Thầy Giáo Ác Ma

Chương 4




Mưa suốt một đêm, mặt đường được dội sạch sẽ, nước mưa cuồng cuộn hình thành nhiều rãnh nước nhỏ, cây cối ngã trái ngã phải nằm la liệt bên vệ đường, những hòn đá bị gió thổi lăn xuống những hố sâu, con đường nhỏ ngày hôm qua bây giờ có thể nói đã hoàn toàn thay đổi.

Một lần nữa ta không thể không cảm thán sức mạnh của thiên nhiên, và dĩ nhiên đường lên núi gặp mưa nên không thể đi được nữa,cho nên chúng ta chỉ còn cách đi vòng dưới chân núi, bây giờ trông chúng ta thật sự vô cùng chặt vật.

Ân Ly dùng cái khăn đen để che mặt, chỉ lộ một đôi mắt to căng tròn .

"Ngươi, thật có thể chữa khỏi mặt của ta?" Nàng hỏi lần này không biết là lần thứ bao nhiêu nữa.

Ta vốn định phát tác, hãy nhìn vẻ mặt chờ đợi, bộ dạng điềm đạm đáng yêu , nhất thời, cũng hết giận hơn phân nửa. Bất đắc dĩ vỗ vỗ vai của nàng, "Không cần lo lắng" ta cam đoan.

Nàng tự hồ như chưa thật sự tin tưởng, nhưng cũng không nói gì nữa.

Buổi trưa, chúng ta mới đến dưới chân núi, tìm khách sạn rửa mặt chải đầu một phen. Vừa bước ra cửa phòng lại đụng phải A Ly đang đứng trước cửa, "Ngươi, đang chờ ta ở đây?" Nàng đã thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ , trên mặt vẫn là che lụa đen, tóc ướt sũng .

Ân Ly có chút mất tự nhiên rũ mắt xuống, rất nhanh, lại giơ lên yên lặng xem ta , "Cửu tỷ tỷ, cần những thứ dược liệu gì."

"A?" Ta nhất thời không có kịp phản ứng. Lập tức, hiểu rõ. Có chút buồn cười sờ sờ bụng, "Dù sao trước đi ăn chút gì đã, ngươi không đói bụng sao?"

Ân Ly sửng sốt, lỗ tai đỏ, ánh mắt cũng có chút lóe ra, ồ một tiếng, cuống quít chạy xuống lâu, rất nhanh lại hấp tấp đã trở lại, theo phía sâu là tiểu nhị của khách điếm. Ta nghi ngờ nhìn nàng, Ân Ly hướng tiểu nhị vừa trừng mắt, tiểu nhị kia sợ tới mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống trên mặt đất, "Còn không mau đem đồ ăn lên"

Nhìn tiểu nhị nơm nớp lo sợ, ta cười nói, "Tiểu nhị ca, ở đây ngươi có những món gì."

Cuối cùng, ta cũng chọn được vài món ăn bình thường. Thuận tiện gọi tiểu nhị đi tiệm thuốc gần đó mua vài thứ dụng cụ và dược liều, bởi vì ta ra đi ngẩu nhiên, trên người trừ bỏ một bộ ngân châm, cái gì cũng không còn mang.

Ăn cơm xong, thể lực cũng khôi phục, tiểu nhị cũng đem lên những thứ ta dặn mua, quay đầu nhìn về phía A Ly vẫn ngồi ở trên giường, nhăn nhó giống như một cô nương xuất giá, " đem khăn mặt cởi xuống đi."

Xem nàng lắp bắp không hề có ý muốn làm theo lời ta, ta có chút không kiên nhẫn, "Ngươi không muốn trị sao?."

"Ta, ta. . . . . . Ngươi thật có thể chữa khỏi ta?" Ân Ly ấp a ấp úng, ta lập tức phát hỏa, một phen giật khăn mặt của nàng , nàng kinh hô một tiếng, lập tức lấy tay che mặt, nhìn về phía mắt của ta, không biết là ủy khuất hay là phẫn nộ. Ta sớm đã có chuẩn bị tâm lý , nhưng cũng bị chấn động một hồi, Chu Chỉ Nhược này xuống tay cũng quá ngoan độc đi.

Rất nhanh, ta khôi phục lại tinh thần, đem tay nàng kéo xuống, "Đừng sợ, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi." Đây là ta lần đầu tiên lời hứa hẹn được minh xác. Con người của ta phi thường không thích hứa hẹn, bởi vì ta sợ hãi nói lỡ. Lúc này đây ta cũng vậy không biết tại sao ma xui quỷ khiến toát ra một câu như vậy.

Có thể là lời hứa của ta có tác dụng, Ân Ly chậm rãi buông tay xuống . Trong mắt của nàng còn hiện lên một tầng sương mỏng, lại quật cường không chịu để cho nó chảy ra.

