Thất Thiên Nữ Đế

Chương 22: Cô cút cho tôi (2)






(Thượng)

Lời tư vấn “chân thành” từ ngài quân sư số dzách

* Chỉ điểm: chỉ bảo a.k.a nói xấu 

Nếu không phải nhờ cú điện thoại từ gã Tony gì đó gọi đến, Baal cơ hồ đã đem chuyện của Thạch Phi Hiệp ném vào thùng rác. Bây giờ nghe thấy tên y, hắn lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi. Nhưng hắn cũng không ngại bớt chút thời gian đi gặp y, để cho y biết rằng Baal đây không dễ đụng vào nha, không phải miếng thịt dễ nuốt trôi đâu. Muốn làm anh hùng hả, trả giá hơi đắt đó.

Tám giờ sáng tại quảng trường Dương Quang, người qua xe lại thưa thớt.

Trước cửa McDonald’s có thể giăng lưới bắt chim, chỉ có hai cô gái ngồi câu giờ trong quán.

Vương Tiểu Minh nhớ lại vẻ mặt hung dữ của Baal khi nhắc tới ba chữ Thạch Phi Hiệp bèn dò hỏi: “Lát nữa gặp rồi, ngươi định làm gì anh ta?”

Baal nheo mắt nhìn cậu, “Ngươi cảm thấy ta nên làm thế nào?”

Vương Tiểu Minh gãi gãi đầu, cười gượng nói: “Ta không biết trong quá khứ các ngươi… đã xảy ra chuyện gì. Bất quá nên khoan dung độ lượng, gặp lại tức là có duyên rồi, mọi người cùng ngồi xuống, hảo hảo ôn lại chuyện xưa, cũng không tồi đâu ha.”

“Nghe qua thật không tồi.” Baal cư nhiên gật đầu.

Vương Tiểu Minh nhãn tình sáng lên.

Tâm huyết của cậu thật không uổng phí a. Trải qua bao cố gắng mẫu mực trong lời nói và hành động, Baal rốt cục đã bắt đầu cảm nhận được hòa bình đáng quý cỡ nào.

Giọng Baal vô tư nói: “Ta có thể ném y vào trong hỏa lò sau đó ngồi xuống cùng y ôn chuyện.”

“…”

“Cũng có thể ném y vào ao nước, nhìn y sắp chết đuối rồi ngồi xuống, hảo hảo cùng y ôn chuyện.”

“…”

Baal tán dương: “Nói tóm lại, đề nghị của ngươi tốt lắm nha.”

“Có thể không cần khen ngợi ta không?”

“Vì sao?”

“Vì ta có cảm giác mình là đồng phạm của một kẻ cuồng sát.”

“Ngươi nói ta là kẻ cuồng sát?” Thanh âm Baal thực bình tĩnh.

Vương Tiểu Minh nuốt nước miếng một cái, “Nếu ngươi không giết anh ta, đương nhiên sẽ không…”

“Vì danh hiệu kẻ cuồng sát này, ta thề sẽ phấn đấu hết sức.”

“…” Cho dù sa đọa, tốt xấu gì cũng vẫn là thiên sứ a, có cần thiết phải hạ giá thế không? Vương Tiểu Minh tự đáy lòng vô cùng lo lắng cho Thạch Phi Hiệp – người chưa gặp bao giờ . Cậu hạ quyết tâm, vạn nhất lát nữa Baal nhịn không được muốn động thủ, cậu sẽ cắm đầu mà chạy, lôi Baal đến chỗ khác!

Còn cách chín giờ khoảng ba mươi ba giây.

Sắc mặt của Baal càng ngày càng âm trầm.

Vương Tiểu Minh nhìn ra ngoài cửa sổ người tới người lui trên đường, trong lòng không ngừng cầu nguyện Thạch Phi Hiệp trễ hẹn.



Kim giây từng bước kêu cách cách.

Khoảng cách giữa kim phút và kim giây ngày càng gần, cho đến khi hai cây kim hoàn toàn trùng khớp vào nhau.

Cửa lớn của McDonald’s chậm rãi mở ra.

Tim Vương Tiểu Minh không khỏi đập bùm bụp.

