Thật Tốt Khi Gặp Được Người

Chương 113: Hạ vũ




161.

Bạch tiên sinh chỉ chỗ giấu chìa khóa cho Trịnh Hòa lấy, mở cửa vào sơn trang. 

“Sặc! Bụi thế! ” Trịnh Hòa bị đám bụi đóng cục ở cánh cửa làm cho hắt xì liên tục.

“Lâu rồi không ai tới, không có người dọn dẹp.” Bạch tiên sinh ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào tường.

Trịnh Hòa thấy bộ âu phục trắng của Bạch tiên sinh bị bụi dính đầy, cảm thấy ngứa mắt, cậu vội vàng chạy ra xe, lấy khăn mặt dự phòng, lau thật sạch một khoảng sofa, rồi gọi: “Ngài qua đây ngồi đi.”

Bạch tiên sinh mỉm cười: “Phiền em rồi.”

Trịnh Hòa đỏ mặt, nói: “Phiền cái gì chứ… Ngài đói chưa?”

Bạch tiên sinh lắc đầu: “Không, em thì sao? Đói không?”

“Cũng bình thường, để em dọn dẹp xong rồi nói sau.”

Tuy trong sơn trang bị phủ đầy bụi nhưng đa phần chỉ bám trên bề mặt, dùng máy hút bụi hút là được. Trịnh Hòa tìm thấy đám dụng cụ vệ sinh trong phòng vệ sinh, cậu nhanh chóng dọn xong một nửa căn nhà. Thậm chí cậu còn lôi hết đống quần áo trong tủ ra giặt.

Bạch tiên sinh nằm trên sofa, nhìn Trịnh Hòa bận tối mắt tối mũi, ánh mắt lóe lên vài phần do dự.

Trịnh Hòa tìm thấy một giếng nước trong sân, miệng giếng đã bị một tấm ván gỗ che lại. Nước giếng khá đục, Trịnh Hòa múc thử một thùng rồi để đấy, vào dọn dẹp tiếp. Thuốc an thần tiêm cho Bạch tiên sinh dần mất hiệu lực, cảm giác đói cũng dâng lên. Trịnh Hòa nghe tiếng ọc ọc phát ra từ bụng ông: “Ngài đói à?”

Bạch tiên sinh gật đầu.

Trịnh Hòa quẳng khăn lau sang một bên, quệt mồ hôi trên trán, nói: “Đợi chút, em đi xem có gì ăn.”

Phòng bếp được đặt trên tầng hai, ngay trên phần bếp nấu có một ống khói, khá giống kiểu phòng của những năm 90. Trịnh Hòa thấy trong tủ lạnh chất một đống đồ ăn nhanh, còn lại một chút rau và thịt. Chắc Tang Bắc không biết cậu có thể nấu ăn nên mới chuẩn bị thế. Cậu bỏ hết đám mì ăn liền sang một bên, lấy mấy cuộn mì nhìn còn có vẻ có chất, sau đó đun nước.

“Em làm gì thế?” Bạch tiên sinh tựa cánh cửa phòng bếp, hỏi.

“Sao ngài lại qua đây?” Trịnh Hòa đặt phần rau cải đã thái xong sang một bên, rửa tay, đi qua đỡ lấy Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh dịu dàng nhìn Trịnh Hòa: “Tôi khát, em cho tôi chén nước.”

“Được rồi.” Trịnh Hòa rửa chén, rót nước vừa mới đun xong vào, “Nước nóng đấy, ngài cẩn thận. Ngài chờ chút, mì sắp xong rồi.”

“Ừ.” Bạch tiên sinh đặt cái chén xuống, đi ra ngoài. Thực ra ông không khát, chỉ là nằm ở sofa không thấy được cậu nên ông đi qua ngắm một cái mà thôi.

