Thay Đổi Ma Cà Rồng (Inuyasha Fanfic)

Chương 1




Yến Minh Tu quả nhiên vẫn còn giận, vài ngày liên tiếp không về nhà.

Ban đầu Chu Tường cũng không để ý, nhất là khi bận rộn, nhưng qua mấy ngày sau, hắn bắt đầu bất ổn trong lòng, hắn cảm thấy căn hộ của mình vắng lặng thiếu tiếng người, nơi nơi đều là bóng dáng của Yến Minh Tu, thế rồi hắn ngộ ra, hắn nhớ Yến Minh Tu rất nhiều.

Tính tình Chu Tường rất tốt, nhưng không phải không có nguyên tắc của mình. Hắn chưa bao giờ nhường nhịn người nào nhiều đến vậy, chỉ có một mình Yến Minh Tu. Mặc dù hắn không nghĩ mình làm sai chuyện gì, nhưng hắn bắt đầu không chịu nổi việc Yến Minh Tu nói không trở lại là không trở lại, thờ ơ không tiếp điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn.

Buổi tối, Chu Tường ăn cơm một mình, không vui vẻ, không ngon miệng. Hắn buông đũa, nhìn phía đối diện trống không, bất giác cảm thấy lo sợ. Đến lúc này hắn buộc phải thừa nhận, Yến Minh Tu đã sớm đi vào lòng hắn.

Đàn ông đến tuổi của hắn, muốn thừa nhận mình thích một người, cần phải có rất nhiều can đảm, chưa nói tới chuyện người đó còn là một đứa con trai kém hắn mười tuổi. Nếu hai người cứ mãi chung sống như vậy, Chu Tường vẫn sẽ rất bình tâm, nhưng hiện giờ Yến Minh Tu không nói hai lời đột nhiên biến mất, khiến Chu Tường bắt đầu cảm thấy một nỗi khủng hoảng xưa nay chưa từng có.

Khi còn ở bên nhau, hắn chưa từng nghĩ tới cảm giác của mình khi Yến Minh Tu rời đi.

Hiện giờ hắn đã biết, hắn rất khó chịu.

Đã bao nhiêu năm hắn không phải thấp thỏm chuyện tình cảm lúc gần lúc xa, khi được khi mất kiểu này rồi? Chu Tường thấy mình như một thằng nhóc con đang ngây ngất trong mối tình đầu. Không thể kiềm chế, phải tiếp cận Yến Minh Tu, xúc động nhất thời mời Yến Minh Tu về sống chung, mê muội vì Yến Minh Tu, thỏa hiệp vì Yến Minh Tu, để rồi cuối cùng bàng hoàng nhận ra, tất cả những gì hắn làm, đều là bởi hắn bắt đầu thật sự thích Yến Minh Tu.

Chẳng trách hắn bồn chồn ngờ nghệch vì mối quan hệ với Yến Minh Tu như vậy.

Chu Tường thở dài, tâm trạng khá nặng nề, nhưng đâu đó lại hơi hơi phấn khởi.

Hắn là kẻ dám làm dám nhận, tìm được người mình thích đâu phải dễ dàng, hắn không thể buông tay như thế, huống chi hai người đã sống cùng với nhau, chỉ cần hắn cố gắng, có lẽ Yến Minh Tu cũng sẽ thích hắn, đến lúc ấy không phải nhà nhà cùng vui sao.

Chu Tường ăn cơm không vô, lại tiếp tục gọi điện và nhắn tin cho Yến Minh Tu. Mấy ngày trước hắn chỉ nhắn tin cười nói hỏi han như không có việc gì, nhưng hôm nay hắn đã yếu thế, vậy nên hắn nhắn, “Minh Tu, đừng giận nữa, tôi nhớ cậu lắm, về nhà đi, chúng ta nói chuyện lại.”

Nếu Yến Minh Tu vẫn không quay về, hắn chỉ có thể vào phòng làm việc tìm thử xem ở đâu có địa chỉ chỗ làm của Yến Minh Tu, tự thân đến tìm y, ngoài cách đó, hắn không biết làm gì khác.

