Thất Tình Đụng Phải Tình Yêu

Chương 37: Mù Mờ




Các tướng sĩ từ Hạ Châu lùi tới trại ngựa Thanh Nguyên cũng không có thời gian nghỉ ngơi, vào tới nơi, đầu tiên bị bố trí tới bốn phía quanh trại ngựa. Lúc này, tổng số binh lực của Sở Hoan đã lên tới ba vạn, coi như toàn bộ binh mã mà hắn có thể sử dụng lúc này, cũng là tất cả vốn liếng mà hắn có thể dốc ra cho trận quyết chiến này.

Tại phòng tuyến hơn mười dặm phía Tây, Khẩn La Mật bố trí một phòng tuyến. Không nghi ngờ gì nữa, nơi này là hướng tấn công tập trung nặng nhất của đối phương nếu khai chiến. Quân chủ lực của Thiên Sơn cũng tập trung Đông nhất ở mặt này, cho nên phía Tây Sở Hoan cũng bày ra trọng binh, an bài hơn một vạn binh mã ở phía Tây, còn hai mặt Nam Bắc, an bài sáu ngàn nhân mã. Tuy áp lực ở phía Đông nhỏ nhất, nhưng quân Thiên Sơn dùng kỵ binh làm chủ, tính cơ động quá mạnh, nếu khoái mã quay sang tấn công phía Đông, quân Tây Quan với chủ lực là bộ binh cũng rất khỏ bổ sung phòng thủ cho phía Đông, nên vẫn bố trí năm ngàn binh mã ở phía Đông.

Còn lại mấy ngàn binh mã, ngoài một ngàn bộ binh, gần như đều là kỵ binh, được an bài bên trong trại ngựa Thanh nguyên với tư cách là đội hậu bị, nếu mặt nào gặp tình huống khẩn cấp, đội kỵ binh này sẽ là bộ đội cơ động, sẽ nhanh chóng tới giúp.

Chân ướt chân ráo quyết đấu, Sở Hoan cũng chỉ có thể dốc hết vốn liếng của mình ra mà liều mạng, giống như Bùi Tích nói, Tây Quan cũng biết đây là trận quyết chiến cuối cùng, cũng biết sẽ không có ai bên ngoài giúp đỡ, bên trong không có đường lui, chỉ có thể liều mạng mà phấn chấn đánh cuộc một lần, cho nên đều đầy quyết tâm.

Trận này quá quan trọng, Bùi Tích chỉ huy tướng sĩ hướng Tây là nơi chịu áp lực lớn nhất, còn Sở Hoan trấn thủ phía Bắc, Hàn Anh phía Nam, còn phía Đông giao cho phó tướng thủ hạ của Hàn Anh là Diệp Tuấn. Trong trận chiến tại thành Hạ Châu, biểu hiện của Diệp Tuấn rất nổi bật, không chỉ dũng mãnh mà hơn nữa là chỉ huy rất hợp lý, được Bùi Tích tiến cử với Sở Hoan trấn thủ phía Đông. Còn Hứa Thiệu suất lĩnh đội kỵ binh hậu bị, cơ động trợ giúp.

Vừa qua giờ thân, lính đóng trên tháp canh sau hàng rào gỗ ở phía Bắc của Sở Hoan liền thấy vô số bóng đen phía chân trời đang ùn ùn tiến lại gần, người hô ngựa hý hợp thành một đường đen dài, tinh kỳ phấp hới, ngoài cờ chữ “Chu” còn có một phần cờ chữ “Cố” tung bay, chính là đại tướng Cố Lương Trần dưới trướng Chu Lăng Nhạc suất lĩnh kỵ binh Bắc Dực tới mục tiêu.

Kỵ binh Bắc Dực của Thiên Sơn chỉ có năm ngàn ngươi, nhưng tiếng vó ngựa, tiếng người hô ngựa hý cực kỳ khí thế.

Vô số chiến mã phi nhanh tới cuốn lên một cuộn bụi vàng mờ mịt cao ngút trời, từng nhóm từng nhóm kỵ binh Bắc Sơn xông lên như muốn nghiền nát trại ngựa Bắc Sơn.

Sở Hoan nhíu mày, một tay nắm Huyết Ẩm đao bên hông, tay kia siết chặt thành nắm đấm.