Món mì của Trịnh Hòa vừa đẹp vừa ngon. Tuy lưỡi ông vẫn không có cảm giác gì nhưng chỉ ngửi thôi đã muốn ăn rồi. Đã hơn 60 giờ ông chưa ăn gì, lần phát bệnh này nghiêm trọng y như những gì ông đoán trước. Những tháng ngày sống dựa vào truyền đường glucose và nước biển cùng với cánh tay đâm đầy vết kim cũng gian nan như những gì ông nghĩ.

Trịnh Hòa lấy cho Bạch tiên sinh một bát mì lớn. Ông cầm đũa, nâng lên lại đặt xuống, cố lắm mới nhét vào miệng ăn.

“Không ngon ạ?” Trịnh Hòa hỏi.

“Không phải, chỉ là tôi không ăn được thôi.”

Cha Trịnh Hòa từng bị bệnh dạ dày, cậu biết khi người ta khó chịu, chỉ nên ăn ít thôi vậy nên cũng không ép ông, đi ngâm nguyên liệu nấu ăn vào nước, để một giờ sau lại làm món gì đó.

Đến ba giờ chiều, cả sơn trang cơ bản đã được Trịnh Hòa dọn dẹp sạch sẽ. Bạch tiên sinh mệt, đã lên giường nghỉ ngơi từ sớm, Trịnh Hòa chỉ lau qua người, rón rén chui vào lòng ông, thực thoải mái.

Chuyện xảy ra hôm nay cứ như một giấc mơ vậy.

Đây chính là cuộc sống an bình mà cậu khát vọng.

162.

Khi Bạch tiên sinh mở mắt ra, phía ngoài sơn trang đã bị đêm tối bao phủ. Có mấy người ghé vào cửa sổ khẽ nói nhỏ, ông không nghe thấy chúng nói gì nhưng có thể đoán được. Tiếng chúng càng ngày càng lớn, giống như văng vẳng bên tai.

Cái gì? Chúng mày là ai?

Bạch tiên sinh nghe thấy mình hỏi thế.

Đám người ngoài cửa bắt đầu đập mạnh vào cửa kính, rất mạnh, cảm giác như tấm kính sắp bị đập nát đến nơi.

Đừng đập! Đừng vào!

Trái tim ông bắt đầu đập nhanh hơn!

Cánh cửa thủy tinh đã nứt ra! Sắp vỡ rồi!

Chúng sắp vào!

Lũ người ngoài cửa cười ha ha, càng đập mạnh, mạnh nữa…

Trịnh Hòa chép chép miệng, dụi dụi trong lòng Bạch tiên sinh, đột nhiên, cậu nhận thấy ông không bình thường, mở to mắt: “Bạch tiên sinh, tỉnh, mau tỉnh lại.”

163.

Bạch tiên sinh ghì chặt lấy Trịnh Hòa, ông nhìn ra cửa sổ, không thấy bóng người nhưng giọng nói của chúng vẫn văng văng bên  tai.

Trịnh Hòa ngoan ngoãn ghé vào lòng người đàn ông, an ủi cơn run rẩy của ông.

Không biết từ bao giờ, bàn tay Bạch tiên sinh đã lủi vào trong quần cậu, xoa nắn cặp mông tròn trịa đó, bờ môi ông đặt lên cổ Trịnh Hòa, mút lấy vùng da nhạy cảm.

Trịnh Hòa không biết với cơ thể suy yếu này, ông còn đủ sức ‘làm việc’ không, vậy nên đẩy tay ông ra, nói: “Hiện thân thể ngài không tốt, để mấy ngày nữa đi… ưm…” còn chưa nói xong, Bạch tiên sinh đã bóp chặt điểm nhỏ màu nâu trước ngực cậu, Trịnh Hòa đau dúm người.

“Cho tôi… mau lên.” Bạch tiên sinh dán mặt vào lồng ngực Trịnh Hòa, vừa vuốt ve dịu dàng, vừa cắn cắm cậu như một con sói đói.

