Thất Tịch Không Mưa

Chương 36




Thư Tử Hạo thấy dù sao cũng đã nói đến đây rồi, anh cũng không muốn đè nén nữa, thẳng tanh nhìn Sầm Tử Tranh nói: ‘Tử Tranh, trước khi anh đi tham gia cuộc thi giành giải thưởng lớn, anh đã từng nói với em, mong em trong khoảng thời gian đó có thể suy nghĩ lại về mối quan hệ giữa anh và em. Hôm nay anh chính thức tỏ tình với em, anh thật hy vọng em có thể trở thành bạn gái của anh, anh muốn yêu em một cách đường đường chính chính, chứ không phải trong sự phỏng đoán hoặc nghi ngờ của giới truyền thông.’

Trên mặt Sầm Tử Tranh sự mất tự nhiên càng rõ rệt, cô cầm ly rượu lên như muốn dùng động tác uống rượu để che giấu tâm trạng ngại ngùng của mình, cô nhìn Thư Tử Hạo nói: ‘Tử Hạo, thực ra chúng ta làm bạn với nhau không phải rất tốt sao? Hơn nữa bây giờ anh đang là một nhà thiết kế nổi tiếng, đáng lý nên tìm một người yêu có thể giúp đỡ anh nhiều trong sự nghiệp mới đúng!’

‘Tử Tranh, em phải hiểu, người anh muốn tìm là một người vợ chứ không phải một trợ thủ!’

Thư Tử Hạo ngắt lời cô, trong mắt tràn đầy vẻ kích động: ‘Chẳng lẽ em dám khẳng định em chưa từng động lòng vì anh?’

‘Tử Hạo, em …’ Sầm Tử Tranh vừa định nói gì đó thì chuông điện thoại chợt reo, cô nhấc điện thoại lên, ngượng ngùng nói với Thư Tử Hạo, ‘Thật ngại quá, em nghe điện thoại một lát!’

Thực ra, lúc chuông điện thoại vừa reo, Sầm Tử Tranh đã thầm cảm ơn người gọi đến, bởi vì ít ra cú điện thoại đó đã giúp cô né tránh giây phút ngượng ngùng này, ai dè vừa nghe đến giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu dây bên kia thì cô lại càng khẩn trương hơn.

‘Tranh Tranh!’

Nghe giọng nói kia, Sầm Tử Tranh giật mình, cô vội đưa tay lên chỉ sợ lỡ mình không cẩn thận sẽ phát ra một tiếng kêu thất thanh.

Tên này sao bỗng dưng lại gọi cho mình chứ?

‘Tranh Tranh? Sao không lên tiếng? Nhất định là vì nghe được giọng nói của anh nên kích động quá rồi phải không? Ha ha, có nhớ anh không?’ Giọng nói có phần lười nhác của Cung Quý Dương truyền qua điện thoại vọng thẳng vào tai Sầm Tử Tranh.

‘Sao anh lại gọi điện thoại cho tôi?’ Qua một lúc lâu Sầm Tử Tranh mới thốt ra được một câu.

‘Ha ha, em đừng hiểu lầm, tiền gọi điện thoại là anh tự kiếm được, tuyệt đối không đụng đến một đồng tiền riêng nào của anh!’ Cung Quý Dương “tốt bụng” giải thích với cô.

Sầm Tử Tranh có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn Thư Tử Hạo đang ngồi đối diện với mình, sau đó đứng dậy đi đến một góc khác, tận lực đè thấp giọng nói: ‘Này, anh làm gì vậy? Sao bỗng dưng lại gọi điện thoại cho tôi?’

Làm như vậy chỉ khiến cho sự tình càng phức tạp thêm!!!

‘Anh đoán, theo sự sai biệt múi giờ thì bên đó chắc phải là giờ cơm tối rồi, cho nên mới đặc biệt gọi điện về nhắc nhở em một chút, bằng không em cứ mải lo làm việc rồi lại quên ăn quên ngủ!’

Câu nói không đoán trước được này của Cung Quý Dương khiến cho toàn thân Sầm Tử Tranh phát run, cô ngây ngốc tại chỗ, không biết nên trả lời thế nào, chỉ cảm thấy một góc nào đó trên bức tường thành kiên cố ở nơi sâu nhất trong nội tâm mình đang bị sự ấm áp đó hòa tan …

Giây phút sau cô mới nói được nên lời, trong giọng nói mang theo một tia nhu hòa mà ngay chính cô cũng không phát hiện ra được: ‘Anh lo lắng nhiều quá rồi, tôi hiện giờ đang dùng bữa!’

