Thâu Tâm Tiểu Xà Tiên

Chương 17




Lý Kỳ nghi ngờ nói: - Phu nhân, vì sao cô nói như vậy?

Tần phu nhân thở dài, buồn bã nói: - Nhớ ngày đó ngươi bán đi một nửa cổ phần Túy Tiên Cư của ta, khi đó Túy Tiên Cư đã bên bờ vực phá sản, vậy mà chỉ trong một năm ngắn ngủi, Túy Tiên Cư không chỉ cải tử hoàn sinh, hơn nữa còn vượt qua cả thời điểm huy hoàng nhất. Thực lòng, điều này làm cho ta có chút không ngờ đến, không chỉ có như thế, giống quán rượu, xưởng chế tác ngọc lưu ly và các kiểu kinh doanh khác đều là một mình ngươi làm ra, ta vốn cũng không giúp gì cho ngươi, thậm chí có thể nói là ta với nhà ngươi chẳng liên quan gì, nếu mà nói là thành lập công ty tập đoàn..., giá trị trong 5% cổ phần của ta sẽ tăng gấp mấy lần, điều này đối với ngươi mà nói thật sự là không công bằng.

Lý Kỳ sau khi nghe xong, nhất thời sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tần phu nhân.

Tần phu nhân thấy hắn hai mắt đăm đăm, lông mày nheo lại, liền hỏi: - Ngươi nhìn cái gì?

Lý Kỳ ngẩn người ra, vội lắc lắc đầu nói: - Có nhìn cái gì đâu, ta chỉ là tò mò vì sao phu nhân lại nói như vậy, chẳng lẽ điều đó đối với phu nhân mà nói không phải là một chuyện tốt sao? Nếu là Thái lão hồ ly nói, lão ta chắc phải vui phát điên mất.

Tần phu nhân cười khổ lắc đầu, nói: - Ngươi biết đó, ta cùng Thái viên ngoại không giống nhau. Ta đây mà nói chỉ có thể nói không phải chuyện xấu, nhưng cũng không phải là chuyện tốt.

Lý Kỳ buồn bực nói: - Phu nhân, lời này của cô nói quá thâm thúy, có thể đơn giản một chút không?

Tần phu nhân cười nói: - Ngươi cũng đã biết ta trước kia vì sao không hỏi qua về chuyện Túy Tiên Cư.

Lý Kỳ trợn mắt, nói: - Ta nhớ phu nhân ngươiđã từng nói, cô là một quả phụ vì vậy không tiện ra mặt xử lý Túy Tiên Cư.

Sắc mặt Tần phu nhân thoáng buồn, nói: - Đây chỉ là tự mình tìm cớ cho mình thôi. Nhớ rõ ngươi ngày ấy từng mắng ta bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, trong đó có một câu là nói như này, “Túy Tiên Cư là tổ nghiệp Tần gia, cô không cân nhắc chấn hưng Túy Tiên Cư như thế nào, lại muốn bán gấp, thế là bất hiếu”.

- Hãy khoan!

Lý Kỳ vừa nhấc tay, nói: - Ta thực sự không phải là chửi, mà là để cho cô biết một sự thật mà thôi. Hơn nữa coi như khi nói, ta cảm thấy ta cũng không hề nói sai.

Tần phu nhân lắc đầu nói: - Ngươi chỉ nói đúng phân nửa, ta bất hiếu, nhưng không phải bất hiếu mà ngươi nói. Ngươi có nghĩ qua hay không, cho dù ta đem Túy Tiên Cư xử lý gọn gàng ngăn nắp, nhưng là đợi sau khi ta chết, Túy Tiên Cư cũng nhất định sẽ rơi vào tay người ngoài, bất kể là ngươi hay là Thái viên ngoại cũng đều tốt. Chung quy cũng không phải người của Tần gia. Trong ba tội bất hiếu, không có con chính là tội nặng nhất, kỳ thực ta vẫn luôn là một kẻ bất hiếu, ta thẹn với liệt tổ liệt tông Tần gia, cũng chẳng thể thay đổi được gì nữa rồi. Một khi đã như vậy, ta hoặc cố gắng xử lý tốt Túy Tiên Cư, hoặc là đem bán đi, thì có gì khác biệt?

Thì ra là thế, nàng lúc ấy cũng không phải e dè cái gọi là trinh tiết, mà là tuyệt vọng đối với chính mình, cũng đúng, nàng có thể trông coi Túy Tiên Cư mười năm, hai mươi năm nhưng không thể trông coi được một trăm năm, Túy Tiên Cư sớm hay muộn có một ngày vẫn sẽ rơi vào tay người ngoài. Nếu nàng có con trai, tin tưởng nàng chắc chắn tận tâm tận lực xử lý tốt Túy Tiên Cư, sẽ không đối mặt với tiêu cực như bây giờ.