Trịnh Hòa bị ông cắn đau điếng, giống như cả khối thịt bị xé mất. Lần đầu tiên, cậu thấy làm tình với Bạch tiên sinh thực đáng sợ, Trịnh Hòa bất giác nuốt nước miếng, nói: “Bạch tiên sinh… tình trạng hiện giờ của ngài không tốt lắm, ngủ một giấc, mai chúng ta làm được không?”

Mồ hôi từ trán Bạch tiên sinh trượt xuống gương mặt Trịnh Hòa, chút lý trí trong ông khôi phục lại, ông chậm rãi bò đến bên kia giường: “Thực xin lỗi … hộc hộc, em gọi điện cho Tang Bắc đến đón đi.”

Trịnh Hòa vội giải thích: “Ngài hiểu lầm, không phải em không muốn làm tình với ngài, chỉ là trạng thái hiện tại của ngài không tốt, em… có chút sợ.”

“Tôi biết. Không sao, em đi đi, tôi không trách em.” Bạch tiên sinh nói có vẻ nhẹ nhàng thế nhưng bên tai ông, một giọng nói đang gào thét: cậu ấy muốn rời khỏi ta! Không được! Cậu ấy là của ta! Giết! Cưỡng bức! Khiến làn da ấy in đầy dấu vết của ta! Khiến nơi huyệt động ấy dính đầy thứ chất dính nhớt của ta! Khiến cho cậu ấy không thể nghĩ đến ai khác ngoài ta!

Bạch tiên sinh kìm lòng không đậu nhìn Trịnh Hòa: người này vẫn ngốc nghếch, đáng yêu như trước, cặp mắt ấy đang lo lắng nhìn mình, bờ môi ấy thực mềm mại, khi đưa thứ kia vào trong cũng thực tuyệt vời, nó sẽ liếm láp, ôm ấp lấy nơi chất chứa dục vọng của ông…

Bạch tiên sinh nhắm nghiền mắt lại, tự nói với bản thân: Đừng nghĩ! Đừng nghĩ nữa!

Trịnh Hòa thấy máu chảy ra từ bàn tay của Bạch tiên sinh, cậu cầm lấy tay ông, quả nhiên! Móng tay đã găm vào thịt rồi!

“Bạch tiên sinh…” Trịnh Hòa vừa đau lòng vừa sốt ruột, lòng cậu rối bời, cuối cùng, cậu hạ quyết tâm: Thôi! Chỉ là làm tình thôi mà! Cũng đâu phải chưa làm bao giờ!

Trịnh Hòa hít sâu vài cái, nhanh chóng cởi sạch quần áo của mình, bổ nhào vào người Bạch tiên sinh, nhận lấy hết thảy của ông…

164.

Tang Bắc thức trắng đêm.

Đây là lần đầu tiên Bạch tiên sinh phát bệnh mà không có bác sĩ đi theo, anh ta không dám chắc cậu chàng Trịnh Hòa vô tư đó có còn sống hay không nữa.

4h30 sáng, cuối cùng anh ta cũng nhận được điện thoại từ Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh rất bình tĩnh, nói Tang Bắc tới một mình, mang theo những thứ ông yêu cầu.

Một vòng cổ gắn xích, một còng tay, thuốc cho hai tuần và đường glucose.

Tang Bắc tự giác không để ý đến hai đồ vật kỳ quái phía trước, hỏi: “Ngài cảm thấy, lần phát bệnh này chỉ diễn ra trong hai tuần sao?”

Bạch tiên sinh dựa vào thành giường, đặt đầu Trịnh Hòa vào giữa hai chân mình, điều này khiến ông cảm thấy thực an tâm, Trịnh Hòa mệt đến thiếp đi, không hề biết Bạch tiên sinh làm trò gì với mình. Bạch tiên sinh cười nhẹ, ông cố tình nói nhỏ để không ảnh hưởng đến Trịnh Hòa: “Có phải cai nghiện đâu mà biết chính xác… Tôi khuyên cậu lên sớm đi, mấy ngày nữa khéo tôi không nhận ra rồi lỡ tay giết cậu đấy.”