Tuy nhiên các bộ quân Tây Quan đã đuổi tới những nơi mình cần phòng thủ, nhưng vì vội vàng, trận tuyến phòng thủ còn chưa hoàn chỉnh, không ít binh sĩ vẫn còn đang chuyển vật tư, kỵ binh Bắc Sơn đã đến nhanh như vậy. Nếu lúc này xông tới thực sự là một phiền toái lớn với quân Tây Quan.

Sở Hoan chỉ có thể trầm giọng hạ lệnh để cho bọn họ tạm thời không lo đến vũ khí trang bị nữa, xạ thủ nhanh chóng đến bên cạnh tường gỗ, trường thương thủ và đao phủ thủ cũng chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón địch.

Khi bọn họ đang nhanh chóng tới bên cạnh tường gỗ, lại thấy tốc độ chạy đến của kỵ binh phương Bắc lại càng lúc càng chậm, rất nhanh họ đã ghìm cương ngựa, dừng lại bên ngoài vài dặm.

Sở Hoan cũng sững sờ, lại nhìn lên trời, lập tức hiểu ra, có lẽ thời gian ước định còn chưa tới, nên kỵ binh Bắc Sơn không phát động tấn công.

Trong lòng hắn cảm thấy thật may mắn, thầm nghĩ, Chu Lăng Nhạc xảo trá đa đoan, nhưng lại phạm phải sai lầm lớn như vậy. Trên chiến trường đây chính là cơ hội tốt, mình còn chưa chuẩn bị phòng thủ xong xuôi đã phải vội vàng ứng chiến. Nếu lúc này tấn công chính là cơ hội chiến thắng lớn nhất, nếu đổi lại là mình chắc chắn sẽ ầm ầm xông tới. Nhưng Chu Lăng Nhạc dù sao vẫn là văn nhân, hiển nhiên tự kiềm chế, thấy binh hùng tướng mạnh, cho rằng tất thắng không thể nghi ngờ, cho nên mới phạm phải sai lầm như vậy, cho thấy y quá khinh địch.

Nhưng sao lúc này Cố Lương Trần cũng không xông lại. Đương nhiên y cũng nhận ra trại ngựa Thanh Nguyên đã khởi công xây dựng công sự phòng ngự, lại nhìn thấy đằng sau tường gỗ, bóng người tán loạn, hơi lộn xộn, với kinh nghiệm của y, đương nhiên phải biết rõ quân Tây Quan vẫn đang bố trí sắp xếp, còn chưa hình thành được phòng tuyến chắc chắn, lúc này tấn công tới, tuyệt đối là cơ hội rất tốt. Nếu đối phương xây dựng xong phòng ngự vững chắc mới đánh thì độ khó tăng lên không ít.

Nhưng trước khi y lên đường, Chu Lăng Nhạc đã hạ quân lệnh, các bộ Thiên Sơn đến vị trí đã định, không có mệnh lệnh của lão tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.

Cho dù Chu Lăng Nhạc là quan văn nhưng chấp hành quân lệnh tuyệt đối là lạnh lùng vô tình chưa từng có, chư tướng dưới trướng đương nhiên không dám trái lệnh.

Chỉ là, Cố Lương Trần thực sự không ngờ, mình vừa đến chiến trường lại gặp được thời cơ đẹp như vậy, dù sao y cũng đã có kinh nghiệm sa trường hai thế hệ, có thể phát hiện được sơ hở của đối phương rất chính xác, cũng có thể nhạy bén nắm bắt được cơ hội tốt. Vào lúc này, y biết nên trùng trùng xông lên, chẳng những thừa dịp quân phòng tuyến của quân Tây Quan còn chưa ổn định mà nhanh chóng đột phá phòng tuyến phía Bắc của trại ngựa Thanh Nguyên, hơn nữa, còn rất có thể làm chủ cuộc chiến này, đương nhiên y sẽ trở thành công thần đứng đầu trong trận này.

Nhưng quân lệnh của Chu Lăng Nhạc lại như lưỡi dao sắc nhọn treo trên đỉnh đầu Cố Lương Trần.

Y hiểu quá rõ Chu Lăng Nhạc. Lão trị quân vẫn được khen thưởng phạt phân minh, nếu bộ hạ lập được công, chưa bao giờ lão keo kiệt, mỗi lần lão ban thưởng đều lớn hơn những gì bộ hạ mong muốn, khiến cho người ta đều nguyện ý tận trung cống hiến.