Một gã trung niên bụng bia ôm theo một đống tài liệu, đầu đầy mồ hôi chạy xổ vào, miệng thở phì phò.

Anh ta là Thạch Phi Hiệp ư?

Vương Tiểu Minh trừng lớn ánh mắt nhìn gã trung niên bước sang phía cậu hai bước rồi lại lơ ngơ ngẩng đầu lên, bước về phía quầy.



Không phải a.

Vương Tiểu Minh thấy Baal không thể hiện bất kỳ biểu tình gì, nhẹ nhàng thở ra. Chắc là sẽ không đến đây đâu. Dù sao lúc Baal nổi giận, đâu phải báo cảnh sát là có thể giải quyết được.

Cửa lại mở ra lần nữa.

Baal đột nhiên đứng lên.

Vương Tiểu Minh ngẩng đầu, một đám người nối đuôi nhau từ ngoài vào.

Tóc vàng, tóc màu sợi đay, tóc đen dài đến thắt lưng (>o<), một gã cúi đầu bước vào cửa McDonald’s, còn có một người thoạt nhìn hoàn toàn bình thường. (chỉ là thoạt nhìn thôi nha XD) “Vương Tiểu Minh.” Cái người nhìn rất bình thường kia mỉm cười gọi tên cậu. Vương Tiểu Minh theo bản năng đáp lại. “Cậu hiện tại có phải đang chôn thân trong nước sôi lửa bỏng, mỗi ngày trằn trọc khó ngủ, ngày ngày cầu thần bái phật nhưng vẫn bế tắc không lối thoát đúng không?” Vương Tiểu Minh há hốc miệng, nửa ngày mới phun ra một câu, “A?” “Tôi là Thạch Phi Hiệp nè.” Anh ta đi đến trước mắt cậu, vươn tay, cười vô cùng xán lạn, “Chúc mừng cậu, cậu sắp gặp được một anh hùng cứu lấy cuộc đời cậu rồi nha.” Vương Tiểu Minh lúng túng bắt tay, đột nhiên kinh hoảng nói: “Anh là Thạch Phi Hiệp?” “Đúng vậy.” Thạch Phi Hiệp luyện giọng một hồi, “Tôi biết cậu nhất định đã nghe qua sự tích anh hùng của tôi, chắc chắn là trong tim đang sùng bái không ngớt. Bất quá, tôi gần đây bận rộn, cho nên nếu cậu muốn quỳ xuống hôn tay tôi để tỏ lòng sùng kính… Làm ơn đừng hôn lâu quá nha. Tôi cũng chỉ hẹn cậu trong vòng một tiếng đồng hồ thôi đó.” Vương Tiểu Minh: “…” Giọng Baal đầy căm hận nói: “Isfel!” Ánh mắt của hắn coi thường lướt qua kẻ đang lải nhải là Thạch Phi Hiệp, nhìn về người nam tử tóc dài đứng sau y như một vị thần hộ mệnh. Vương Tiểu Minh lúc này mới thấy rõ mặt anh ta, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Cậu hơn nửa tháng nay cũng coi như thấy không ít người đẹp, như Baal, Hạng Văn Huân, Kiệt thiếu, Từ Nhất Minh, Đào Nhạc, Chử Chiêu… Nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy một người tuấn mỹ làm cho người khác rung động đến vậy. Isfel nói: “Đang trần truồng sao?” … Baal thẹn quá hóa giận nói: “Con mắt nào của ngươi thấy ta trần truồng?” Thạch Phi Hiệp không nhìn thấy trạng thái linh thể của Baal, bởi vậy rất ngạc nhiên nói: “Có cơ bụng không? Mấy múi? Có đều không? Vuông hay tròn á?” Vương Tiểu Minh thấy sắc mặt Baal càng lúc càng khó coi, sợ hắn nổi cơn, vội vàng nói: “Không trần truồng. Có mặc quần áo mà.” Thạch Phi Hiệp trầm ngâm nói: “… Quần tam giác?” (=__=) Baal cổ tay khẽ động. Isfel còn nhanh hơn. Vương Tiểu Minh chỉ cảm thấy hoa mắt, Baal đã không thấy tăm hơi. “Các người làm gì vậy?” Cậu