‘Ồ, vậy sao? Một người ăn cơm hay là còn có ai khác?’ Cung Quý Dương lại hỏi tiếp.

‘Này, anh cũng lo nhiều quá rồi đấy! Tôi ăn cơm một mình cũng được mà ăn cơm chung với người khác cũng thế thôi. Chuyện này có liên quan gì đến anh chứ?’ Sầm Tử Tranh nghe vậy liền chau mày, bất mãn lên tiếng.

‘Đương nhiên là có liên quan đến anh rồi, em là bạn gái của anh cho nên em phải ngoan ngoãn một chút, đừng chọc anh tức giận mới đúng!’

Ở đầu bên kia vọng đến tiếng cười sáng láng của Cung Quý Dương nhưng giọng nói thì lại cực kỳ bá đạo.

‘Anh … anh đang nói nhảm gì đấy?’

Sầm Tử Tranh nhất thời nghẹn giọng, “ngoan ngoãn”? Thế nào mà cô bây giờ ăn cơm cùng Thư Tử Hạo lại khiến cô nảy sinh cảm giác tội lỗi thế này?

Loại cảm giác này khiến cô cảm thấy cực kỳ không thoải mái!

‘Được rồi, được rồi, nhớ kỹ, anh không ở bên cạnh em, em phải nhớ ăn cơm đúng giờ, anh phải tiếp tục cuộc lữ hành của mình rồi, Tranh Tranh, đợi anh!’ Bên đầu kia vang lên tiếng một nụ hôn gió của Cung Quý Dương rồi điện thoại bị ngắt mất.

Còn Sầm Tử Tranh thì cầm điện thoại đứng đó ngẩn người, một lúc sau đó mới cất điện thoại đi, thở dài một tiếng thật sâu như muốn đem cảm giác không thoải mái vừa nãy trút ra ngoài.

Cô xoay người nhưng bất thình lình lại chạm phải đôi mắt tràn đầy đau khổ của Thư Tử Hạo.

‘Tử Hạo?’ Trong chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp của cô trở nên hoảng loạn, ‘Sao anh lại đứng sau lưng em?’

Vừa nãy những lời cô nói trong điện thoại có phải anh đã nghe hết rồi không?

‘Anh thấy em lâu như vậy mà còn chưa trở lại bàn ăn, lo lắng cho em nên bước qua xem thử!’ Thư Tử Hạo nở một nụ cười miễn cưỡng, kéo tay Sầm Tử Tranh cùng nhau đi về phía chỗ ngồi.

Sau khi ngồi xuống, anh đẩy một phần điểm tâm đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói: ‘Đây là món bánh Tiramisu mà em thích ăn, lần nào đến đây anh cũng đều thấy em đặt một phần, hôm nay anh đã đặt giùm em rồi này!’

‘Cám ơn anh!’

Mùi thơm nồng đượm nhưng dễ chịu của bánh Tiramisu thấm vào mũi Sầm Tử Tranh khiến cô càng cảm thấy áy náy hơn, Sầm Tử Tranh nhẹ giọng nói: ‘Vừa nãy anh đã nghe hết rồi sao?’

Thư Tử Hạo tao nhã cắt một miếng bít tết sau đó nhìn cô, nói: ‘Tử Tranh, anh thừa nhận mình có chút tò mò, cũng rất muốn biết người vừa gọi điện thoại cho em là ai, nhưng nếu như em không muốn nói anh cũng tuyệt đối không miễn cưỡng em!’

Sầm Tử Tranh cầm chiếc muỗng nhỏ bằng bạc tinh xảo, bắt đầu nếm thử món Tiramisu, hương vị món bánh vẫn thơm ngon như thường nhưng hôm nay cô lại cảm thấy đặc biệt vô vị. Buông chiếc muỗng xuống, cô nhìn Thư Tử Hạo, nói: ‘Tử Hạo, thực ra ...’

Cô ấp úng một lúc lâu vẫn chưa nói hết câu, nhiều năm qua Thư Tử Hạo vẫn luôn âm thầm chiếu cố cô, cho nên, cho dù không thể trở thành người yêu, cô vẫn luôn dành một tình cảm vượt trên mức tình bạn cho anh, vì vậy cô không muốn giấu giếm Thư Tử Hạo điều gì, bởi vì điều này không công bằng đối với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.