Thay Đổi Chính Mình

Chương 13: Không được tự nhiên




- 100 khỏa Thanh Linh Châu.

Giang Trần thời khắc không quên nhiệm vụ của mình.

- A!

Trong lúc đó, Giang Trần phảng phất nghe được ở chỗ sâu trong địa quật truyền đến một tiếng kêu thảm, thanh âm dồn dập mà thê lương. Bởi vì ở trong địa quật, các loại tiếng vang uốn lượn, để cho người căn bản không cách nào phân biệt.

- Lúc này mới là tầng không gian thứ nhất, đã có người trúng chiêu?

Trong lòng Giang Trần chấn động.

Ngay lúc này, Giang Trần chỉ cảm thấy sau đầu có tiếng xé gió.

Không tốt, có đánh lén!

Giang Trần bên tai khẽ động, tay áo hất lên, phảng phất sau đầu sinh mắt, một thanh Trọng Vũ Phi Đao xẹt qua một đạo u mang, ở trong Hắc Ám địa quật, như một cầu vồng xinh đẹp.

Hưu!

Chỉ nghe được một tiếng rên lên đau đớn, Trọng Vũ Phi Đao đã bắn trúng một vật, ầm ầm rơi xuống đất.

Một con Thanh Dực kiếm điểu!

Thanh Dực kiếm điểu này, hai cánh và miệng đều bén nhọn như đao, so với bội kiếm của võ giả còn sắc bén hơn rất nhiều.

- Thanh Dực kiếm điểu, cánh nhận cùng miệng này, quả nhiên so với kiếm còn sắc bén a.

Giang Trần rút Trọng Vũ Phi Đao về, lấy Thanh Linh Châu trên trán Thanh Dực kiếm điểu, bỏ vào trong túi.

- A, trận đầu báo cáo thắng lợi, ngược lại là đến rất nhanh.

Giang Trần thông qua cùng Thanh Dực kiếm điểu tiếp xúc lần thứ nhất, đại khái minh bạch trình độ của Thanh Dực kiếm điểu.

- Thực lực của Thanh Dực kiếm điểu này, nhiều lắm chỉ tương đương với bốn mạch chân khí cường giả. Bất quá, tốc độ rất nhanh, hơn nữa ở trong bóng tối là địa bàn của bọn nó, có ưu thế thiên thời địa lợi. Nếu như người thí luyện tu vi không thắng nó một bậc, muốn đối phó Thanh Dực kiếm điểu này, là không dễ dàng.

Đã có kinh nghiệm trận chiến đầu tiên, trong nội tâm Giang Trần yên ổn rất nhiều.

Hắn cũng không tăng tốc độ lên, mà là một đường từ từ đi, đem 《 Thiên Mục Thần Đồng 》 cùng 《 Thuận Phong Chi Nhĩ 》 phát huy đến mức tận cùng.

Mượn nhờ ưu thế này, một ngày thời gian, Giang Trần đã gặt hái được mười hai khỏa Thanh Linh Châu.

- Một ngày, thu hoạch mười hai khỏa Thanh Linh Châu, tốc độ này không tính nhanh, nhưng cũng không chậm a. Nếu như mỗi ngày có thể bảo trì trình độ này, sáu bảy ngày sau, ta liền có thể đi ra ngoài rồi.

Giang Trần trải qua một ngày, thu hoạch tương đối khá, tin tưởng cũng tăng nhiều.

Bất quá ngày hôm sau, Giang Trần liền phát hiện, khu vực hơn mười dặm hắn hoạt động này, tần suất Thanh Dực kiếm điểu qua lại, phảng phất trong vòng một đêm liền ít đi rồi.

- Thanh Dực kiếm điểu là Linh thú, cũng có trí tuệ. Biết rõ nhân loại mạnh hơn, nên đã trốn đi a.

Thoáng cái toát ra hơn trăm chư hầu truyền nhân, mỗi người giết một ít, cái số lượng này cũng phi thường kinh người.

Cho nên, Giang Trần đối với số lượng Thanh Dực kiếm điểu giảm mạnh, cũng không thấy kỳ lạ quý hiếm.

- Gặp quỷ rồi, Thanh Dực kiếm điểu này, chẳng lẽ trí tuệ so với nhân loại còn cao hơn? Ngày đầu tiên lão tử còn săn giết hai cái, ngày hôm sau, đừng nói săn giết, ngay cả lông chim cũng không thấy!

- Đáng giận, những kiếm điểu này, chẳng lẽ đều bị những chư hầu truyền nhân cường đại kia giết sạch rồi? Lão tử không muốn đi tầng không gian thứ hai mạo hiểm a.

Một đường đi tới, trong tai Giang Trần nghe được những âm thanh lộ vẻ phàn nàn này.

Phảng phất trong vòng một đêm, Thanh Dực kiếm điểu trong tầng không gian này đều bị tàn sát sạch sẽ.

Mặc dù là Giang Trần, dựa vào các loại ưu thế, suốt một ngày hôm sau, cũng chỉ săn giết được ba con Thanh Dực kiếm điểu.