Lý Kỳ chợt nhận ra, trầm ngâm một lát, nói: - Một khi như vậy, tại sao lúc ấy phu nhân lại đồng ý?

- Bởi vì ngươi.

- Cái gì?Lý Kỳ kinh hãi, hai mắt trợn tròn, không thể tin nổi lời Tần phu nhân, nói: - Bởi vì ta? Phu nhân nàng...Nói đến chỗ này, trên mặt hắn lại hơi lộ ra một tia đắc ý, cái gì gọi là sức hấp dẫn, đây là sức hấp dẫn nha.

Tần phu nhân giận tái mặt nhìn hắn liếc mắt một cái, nói: - Ngươi nghĩ đi đâu vậy. Ta nói là bởi vì ngươi thu nhận và giúp đỡ những người dân chạy nạn.

“Mẹ kiếp, tình cảm lại bị hiểu lầm.”Lý Kỳ thở dài một hơi, vỗ ngực một cái nói: - Thì ra là thế, thật là khiến tâm trạng ta bị chấn động đấy.

“Người này thật đúng là một kẻ yêu ghét thất thường.” Tần phu nhân buồn bực nói: - Lần sau hy vọng ngươi có thể nghe cho hết lời ta nói.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Được được, phu nhân mời nói, ta nghe là được rồi.

Tần phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu, nói tiếp: - Kỳ thật ngay từ đầu, ta chẳng qua cũng chỉ là ngựa chết coi như ngựa sống ý, nhưng sau này, ta thấy ngươi vì dân chạy nạn chọn giữ quán rượu, cũng cảm thấy thêm phần trách nhiệm, ta thật sự không muốn bọn họ lại phải trải qua cuộc sống lang thang vất vưởng nữa. Bây giờ ngươi đã rõ ta vì sao lại nói như vậy rồi chứ?

Mồ hôi túa ra như tắm. Một tấm chân tình kinh thiên động địa, quỷ thần cảm động lại không phải lý do tuyệt đối ảnh hưởng đến nàng, thật thất bại. Lý Kỳ lắc đầu, khó hiểu nói: - Không rõ.

Tần phu nhân tức giận nói: - Chẳng lẽ ngươi không đang nghe sao?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Ta đang nghe mà, nhưng những điều mà cô nói, và thành lập tập đoàn công ty có thì có liên quan gì?

- Như thế nào mà không liên quan." Tần phu nhân nói: - Ta muốn nói cho ngươi biết, Túy Tiên Cư có thể kiếm bao nhiêu tiền, ta cũng không thèm để ý, chỉ tiền kiếm được trong năm nay cũng đủ cho ta tiêu cả đời rồi, hơn nữa khổng thể để cho tổ nghiệp của Tần gia đi xuống, hiện tại hi vọng duy nhất của ta chính là các ngươi thu xếp cho tốt những người dân bị nạn kia, do đó ta cảm thấy thành lập tập đoàn công ty đối với ngươi mà nói, cũng không công bằng, ta cũng không muốn nợ ngươi nhiều, ngươi duờng như là muốn sửa lại lời nói của mình..., ta cũng sẽ ủng hộ ngươi.

“Hoá ra là cô ta muốn cho ta cổ phần.” Lý Kỳ cười nói: - Phu nhân, cô thật lương thiện.Nói vậy rồi, hắn chuyển ý, nói:- Nhưng ta hoàn toàn cảm thấy, ta nợ cô nhiều lắm, nếu không có cô lúc trước bao dung, thu nhận và giúp đỡ ta, thậm chí nguyện ý cùng ta hợp tác, ta sẽ không có buớc tiến như ngày hôm nay, nói không chừng ta còn phải đi xin cơm, dù sao không phải cũng đều nhân từ lương thiện như phu nhân và Ngô đại thúc, cho nên bất luận như thế nào, ta cũng đều nhớ ơn cô, tấm chân tình này rất khó để đền đáp. Nhưng, làm ăn là làm ăn, điều này ta rất rõ ràng, ta cũng hy vọng phu nhân cũng không hồ đồ, tránh việc người khác nghĩ rằng ta dùng quỷ kế để cướp lấy Túy Tiên Cư.

Dừng một chút, hắn lại nói: - Chuyện cổ phần, ta cũng đã nghĩ qua, ta tính toán nếu thành lập công ty tập đoàn, ta hy vọng ta và phu nhân mỗi người xuất ra một phần cổ phần, một phần cho Ngô đại thúc, ông ấy vì Túy Tiên Cư hết sức tận tụy, chết cũng không đổi, ông ấy xứng đáng được hưởng để dưỡng già, lợi ích từ chỗ cồ phần này sẽ do hậu bối của ông ta kế thừa, nhưng không có quyền quyết định. Phần kia ta tính phân cho Tiểu Ngọc và Điền thợ mộc, hai người bọn họ năng lực ngang nhau, Tiểu Ngọc là tương lai của Túy Tiên Cư, chúng ta nhất định phải bồi dưỡng chuyên sâu, tiền vàng cũng là một lĩnh vực cần đào tạo, về phần Điền thợ mộc, cha mẹ hắn đều là nguời cực kì xuất chúng, chúng ta nên luận công ban thưởng, thưởng cho họ một cách tương xứng, cũng có thể làm gương cho những kẻ khác, chỉ cần các ngươi có bản lĩnh, bất kể già, trẻ, lớn, bé, ngươi đều có thể được thưởng.