Tang Bắc chợt thấy lo lắng: “Lần phát bệnh này nghiêm trọng thế ạ?”

Bạch tiên sinh bình thản nói: “Không, giết cậu thôi mà, bình thường tôi vẫn nghĩ thế, huống chi là bây giờ?”

Tang Bắc thở phào: “Ngài còn nói đùa được, hẳn là không sao, đúng 6h tôi sẽ mang những thứ ngài cần đến, được chứ?”

“Sao cũng được.”

Bạch tiên sinh cúp điện thoại, nhắm mắt lại.

165.

Trịnh Hòa mệt cả đêm, thế mà lại dậy sớm hơn bình thường một tiếng.

Cả người cậu cảm thấy khó chịu, nhưng không muốn làm ảnh hưởng đến Bạch tiên sinh, phải khó khăn lắm ông mới chìm vào giấc ngủ. Ngẫm nghĩ một lát, cậu tìm ra cách vẹn cả đôi đường.



Bạch tiên sinh nắm thật chặt hai tay, cảm giác là lạ, ông híp mắt nhìn xuống, ha ha, Trịnh Hòa đã biến thành cái gối từ bao giờ.

“Trịnh Hòa.”

Trịnh Hòa mặc cái tạp dề vàng lôi ra từ tủ bát đĩa, nằm sấp trên tủ lạnh, mắt nhìn chằm chằm cái gì, không thèm quay đầu lại: “Bạch tiên sinh, em ở phòng bếp!”

Bạch tiên sinh tìm tới tìm lui trên giường cũng không thấy quần áo mình đâu, cứ thế bọc chăn xuống tầng tìm cậu.

Trịnh Hòa thấy Bạch tiên sinh không đi dép. Tuy ở sơn trang có địa nhiệt nhưng mùa xuân ở phía Bắc vẫn còn lạnh, cậu vội vàng đưa dép của mình cho ông, sợ ông đang yếu, còn chịu đựng cảm giác khó chịu từ mông, cúi xuống tự mình đi cho ông.

Bạch tiên sinh bị hành động đó của Trịnh Hòa làm cho sợ, vội đỡ cậu, nói: “Bảo bối, không cần…”

“Không sao, em đi lấy đôi khác.” Nói xong, Trịnh Hòa kiễng chân, hôn Bạch tiên sinh một cái rồi chạy đi lấy dép.

Bạch tiên sinh vui vẻ nhìn theo bóng dáng Trịnh Hòa, sau đó xoay người nhìn về hướng Trịnh Hòa dán mắt vào nãy giờ. À, ra thế…

Trịnh Hòa đi dép về, thấy Bạch tiên sinh đang nghịch còng tay và vòng cổ, căng thẳng đến độ suýt cắn vào lưỡi.

Bạch tiên sinh buông thứ đang cầm trong tay xuống, ôm Trịnh Hòa lên đùi mình, cười nói: “Sao lại học được giấu đồ thế này?”

“Đấy là em sợ ông đột nhiên vui hay buồn thất thường, dùng thứ này cho em, lúc đấy em lại thành cá nằm trên thớt.” Trịnh Hòa cười gượng, giọng cũng càng ngày càng nhỏ.

Bạch tiên sinh cầm còng tay, lắc lắc: “Cái này là để tôi dùng, nếu thấy tôi có phản ứng bất thường, nhớ còng lại ngay, tôi không muốn em bị thương.”

Hốc mắt Trịnh Hòa hồng hồng, lòng cậu nghẹn ngào vì sự săn sóc của Bạch tiên sinh, cậu đưa mắt nhìn vòng cổ, hỏi: “Cái kia thì sao? Dùng thế nào?”

Bạch tiên sinh cười dịu dàng: “Nếu em không còng tôi lại, tôi sẽ dùng thứ này, buộc em lại, rồi muốn làm gì thì làm.”

Trịnh Hòa: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.