Nhưng nếu phạm phải quân pháp, cho tới giờ, lão vẫn luôn lục thân không nhận, tàn khốc vô tình.

Nếu lúc này mình tiến lên đột phá phòng tuyến phía Bắc của quân Tây Quan, thì bố trí của chuồng ngựa Thanh Nguyên sẽ phải gánh chịu phá hoại cực lớn chỉ trong nháy mắt, mà các bộ khác của quân Thiên Sơn đương nhiên cũng sẽ thừa cơ hội mà tấn công, nhờ vậy, trận chiến này có thể giành được thắng lợi chỉ trong thời gian ngắn nhất. Nhưng Cố Lương Trần cũng lo sợ, sau chiến thắng, các tướng lãnh khác được phong thưởng, còn mình, chắc chắn sẽ nhận được quân pháp tàn khốc.

Đối với Chu Lăng Nhạc, bộ hạ của mình có thể không lập được công, nhưng tuyệt đối không thể cãi lại quân lệnh của lão, nếu cãi ý lão, một Chu Lăng Nhạc trời sinh đa nghi sẽ đánh giá bộ hạ của mình đang muốn thoát khỏi tầm kiểm soát của mình, cho dù có lập được nhiều công lao to lớn, lão cũng tuyệt đối không để cho bộ hạ như vậy tồn tại.

Cân lên nhắc xuống, y chỉ đành từ bỏ cơ hội tấn công tuyệt hảo này, trong thâm tâm không khỏi xì mũi coi thường quân lệnh kia của Chu Lăng Nhạc.

Thực ra y cũng hiểu, tuy khả năng quân sự của Chu Lăng Nhạc không mấy cao minh, nhưng lần này quân Thiên Sơn dốc toàn lực, lại có quân Tây Bắc hiệp trợ, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, vậy trận chiến kia hẳn là tất thắng. Cũng vì vậy, Chu Lăng Nhạc mới có thể yên tâm mà đánh, cũng sẽ không dễ dàng mạo hiểm để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến cho bố cục hoàn chỉnh bị rối loạn. Dù sao quân Tây Quan đã từng đánh bại quân Bắc Sơn thảm hại, ít nhiều cũng khiến cho lão kiêng kỵ Sở Hoan.

Cố Lương Trần rơi vào đường cùng, chỉ có thể hạ lệnh toàn quân dừng tiến lên, xuống ngựa dừng lại cách vài dặm, chờ Chu Lăng Nhạt phát tín hiệu.

Tuy nhiên, thời gian đã hẹn cũng còn không tới một canh giờ nữa.

Chỉ một canh giờ nữa là đến giờ dậu, chính là thời gian đã hẹn với quân Tây Quan, nhưng Cố Lăng Trần cũng không thể nào kết luận nếu thực sự thời gian đã đến Chu Lăng Nhạc sẽ hạ lệnh phát động tấn công.

Mặc dù y vẫn vô cùng sợ Chu Lăng Nhạc, nhưng thực chất vẫn không cảm thấy lão tài giỏi được bao nhiêu về mặt quân sự.

Quân Tây Quan từ Hạ Châu rút về, kỵ binh của Cố Lương Trần vẫn luôn di động bên cạnh quân Tây Bắc, trong đầu y vô số lần nảy sinh suy nghĩ muốn tấn công quân Tây Quan, nhưng trong nháy mắt đã không còn.

Đôi khi y thực sự không nghĩ ra, cơ hội trên đường đi rất tốt, nhưng vì sao hết lần này đến lần khác Chu Lăng Nhạc lại không hạ lệnh tấn công quân Hạ Châu đang rút lui. Thực đúng là định tuân theo cái gọi là hiệp nghị kia mà để cho binh mã Hạ Châu thối lui đến chuồng ngựa Thanh Nguyên sao?

Binh bất yếm trá, để có được thắng lợi, tất nhiên không ngoại trừ thủ đoạn, xé bỏ hiệp nghị cũng không có gì là không thể. Chỉ cần có thể đánh bại quân Tây Quan, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Có lẽ Chu Lăng Nhạc biết rõ trận này tất thắng nên không muốn xé bỏ hiệp nghị rồi phá hỏng thanh danh, huống chi hiệp nghị là do Cam Hầu ký tên, Chu Lăng Nhạc cố kỵ Cam Hầu, không dám làm trái hiệp ước. Nhưng Cố Lương Trần lại là một lão binh dày dạn kinh nghiệm sa trường, y hiểu rất rõ, nếu làm vậy sẽ mang lại phiền phức rất lớn cho quân Thiên Sơn.