Tần phu nhân nhíu mày, trầm ngâm một hồi lâu, cười nói: - Ngươi nói không sai, những thứ này Ngô thúc bọn họ đều cần phải được, nhưng, ta nghĩ này hai phần cổ phần này rút ra từ năm phần của ta, ngươi cứ giữ lại năm phần của mình. Ngươi không cần tranh với ta nữa, nếu ngươi không đồng ý, ta cũng sẽ không đáp ứng việc thành lập công ty tập đoàn.

Lý Kỳ tuyệt đối không nghĩ đến Tần phu nhân bỗng nhiên lại chơi hắn một vố, buồn bực nói: - Phu nhân, cô đúng là đang uy hiếp ta đó.

Tần phu nhân cười, nói: - Ngươi uy hiếp ta cũng không duới một hai lần đâu, có qua mà không có lại là vô lễ.

- Vậy cái lễ này của cô cũng thật là lớn đấy.

- Nói cho cùng, vẫn là ta kiếm được, mặc dù trong vòng một năm nay ta làm vô cùng ít, nhưng lại giữ phần bằng ngươi, đối với điều này trong tâm ta vẫn rất bất an, cho nên mong ngươi để ta toại nguyện lần này.

Lý Kỳ do dự trong chốc lát, gật đầu nói: - Vậy được. cứ theo lời cô nói mà làm. Nhưng phu nhân, người làm ăn nói chuyện làm ăn, cô về sau cũng đừng khẳng khái như vậy, điều này cũng không phải là việc nhỏ đâu. Một quyết định của cô cũng có thể làm tổn hại đến Túy Tiên Cư, lần này là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, lần sau không được như thế nữa.

Tần phu nhân cười nói: - Ngươi yên tâm, ta đã sớm nghĩ kỹ, sau khi ta chết, ta sẽ đem tiền của ta tích góp đưa cho nhà mẹ đẻ, ba phần trong đó sẽ quyên góp cho ngân sách của trẻ mồ côi.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:- Phu nhân, cô đều đã nghĩ kỹ, cô thật đúng là mưu tính sâu xa.

Tần phu nhân cười nói: - Ta ngày nào cũng rỗi rãi như vậy, nếu việc này không nghĩ kĩ thì ta và cái xác không hồn có khác gì nhau.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Cũng đúng, thật là rảnh quá mà, vậy nên mới thích ngợi lung tung, xem ra ta về sau phải tìm nhiều việc hơn cho cô làm mới được.

Tần phu nhân cười mỉm, nói:- Ta có quyền phủ nhận.

Lý Kỳ cười ha hả, nói:- Phu nhân, hôm nay miệng lưỡi cô thật làm cho ta kinh ngạc quá đi.

Tần phu nhân sửng sốt, cũng cảm giác hôm nay miệng lưỡi của mình thật bá đạo, cười khổ lắc đầu, không nói lên lời.

Nhưng vào lúc này, Lý Kỳ bụng bỗng nhiên phát ra tiếng sôi, khiến Tần phu nhân khẽ nở nụ cười. Tuy nhiên Lý Kỳ kia cũng không phải thuộc vừa, nói:- Ai dà, nói nhiều đến đói cả bụng, phu nhân, bây giờ ta xuống bếp ăn cơm đây, cô có muốn đi cùng không?

Tần phu nhân cũng cảm giác bụng có phần đói liền nói: - Vậy ngươi chuẩn bị nấu món gì?

- Có cái gì thì làm cái đó, ta nấu ăn không kém đâu.

Lý Kỳ đi xuống bếp, nhấc cái lồng bàn lên, một bát cánh gà trắng nõn hiện ra trước mặt hắn, - Trời! Ai để thứ thơm ngon này ở chỗ này vậy, nhất định phải trọng thưởng. Làm gì thì ngon nhỉ, cánh gà chiên? Phu nhân hình như không thích ăn đồ nhiều mỡ, muộn thế này rồi ăn đồ nhiều mỡ sẽ khó ngủ lắm đó.Nhíu mày ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên mắt rực sáng, nói: - Có cách rồi.