Mầy của ta nhất thời nhíu chặt, nàng không những bị hủy dung mà còn bị hạ độc.

"Có phải hay không, hết thuốc chữa?" Ân Ly lo sợ cẩn thận hỏi.

Ta ngẩng đầu, có chút không vui, đứa nhỏ này, ta không phải đã nói sẽ chữa khỏi cho nàng sao. Đối với ta không đáng tin như vậy sao, hay là nàng đối với mọ người điều không tin tưởng ?"Ta nói rồi, sẽ chữa khỏi cho ngươi." Nói xong, liền thu thập dụng cụ này nọ ra cửa, có mấy dược liệu khó kiếm. Hiện tại không còn cách nào, phải tự mình đi tìm thôi.

"Cửu tỷ tỷ, ngươi đi đâu?" Ân Ly một tay giữ chặt lấy ta. Quay đầu lại, nàng như là một đứa nhỏ sợ hãi bị bỏ rơi. Tâm trạng của ta mềm nhũn, "Ta đi tiệm thuốc tìm một số dược liệu, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi."

******************

Tất cả tiệm thuốc trong thị trấn, cùng với mấy trấn lân cận đều không tìm được dược liệu phù hớp. Ta suy nghĩ không biết có nên đi Võ Đang một chuyến không ? Đột nhiên ta nghĩ đến Mạc Thanh Cốc không thấy ta có sốt ruột không. Lập tức lắc đầu, hắn hiện tại lòng tràn đầy đều là sư phó hắn, nói không chừng căn bản là không phát hiện ta mất tích.

"Cô nương" một cái bóng đen ngăn cản đường đi của ta. Bây giờ là ban ngày ban mặt, cũng có cướp bốc sao ? Ta kinh ngạc ngẩng đầu, là một nam nhân, ước chừng 30 đến tuổi, mặt mày tuấn tú, lộ ra vẻ trầm ổn thành thục. Giữa lông mày ẩn ẩn có chút nôn nóng, sầu lo.

"Ngươi, tại sao có thể có Linh Đang?" Nam nhân một tay nhấc cánh tay của ta lên.

"A?" Ta đây mới phát hiện quần áo của ta đang măc chẳng biết lúc nào treo cái chuông nhỏ , hẳn là khi xuất môn Ân Ly treo vào . Nha đầu kia, thật sự là."Nga, này, ngươi nhận thức Linh Đang này?"

"Ngươi mau nói cho ta biết, là ai đưa cho ngươi Linh Đang." Nam nhân gia tăng lực đạo, làm cánh tay của ta đau nhức.

"Uy , ngươi buông tay" ta hét lớn.

Nam nhân sửng sốt, sắc mặt biến hóa, buông tay ra, hướng ta ôm quyền, "Tại hạ thất lễ, thỉnh cô nương thứ lỗi." Nhìn vẻ mặt hắn, không giống như là đại gian đại ác người. Ta cũng vậy buông xuống chút cảnh giác, "Là một bằng hữu treo lên ."

"Kia, có thể cho ta gặp bằng hữu của cô nương được không?" Nam nhân không thuận theo cũng không buông tha.

"Này" ta bản năng cự tuyệt, "Không tốt lắm đâu"

"Tại hạ cũng không người xấu, chính là" nam nhân như là nghĩ tới điều gì, "Thực không dám đấu diếm, trên tay cô nương là Linh Đang, là vật đính ước của thể tử ta, mà nữ nhi Ân Ly của ta luôn luôn giữa bên mình." Hắn là Ân Dã Vương? phụ thân của Ân Ly? cậu Trương Vô Kỵ ?

"Ngươi là Ân Dã Vương?"

"Cô nương nhận thức Ly nhi?" Ân Dã Vương hai mắt sáng ngời, bắt được một chút tin tức trong giọng nói của ta.

Ta gật đầu.

"Nàng, vẫn khỏe chứ." Câu hỏi này của Ân Dã Vương đã không còn khí thế như trước, trong thanh mang theo tia lo lắng nhưng không có toan tính.

"Mặt của nàng bị hủy, hiện tại đang ở khách điếm."

"Nàng, nàng còn sống?" Ân Dã Vương mừng như điên, một phát bắt được tay của ta, rất nhanh, hắn ý thức được của mình luống cuống, vội buông ra, "Thất lễ."

"Ngươi cho là nàng đã chết?"

Ân Dã Vương gật đầu, "Vô Kỵ nói cho ta biết, Ly nhi đã chết, bị chôn ở trên một hoang đảo. Ta không đành lòng để Ly nhi một mình lẻ loi hiu quạnh, nên một mình đi đến hoang đảo theo lời Vô Kỵ chỉ, muốn mang Ly nhi trở về. Kết quả lại phát hiện không thấy xác. Ta suy đoán, Ly nhi có khả năng được người cứu, liền trở về , đi khắp đại gian nam bắc tìm kiếm. Nhưng là, nửa năm qua này, vẫn không có tin tức, ta nghĩ đến Ly nhi bị. . . . ." Ân Dã Vương không có nói thêm gì đi nữa.