Ngay cả Giang Trần cũng như vậy, những người khác có thể nghĩ.

- Xem ra, không thể ở tầng thứ nhất bồi hồi rồi. Nhất định phải tiến vào tầng thứ hai, thậm chí là tầng thứ ba!

Giang Trần phỏng đoán, có lẽ trí tuệ của Thanh Dực kiếm điểu này kinh người. Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ liền không có.

Nhất niệm đến đây, Giang Trần tăng thêm tốc độ, hướng chỗ sâu trong vô tận địa quật cấp tốc lao đi.

Ở trong vô tận địa quật, bốn phía đen kịt, dưới mặt đất đều là đầm lầy vũng bùn, tiến lên nhanh, kia cũng là rất có phong hiểm.

Chỉ là, Giang Trần tài cao gan cũng lớn, hắn băn khoăn không nhiều như vậy.

Quả nhiên, ước chừng tiến lên một hai trăm dặm, không gian trong vô tận địa quật rõ ràng rộng lớn hơn. Các loại sinh vật dưới mặt đất trong Địa quật, cũng trở nên sinh động.

Sau đó ngày thứ ba, ngày thứ tư, Giang Trần thu hoạch, lại một lần nữa phong phú.

Ngày thứ ba, gặt hái được mười một khỏa Thanh Linh Châu.

Ngày thứ tư, gặt hái được tám khỏa Thanh Linh Châu.

Như vậy tính toán xuống, tổng thu hoạch bốn ngày, thì có ba mươi bốn khỏa.

- Bốn ngày, ba mươi bốn khỏa, theo như cái tốc độ này, vẫn có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ.

Giang Trần tính toán thu nhập của mình, cùng mục tiêu còn kém sáu mươi sáu khỏa.

Thế nhưng mà, đã đến ngày thứ năm, sự tình quỷ dị lại xảy ra.

Chung quanh nơi này một hai trăm dặm, Thanh Dực Kiếm Điểu lại xuất hiện giảm mạnh lần nữa.

- Thanh Dực Kiếm Điểu, thật sự có trí tuệ như vậy?

Giang Trần có chút nghi hoặc, trên tư liệu mà Tiềm Long thi hội cung cấp, cũng không có loại giới thiệu này a.

Hơn nữa, căn cứ tiền nhân lưu lại kinh nghiệm, giết Thanh Dực Kiếm Điểu, ở tầng thứ nhất cùng tầng thứ hai, liền có số lượng đầy đủ rồi.

Trừ khi là nhiệm vụ Nhất phẩm chư hầu, ngẫu nhiên mới cần đi vào tầng không gian thứ ba.

Thế nhưng mà, hôm nay Giang Trần suy tính, có lẽ mình đã tiến nhập tầng không gian thứ hai. Nhưng ở tầng không gian thứ hai này, rất hiển nhiên Thanh Dực Kiếm Điểu đã diệt tuyệt.

- Móa nó, đây không phải lừa người sao? Lúc nào Thanh Dực Kiếm Điểu khó tìm như vậy? Trên tư liệu đều là lừa người a? Đều nói sinh vật tối đa trong vô tận địa quật, là Thanh Dực Kiếm Điểu! Thế nhưng mà, lão tử mấy ngày nay, ngay cả lông chim cũng không có gặp được một cộng.

- Đúng vậy a, ta bất quá là khiêu chiến Thất phẩm chư hầu, đạt được mười khỏa Thanh Linh Châu là đủ rồi. Chẳng lẽ ông trời ngay cả nhiệm vụ đơn giản như vậy, cũng không cho ta hoàn thành sao?

Cùng loại phàn nàn, Giang Trần lại một lần nữa nghe được.

Trong lòng của hắn cũng cảm thấy kỳ quái, theo lý mà nói, nếu như Thanh Dực Kiếm Điểu này khó tìm như vậy, hạn mức nhiệm vụ sẽ không định cao như vậy.

Chẳng lẽ nói, Thanh Dực Kiếm Điểu này, là bị người xua đuổi đi hay sao?

Nghĩ đến loại khả năng này, lông mày Giang Trần hơi nhíu lại. Cái này không phải là không có khả năng, dùng Long Ngâm Dã cùng Long Cư Tuyết bá đạo, huynh muội bọn họ hoàn toàn làm được ra loại sự tình này.

- Nếu như bọn hắn có thủ đoạn đặc thù gì, một đường khu trục Thanh Dực Kiếm Điểu, phóng ra tín hiệu để cho Thanh Dực Kiếm Điểu sợ hãi, là hoàn toàn có khả năng xua đuổi Thanh Dực Kiếm Điểu đến chỗ càng sâu trong địa quật.

Ý niệm trong đầu Giang Trần chuyển đến nơi đây, thầm mắng một tiếng, hắn cảm thấy, mình suy đoán tám chín phần mười là có đạo lý.

- Nếu thật như ta suy đoán, Long gia huynh muội không khỏi quá độc ác. Bọn hắn đây là muốn đoạn đường lui của những Đê Phẩm chư hầu truyền nhân kia a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.