Nhưng khiến hắn bất ngờ, khoảng hơn mười giờ tối, Yến Minh Tu về nhà.

Chu Tường mừng suýt điên, nhào đến ôm lấy y, mạnh bạo hôn một miếng, “Cục cưng ơi, hết giận rồi à? Mấy ngày cưng không về, anh thấy trong nhà chẳng đâu vào đâu cả.”

Vẻ mặt Yến Minh Tu dịu đi một chút, tuy nhiên y vẫn chưa chịu bỏ qua, “Anh bảo muốn nói chuyện với tôi, chuyện gì? Nếu vẫn là mấy câu cũ thì dẹp đi.”

Chu Tường vò đầu, trầm ngâm, không biết chọn từ ngữ sao cho thích hợp, bèn nói thẳng ra luôn, “Minh Tu, tôi có thể theo đuổi cậu không?”

“Cái gì?”

“Tôi muốn theo đuổi cậu.” Chu Tường thành khẩn nói, “Không phải như bây giờ, cậu đến đây hơn ba tháng rồi, chúng ta sống chung không tệ, tôi rất thích cậu, tôi không biết trong lòng cậu nghĩ thế nào, nhưng tôi muốn ở gần bên cậu, tôi muốn thật sự cùng với cậu, thế nên, tôi có thể theo đuổi cậu không?”

Yến Minh Tu ngẩn người, vẻ mặt như thể không cách nào hình dung, “Anh thích tôi?”

Chu Tường gật gật đầu, hơi mắc cỡ, “Tôi nói chuyện hay làm việc đều khá thẳng thắn, thích cậu cũng chẳng có gì mà không dám nhận. Tôi rất thích cậu, cậu cũng đâu phải vô cảm với tôi đúng không, nếu không thì cậu đã chẳng tức giận mấy ngày nay như thế, đúng không? Cậu cho tôi một cơ hội được không?”

Đôi mắt sáng trong của Yến Minh Tu nhìn hắn chằm chằm, dù bề ngoài hắn có vẻ bình tĩnh, nhưng nội tâm lại cuộn trào xúc cảm.

Ý của Chu Tường rất dễ hiểu, hắn muốn nói chuyện yêu đương, chứ không phải tiếp tục làm bạn tình cùng ăn cùng ở.

Yến Minh Tu nghĩ, mình hẳn phải nên tức giận với yêu cầu tham lam vô độ của Chu Tường, nếu y biết mối quan hệ này vướng víu như vậy, ngay từ đầu nhất định y đã không giao thiệp với hắn. Nhưng y lại không thể nổi giận, thậm chí nhìn Chu Tường ngại ngùng đứng đó, nhìn ánh mắt vừa hiền hoà vừa kiên định của hắn, ngay cả mấy lời châm chọc mỉa mai y cũng nói không ra.

Có lẽ ở chung lâu cũng sẽ nảy sinh cảm tình, ít nhiều y vẫn không đành lòng với hắn.

Hơn nữa, chuyện Chu Tường nói thích y còn khiến y đắc chí vô cùng, tâm trạng bực bội khó chịu cả tuần qua cũng tốt hơn nhiều lắm. Thực ra y không quá bất ngờ, y đã sớm nhận thấy ánh mắt Chu Tường tràn ngập mê đắm với y, kiểu ánh mắt như vậy, từ nhỏ đến lớn đã có rất nhiều người dùng để nhìn y, nhưng hiện giờ nghe chính miệng hắn nói ra, y vẫn cảm thấy hơi là lạ.

Yến Minh Tu cười nhẹ, ngạo nghễ nói, “Được thôi, anh cứ theo đuổi tôi, nhưng nếu anh đã muốn thế, thì không được gặp lại Lan Khê Nhung kia nữa, tôi nhắc lại, tôi không thích gã ta.”