Khi nên ra tay, vì cẩn thận, Chu Lăng Nhạc lại không ra tay, điều này đã phạm vào tối kỵ của binh gia. Tuy hôm nay quân Thiên Sơn vẫn chiếm được thế thượng phong, nhưng Cố Lương Trần luôn cảm thấy không đúng. Y đã thấy, khi mình dừng tiến quân, phía sau tường đất tường gỗ của quân Tây Quan chỉ để lại một bộ phận binh lực, những người khác lại tiếp tục làm việc. Biết rõ đối phương không thèm để mình vào mắt mà tiếp tục công việc chuẩn bị, mà mình lại chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, cảm thấy hơi ảo não, thi thoảng lại nhìn sang phía Tây.

Lòng Cố Lương Trần như lửa đốt, đến giờ Chu Lăng Nhạc vẫn thản nhiên như không.

Binh mã quân Thiên Sơn phô thiên cái địa chỉ còn cách Thuần Mã Cốc vài dặm, kỵ binh chủ lực do Hầu Kim Cương suất lĩnh đã nhận được mệnh lệnh, xuống ngựa chờ.

Trên dường đi, kỵ binh chủ lực của Hầu Kim Cương không giữ khoảng cách với Chu Lăng Nhạc, hai đội binh mã canh nhau không đến mười dặm.

Chu Lăng Nhạc ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn trời, hỏi:

- Giờ gì rồi?

- Bẩm Chu Đốc, đã là giờ thân hai khắc.

Một thuộc cấp đáp.

Chu Lăng Nhạc mỉm cười nhìn Cam Hầu bên cạnh:

- Cam Tướng quân, tốt rồi, chúng ta vừa vặn đuổi tới!

- Chu Đốc, bọn họ chọn nơi quyết chiến ở trại ngựa Thanh Nguyên, thực sự là tự tìm đường chết.

Cam Hầu cầm cương ngựa, sắc mặt cũng đầy tự tin:

- Trận chiến ở Giáp Châu, ta còn tưởng Sở Hoan có vài phần thủ đoạn, nhưng giờ xem ra trận chiến ở Giáp Châu quân Tây Quan thắng được cũng là nhờ may mắn, hoặc có thể nói, quân Bắc Sơn thực sự yếu đén mức không chịu nổi một kích. Chỉ cần nhìn hôm nay thôi cũng có thể nhận ra Sở Hoan thực sự chỉ có tiếng không có miếng.

Đúng lúc này, phía trước, một con ngựa phi tới, bẩm:

- Bẩm Chu Đốc, quân Tây Quan đang xây dựng công sự phòng ngự ở trại ngựa Thanh Nguyên, bóng người nhốn nháo, xây thành đất, hàng rào gỗ và xe ngựa yểm hộ, còn đào cả chiến hào bên ngoài tường gỗ.

- Hả?

Chu Lăng Nhạc vuốt râu cười nói:

- Sở Hoan dùng những thứ này để ngăn cản Hắc Phong Kỵ của ta?

- Chỉ có thể ngăn được một lúc thôi.

Cam Hầu cười lạnh:

- Chỉ là rào gỗ tường đất, muốn ngăn kỵ binh, Sở Hoan mơ hão rồi.

Chu Lăng Nhạc mỉm cười, hỏi thám báo nọ:

- Binh mã hai cánh đến chưa?

- Cố Tướng quân phía Bắc và Địch Tướng quân phía Nam đều đã vào vị trí, chỉ chờ tín hiệu của Chu Đốc là lúc nào cũng có thể phát động tấn công.

Chu Lăng Nhạc cười to:

- Tốt!

Lại nhìn lên, phía trước là kỵ binh Bắc Sơn đang áp sát, khẽ vuốt râu dài, hăng hái nói:

- Cam Tướng quân, có lẽ đợi đến hừng Đông sáng mai, đầu của Sở Hoan đã được bày trước mặt chúng ta rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.