Trước tiên hắn đem cánh gà ngâm vào nước, sau đó xuống hầm rượu, lôi ra một bình rượu nho lâu năm Thiên hạ vô song, rồi sau đó lấy cánh gà ra và để vào một cái bát ngâm nước sạch, rồi sau đó chuẩn bị hành, gừng và gia vị, nêm thêm một chút nuớc mắm.

Vớt cánh gà trong nước ra, nhanh chóng lấy dao rạch lên mỗi cánh gà vài phát, ngâm vào rượu vang gia vị một lúc. Sau đó, đun nóng nồi, đổ chút dầu, phi thơm hành và gừng sợi, đổ cánh gà vào xào vài phút, đổ rượu Thiên hạ vô song vào, hầm nhỏ lửa khoảng 20 phút, thỉnh thoảng lật mặt cánh gà, nước xốt đổi màu thì cho ra đĩa.

Đích thị là hắn đang làm món cánh gà hấp rượu vang.

Sau khi Lý Kỳ đi ra ngoài, Tần phu nhân lại bắt đầu tính sổ sách, cũng không biết mất bao lâu, một mùi hương tuyệt hảo đang len lỏi qua khe cửa bay vào phòng, chưa chờ Tần phu nhân nhận ra, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng hát nghêu ngao của Lý Kỳ, - Cánh gà hầm ruợu đây, món mà ta yêu nhất đây.

Tần phu nhân thật nhịn không nổi bật cười khanh khách.

- Phu nhân, cô còn ở đây sao?

Tần phu nhân vội nhịn cười, nói: - Vào đi.

Vừa dứt lời, Lý Kỳ liền bưng lên một cái mâm cùng với chén đĩa, đặt ở trên bàn. Trong mâm là 8 cái cánh gà màu đỏ được bày biện thật đẹp mắt thành 2 hàng.

Tần phu nhân ngửi thấy mùi rượu thơm lừng, không khỏi ngạc nhiên bèn hỏi:- Món gì vậy?

Lý Kỳ tỏ vẻ rất hả hê nói: Cái này gọi là “cánh gà vô song” dùng Thiên hạ vô song nấu đó. Mau mau nếm thử chút coi. 

Nói xong hắn liền mang tới một bộ dao nĩa.

Tần phu nhân hai tay lăm lăm dao dĩa, xiên một miếng cánh gà bỏ vào trong bát của mình, cắt từng miếng nhỏ, nhẹ nhàng thưởng thức, thịt gà thơm mùi rượu, hương vị thơm ngon thật không gì tả nổi. Gật đầu khen: - Không thể tưởng tượng được Thiên hạ vô song cùng nấu với cánh gà lại ngon đến vậy, hơn nữa lại không có chút mỡ nào, thật là ngon quá mà.

Lý Kỳ ha hả nói: - Món ngon, phu nhân ăn nhiều một chút, ta chuẩn bị cho cô bốn miếng nha.

Tần phu nhân lắc đầu nói: - Ta không thể ăn hết nhiều như vậy đâu.

- Như vậy sao được, cô bốn miếng, ta bốn miếng, như vậy mới phải chớ, lần này mong cô hãy chiều ý ta.

- Ngươi xấu xa lắm đó nha.

- Cái gì mà xấu chứ, ta đây chỉ muốn báo đáp lại món quà mà vừa nãy phu nhân tặng ta thôi mà, phu nhân mà không đồng ý, ta thật là mỗi ngày đều khó có thể ngủ yên đó.

- Nhà ngươi thật là, đây là hai việc hoàn toàn khác nhau, đâu có thể ghép làm một được.

- Thi ân và báo ân sao là hai chuyện khác nhau, mau mau ăn thôi, để lâu nguội mất.

- Vậy…vậy… ta ăn hai miếng.

- Bốn miếng.

- Ba miếng

- Bốn miếng.

- Ngươi đang báo ơn hay là lấy oán báo ân vậy?

- Rõ ràng là báo ân mà.

- Bốn miếng thì bốn, ngươi chờ một lát.

Tần phu nhân nói xong cũng đứng dậy đi ra ngoài, một lát sau, chỉ nghe ngoài cửa vang lên tiếng chó sủa.

- Gâu…..gâu…..gâu.

Lý Kỳ hít một luồng khí lạnh: - Tiểu Bát?

Két… một tiếng, cửa mở, Tần phu nhân dắt chú cún Tiểu Bát đi đến, cười nói: - Cánh gà của ngươi, ta nhận. Nếu cánh gà đã là của ta, đương nhiên do ta xử lý.

“Phu nhân này không biết từ khi nào đã trở nên quỷ quyệt như vậy.” Lý Kỳ nghiến răng ken két, tức giận, ức hiếp không được người, ta còn ức hiếp không được cẩu sao. Căm tức nhìn Tiểu Bát, đe dọa: - Tiểu bát, ngươi phải cẩn thận tiêu chảy nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.