***********************

Ân Ly nhìn thấy Ân Dã Vương thì phản ứng cực kỳ mãnh liệt.

"Cửu tỷ tỷ, ngươi đã trở lại?" Mở cửa, nhìn thấy Ân Dã Vương ở phía sau ta, ý cười trong mắt Ân Ly liền biến mất. Rất nhanh trở nên âm u, thô bạo. Nàng nắm lấy thanh kiếm trên bàn, không nói một tiếng liền hướng Ân Dã Vương đâm tới, gặp Ân Dã Vương không có né tránh, kiếm cách hắn khoảng 6 , 7 cm, thì ngừng lại . cánh tay cầm kiếm của Ân Ly phát rung, vài lần muốn đâm tới nhưng không có dũng khí , rất mau liên thu kiếm về.

"Ly nhi" Ân Dã Vương lên tiếng gọi.

Ân Ly sắc mặt đại biến,nước mắt trực trào ra, nàng hung hăng đem kiếm ném xuống đất, chỉ vào Ân Dã Vương mắng to."Ngươi tới làm gì? Tới giết ta sao?"

Ân Dã Vương mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nói, "Ly nhi, ta là phụ thân a, mặt của ngươi làm sao vậy?"

"Phụ thân? Ha ha ~~~~~" Ân Ly cười to, tiếng cười kia nghe xong thực đau lòng, trên mặt nghiêm lại, gằn từng chữ, "Ta không có cha, chưa từng có!"

"Ngươi" Ân Dã Vương sắc mặt xanh mét, một bàn tay cao cao giơ lên.

"Như thế nào? Muốn đánh ta sao?" Ân Ly cười lạnh, Ân Dã Vương sắc mặt xám trắng, tay dừng một chút, buông xuống, "Ly nhi"

"Đừng gọi ta Ly nhi, ngươi không xứng!"

Ân Dã Vương giận dữ, "Hảo, tốt lắm." liền phất tay áo ly khai.

"Nói như thế nào đi nữa, hắn chính là phụ thân của ngươi nha." Người một nhà biến thành như vậy ta thật sự là không rõ, phải biết rằng ta rất muốn ở bên cha mẹ nha.

Ân Ly hung hăng liếc ta một cái, "Chuyện của ta, ngươi đừng có xen vào”.

Ta chán nản, ngươi nghĩ rằng ta ăn no không có việc gì làm, thích xen vào việc của ngươi sao.

Lúc này, bên cửa vang lên tiếng gõ, “ Ai đó” ta hỏi.

"Lâm tiểu thư, là ta, đưa thuốc tới ." bây giờ ta mới nhớ, ta mua một ít dược liệu, ghi địa chỉ khách điếm để người ta đưa đến.

"Những thuốc này, có thể chữa khỏi mặt của ta sao?" Ân Ly nắm lên một bao thuốc, hỏi.

"Những thuốc này đương nhiên không được, còn thiếu mấy thứ"

"Rất khó mua sao?" Ân Ly có một chút khẩn trương.

"Rất khó" ta ăn ngay nói thật.

"Là những loại thuốc gì?"

Ta không có trả lời, trong túi áo lấy ra một tờ giấy đưa cho nàng, đây là phương thuốc ta viết lúc trước. những phương thuốc cơ bản đac mua được gần hết, còn một số dược liệu quý hiếm thì ta đang tìm.

"Có thể thay thế không?" Ân Ly suy tư nửa ngày, hỏi.

Ta lắc đầu, "Không có, mấy thứ thuốc này, không thể thiếu cũng không thể thay Ta mắt sáng ngời, "Có lẽ, phụ thân ngươi. . . . . ." Vẫn chưa nói xong, đã bị lớn tiếng cắt đứt, "Không được tìm hắn"

"Vậy còn mặt ngươi ." Ta thật khó khăn nha, bằng vào khả năng của ta rất khó kiếm được mấy thứ dược liệu kia nha .

" Vậy ta không cần chữa trị nữa " Ân Ly đem gói thuốc quăng ra, nhào lên trên giường, "Ta muốn đi ngủ ."

"Ân" ta đáp ứng , bước ra khỏi cửa phòng, thời điểm đóng cửa, mới phát giác này hình như đây là phòng của ta a. Nhìn trên giường người nằm đã không thấy động tĩnh, ta bất đắc dĩ lắc đầu, đóng cửa thật kỷ, xoay người đến phòng bên cạnh .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.