Chẳng biết tại sao, gã họ Lan khiến y có cảm giác bị uy hiếp, vậy nên y căm ghét cực kỳ.

Chu Tường cười nói, “Minh Tu, anh thấy cưng đúng là ghen với cậu ta đó, cưng nhận đi, nhận đi cho anh Tường vui nào.”

Yến Minh Tu nhíu mày nói, “Anh đang đánh trống lảng đấy à?”

“Không dám, tôi biết rồi, trừ phi bắt buộc phải gặp ở công ty, còn lại thời gian cá nhân, tôi sẽ không bao giờ gặp riêng cậu ta.”

Lúc này Yến Minh Tu mới gật đầu hài lòng, “Anh nấu cơm đi, tôi đói rồi.”

Chu Tường dịu dàng nói, “Sao muộn thế này còn chưa ăn, ngồi chờ một lát, tôi làm ngay đây.”

Chu Tường tận tâm tận lực dỗ dành hai ngày, cuối cùng cũng vỗ về được Yến Minh Tu, hai người lại khôi phục cuộc sống như trước, chỉ khác ở chỗ, Chu Tường bắt đầu đối đãi Yến Minh Tu bằng cả tấm chân tình.

Chu Tường dù ăn nói hay hành xử cũng đều khéo léo khôn ngoan, nhưng trên phương diện tình cảm, hắn vẫn còn bám sát chủ nghĩa lý tưởng rất đơn thuần. Mặc dù trước đây hắn có không ít bạn tình, nhưng tất cả cũng chỉ để thoả mãn nhu cầu sinh lý, đến thời điểm hắn nhận ra mình thích một người, hắn có thể bình tâm tĩnh ý, đặc biệt hết lòng vì riêng mình người đó. Hắn vốn không phải là kẻ trăng hoa ong bướm, khi hắn tìm được người quý giá của hắn, hắn muốn toàn tâm toàn ý hướng về người đó, cùng người đó nói lời yêu, cùng người đó bước về phía trước.

Hắn cũng rất hài lòng về quan hệ hiện giờ với Yến Minh Tu, không ít người cũng bắt đầu từ trên giường, sau đó thật lòng gắn kết với nhau, chỉ ngẫm lại cũng đủ vui rồi. Tuy Chu Tường không quá nắm chắc, nhưng cảm giác được thành đôi với Yến Minh Tu thật tuyệt vời, thật hấp dẫn, vậy nên hắn chỉ phân vân một lát, rồi nhất quyết đâm đầu vào.

Chu Tường vốn cũng đã rất tốt với Yến Minh Tu, nay lại càng tốt hơn nữa, Yến Minh Tu ở nhà chỉ cần duỗi tay nằm không, sinh hoạt hàng ngày đều do Chu Tường thu xếp. Bản thân Yến Minh Tu không phải người lười biếng, lúc sống một mình ở nước ngoài, y cũng có thể tự chăm sóc mình, nhưng sau khi cùng sống với Chu Tường, y bắt đầu không làm gì cả. Y ỷ lại mọi thứ vào Chu Tường, nhưng y không nhận ra điều đó, y chỉ nghĩ, Chu Tường thích y, nên như vậy là lẽ đương nhiên.

Những ngày tháng đó là quãng thời gian mãn nguyện nhất của Chu Tường, hắn có công việc thu nhập không tồi, có người mình yêu làm bạn, hắn dùng trái tim đầu tư một mối tình, hắn tràn ngập niềm tin vào tương lai tươi sáng. Cuộc sống của hắn khi ấy, quả thật không có gì phiền não.

Hôm đó hắn đến công ty tìm Thái Uy, vừa khéo chạm mặt Lan Khê Nhung.

Hắn chào Lan Khê Nhung một tiếng, không nhiều lời gì thêm, hắn đang có việc cần bàn với Thái Uy. Chẳng ngờ bàn việc xong, bước ra khỏi văn phòng, Lan Khê Nhung vẫn đang tựa vào tường chờ hắn.

Chu Tường hơi bất ngờ.

