa diễm nhỏ như móng tay bắt đầu đốt tài liệu, "Phanh" một tiếng như pháo hoa nở rộ, thôn phệ tất cả tài liệu vào trong, thiêu đốt tài liệu không dư thừa chút nào.

Đột nhiên đồng tử Viên Cao Hàn co lại, loại khống chế tinh diệu này không có thiên chuy bách luyện là không làm được. Mà Lý Vân Tiêu hai tay trắng nõn, căn bản không giống như người luyện tập thường xuyên.

Chuyện này không chỉ Viên Cao Hàn, Mạc Hoa Nguyên ý thức được không đúng, sắc mặt bắt đầu đại biến.

Hắn hoảng sợ phát hiện, Thiên Phạm Câu Viêm Nội Hỏa của hắn đang rời xa hướng Lý Vân Tiêu, giống như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

Hỏa diễm đã sớm bị hắn luyện hóa tâm thần hợp nhất, trực tiếp cảm nhận được ý sợ hãi của hỏa diễm, tuyệt đối là uy áp đẳng cấp áp chế, làm cho hỏa diễm của mình sợ hãi.

- Cái này...

Mạc Hoa Nguyên triệt để ngây ngốc, ngay cả luyện chế cũng quên, hai tay dừng một lát.

Nhưng đây chính là Thiên Phạm Câu Viêm Nội Hỏa đấy, trên đời này còn có thể có hỏa diễm áp chế nó hay không? Mặc dù trên đại lục còn có mấy đóa hỏa diễm cửu giai đỉnh phong, cũng chỉ cùng cấp mà thôi, dù có cao hơn một chút cũng không có khả năng sinh ra uy áp đẳng cấp a.

Có thể áp chế hỏa diễm cửu giai, hỏa diễm khủng bố như thế trừ thập giai thần cảnh chi hỏa thì không có thứ gì khác.

Chi!

Mạc Hoa Nguyên hít khí lạnh, trừ cảm thấy toàn thân sợ run ra, còn có khó nói nên lời.

Không thể ngờ trong sinh thời vậy mà có thể nhìn thấy hỏa diễm thập giai, mà làm cho hắn im lặng là, chính mình vào lúc này đang tỷ thí với chủ nhân hỏa diễm thập giai. Càng thêm chóng mặt là, chủ nhân hỏa diễm thập giai chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi mà thôi!

Rung động trong lòng sinh ra, tuy luyện chế Tứ Chuyển Chân Đan cực kỳ đơn giản, nhưng mà bắt đầu phạm sai lầm.

Tiểu Huyền Tử ở xa xa không rõ vấn đề hỏa diễm, thấy Mạc Hoa Nguyên dừng lại, cả kinh kêu lên:

- Sư phó, ngươi luyện chế...

Trong nội tâm Mạc Hoa Nguyên cả kinh, lúc này mới kịp phản ứng, mình vẫn đang tỉ thí, nếu như bại, danh dự bản thân bị hao tổn là chuyện nhỏ, mấu chốt là danh dự của sư tôn, còn có thứ kia..., nhất định không thể có ngoài ý muốn, hắn mạnh mẽ cắn đầu lưỡi một cái, đau đớn làm tinh thần chấn động, bắt đầu bài trừ tạp niệm.

Đối với hắn mà nói, đây là tỷ thí không thể thua!

Từ khi phượng hoàng chân hỏa xuất hiện, hắn liền thu lòng khinh thị, bắt đầu vô cùng thận trọng. Người có thể thu hỏa diễm thập giai, hắn chưa từng nghe nói qua, nhưng có thể khẳng định đây không phải kẻ tầm thường.

Hơn nữa hiện tại Thiên Phạm Câu Viêm Nội Hỏa bị ảnh hưởng, không thể toàn tâm khống chế, mặc dù hắn là bát giai thuật luyện sư cũng có khả năng thất bại.

Nghĩ đến điểm này, trong nội tâm càng là khẩn trương lên, vội vàng dùng hồn lực bao quanh nội hỏa, hình thành một vòng phòng ngự, ngăn cách khí tức phượng hoàng chân hỏa phát ra, lúc này mới khiển hỏa diễm của hắn bình thường trở lại, kéo quá trình luyện chế từ biên giới thất bại trở về.

Ổ Sâm buồn khổ nói:

- Hội trưởng đại nhân, Vân thiếu sợ rằng xong đời rồi, ngươi nhìn hỏa diễm của Mạc đại sư, chợt trái chợt phải tùy ý đùa bỡn, hơn nữa thần thái nhẹ nhõm đến cực điểm. Vân thiếu chỉ có một chút hỏa diễm như thế đã mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, giống như duy trì không được.

Mạc Hoa Nguyên đỏ mặt lên, hiện ra một tia giận dỗi, còn tưởng rằng Ổ Sâm đang có ý châm chọc hắn, tức giận hừ một tiếng, chuyên tâm ngưng luyện..

Cẩn Huyên nhíu mày, tuy nàng cảm thấy sắc mặt của Lý Vân Tiêu có chút khoa trương, nhưng Mạc Hoa Nguyên hình như cũng trở nên không đúng, dường như không có nhẹ nhàng thoải mái như lúc trước, ngược lại ngưng trọng và kiên quyết.

Nàng nhìn Ổ Sâm nói:

- Đừng vội nói lung tung, mà lại nhìn đi, kết quả chưa biết, ai biết tình huống thế nào, ta và ngươi đâu phải thuật luyện sư.

- Hừ!

Một tiếng hừ mỉa mai vang lên, Tiểu Huyền Tử vẻ mặt đăm chiêu, tràn đầy khinh thường cười khẩy nói:

- Hai vị còn ngây thơ cho rằng tên kia có thể thắng gia sư hay sao?

Ổ Sâm đã sớm không có hảo cảm với hắn, lạnh lùng nói:

- Ít nhất Vân thiếu còn thắng ngươi a? Tuổi chỉ lớn hơn ngươi vài tuổi, thực lực thì ngươi còn không nhìn thấy bóng lưng của người ta.

- Hừ, thực lực mạnh thì thế nào, lần này mà thua thì đầu rơi xuống đất.

Trên mặt Tiểu Huyền Tử đầy vẻ âm hiểm, trong mắt mang theo độc ác. Lý Vân Tiêu xuất hiện làm hắn cảm thấy áp lực, dĩ vãng cảm giác sự ưu việt không còn sót lại chút gì cả.

Trong lòng Cẩn Huyên căng thẳng, nhìn qua Ổ Sâm, truyền đạt tin tức, suy nghĩ hai người như nhau, cho dù như thế nào cũng phải bảo trụ tính mạng của Lý Vân Tiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.