Lan Khê Nhung thấy hắn đi ra, cười đón hắn, “Hôm nay trùng hợp quá, rất đúng lúc, lát nữa đi đâu ăn cơm nhé.”

Chu Tường nhớ tới Yến Minh Tu, tuy áy náy, nhưng thật lòng hắn cũng không muốn quá thân cận với Lan Khê Nhung, thứ nhất vì cả hai đã từng tan rã trong không vui, thứ hai vì Lan Khê Nhung bây giờ đâu còn như xưa nữa, quá thân mật với y cũng chẳng hay ho gì, vậy nên hắn ngẫm nghĩ rồi từ chối, “Hôm nay có việc mất rồi, để khi khác vậy.”

Lan Khê Nhung thất vọng thấy rõ, “Anh Tường, anh quên mất anh đã mời em ăn cơm rồi à?”

Chu Tường lúng túng nói, “Dạo này anh bận quá, mà anh nghĩ chắc cậu cũng bận, anh thấy ngày nào cậu cũng phải đi quảng bá, cứ đợi bao giờ cùng xong việc thì tính sau.”

Lan Khê Nhung sao có thể không hiểu mấy lời này chỉ là nói suông, khóe môi y run run, nhịn không được nói, “Anh Tường, em cứ tưởng anh là người rộng lượng, nhưng không ngờ đến giờ anh vẫn chưa chịu tha lỗi cho em.”

Chu Tường vội vàng giải thích, “Đừng nghĩ thế, anh hệt giận từ lâu rồi.”

“Thế thì sao còn phải lạnh nhạt với em?” Đôi mắt Lan Khê Nhung ngập tràn ai oán, “Chúng ta đã từng rất khăng khít, chẳng lẽ không thể trở lại như xưa à? Giờ bao nhiêu người vây quanh em, nhưng em vẫn chỉ xem một mình anh là bạn, bởi vì em biết anh thật lòng tốt với em. Anh Tường, chúng ta không thể lại như xưa sao?”

Chu Tường thở dài, “Khê Nhung, chúng ta không thể trở lại như xưa được. Cậu đã không còn là người mẫu không tên, mà anh cũng không phải độc thân một mình nữa. Cậu nói xem, cậu có thể như xưa, mỗi ngày quấn lấy anh không rời không? Cậu không thể, mà anh cũng không thể, chúng ta đều đã có lối riêng, nhưng anh thề, anh tuyệt đối không còn trách cứ gì cậu.”

Lan Khê Nhung đập tường, “Anh Tường, nói qua nói lại, anh lảng tránh em vì bạn trai nhỏ chứ gì? Cậu ta ghen phải không?”

Chu Tường càng lúc càng khó xử, hắn nhầm rồi, Lan Khê Nhung không hề trưởng thành, ăn nói cư xử vẫn hàm hồ, vẫn thiếu chín chắn như thế. Hắn nhìn nhìn xung quanh, may mà không có ai.

Hắn cũng không muốn nói gì thêm, chỉ có thể vỗ vai y, khuyên nhủ, “Khê Nhung, chuyện qua rồi thì để nó qua đi, anh Tường thấy cậu đã thành danh rồi, thật sự mừng thay cho cậu, chỉ có điều chúng ta…”

Lan Khê Nhung thình lình túm lấy tay hắn, xoay người ép nghiến hắn lên tường, khuôn mặt khả ái thân thiện luôn nở nụ cười trước ống kính lúc này vặn vẹo vì tức giận, “Anh Tường, em thật lòng rất ân hận, ân hận sao không về sớm một chút. Anh cũng từng thích em mà, em đúng là quá ngu xuẩn, tự nhiên lại bị dọa sợ. Bạn trai kia tốt hơn em ở chỗ nào? Anh nói cho em biết, chúng ta còn có thể không? Em muốn bắt đầu lại một lần nữa với anh, không phải bạn bè, không phải anh em, em muốn cùng với anh.”

Chu Tường trợn mắt nhìn.

END20.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.