khẩn trương hỏi. “Yên tâm yên tâm đi, không có việc gì đâu.” Thạch Phi Hiệp mỉm cười. Vương Tiểu Minh thấy anh ta nói thoải mái như vậy, thoáng yên lòng. Thạch Phi Hiệp quay lại hỏi Isfel, “Ngươi làm gì hắn rồi?” Vương Tiểu Minh: “…” “Vẫn còn trong phạm vi năm mét, bất quá đang ở một không gian khác.” Isfel nhìn thấu lo lắng của cậu, bèn nói thêm, “Rất an toàn.” Thạch Phi Hiệp gật đầu, quay lại cười với Vương Tiểu Minh: “Thấy chưa, tôi đã nói không sao mà.” Vương Tiểu Minh: “…” Thạch Phi Hiệp xoa xoa hai tay nói: “Đã lâu không tới McDonald’s. Một năm chỉ được một ngày thành ra rất vội vàng, mấy lần trước còn chưa được thưởng thức.” Vương Tiểu Minh đần mặt ra nghe. “Cậu muốn ăn cái gì? Tôi đãi nha.” Thạch Phi Hiệp lôi từ trong túi ra một xấp tiền lớn thật dày, vung vẩy trước mặt cậu. Từ hồi ở MCG trải nghiệm cảm giác nhà giàu mới nổi, y lại muốn thác loạn lần nữa. “…” Vương Tiểu Minh nói: “Một ly cola là được rồi.” “OK.” Thạch Phi Hiệp tung tăng chạy đi. Trong lúc y đi mua đồ, người tóc vàng, người tóc màu đay và cái gã vóc dáng cao như cột điện đều tự giới thiệu một hồi. Tóc vàng là Gin, tóc màu đay tên là Hughes, còn cái gã cao to là Victor. “Các anh là người ngoại quốc sao?” Vương Tiểu Minh thấy bọn họ đều nói lưu loát tiếng Trung, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Gin mỉm cười, “Tụi này không phải người ngoại quốc.” Vương Tiểu Minh kinh ngạc, “Chẳng lẽ các anh…” Không phải là người. Gin đang muốn gật đầu, chợt nghe cậu nói tiếp: “Con lai ư?” … Vương Tiểu Minh cẩn thận đánh giá khuôn mặt hắn, “Bất quá nhìn anh cũng không giống con lai lắm.” Cậu tựa hồ sợ đả kích phải lòng tự tin của hắn, lại nói thêm, “Bất quá không sao đâu, cũng rất tuấn tú.” Gin nói: “… Cám ơn.” Thạch Phi Hiệp bưng đồ ăn trở về, phía sau còn có mấy người bán hàng bưng phụ. Vương Tiểu Minh nhìn một thùng cola đặt trước mặt, lúng ta lúng túng nói: “Đây là…” “Một ly cola rất bèo a.” Thạch Phi Hiệp dùng ánh mắt ‘Cậu mà khách sáo chính là vũ nhục tôi’ của bọn nhà giàu mới nổi hay dùng, tàn nhẫn trừng cậu. “… Cám ơn.” Vương Tiểu Minh tiện tay khui một lon. “Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu tám chuyện thôi.” Thạch Phi Hiệp kích động ngồi xuống. “Tám cái gì?” Vương Tiểu Minh hiếu kỳ hỏi. “Đương nhiên là cậu rồi.” Thạch Phi Hiệp cười đến vô cùng tà ác. Vương Tiểu Minh rụt lại, theo bản năng nhìn về phía bên cạnh, sau khi người luôn dính lấy sau lưng cậu biến mất, trong lòng tự nhiên thấy vô cùng cô đơn và sợ hãi. Nhất cử nhất động của cậu đương nhiên chẳng thể nào thoát nổi đôi mắt cú vọ của Thạch Phi Hiệp. “Cậu và Baal đã tiến triển đến mức nào rồi?” Vương Tiểu Minh chớp chớp mắt, “A?” “Cho dù câu cửa miệng của cậu là ‘A’… Cậu có thể tăng giảm âm điệu cho nó hấp dẫn không? Nếu không tôi thấy trống vắng lắm nha.” “… A.” Vương Tiểu Minh rất nghe lời lên xuống theo bốn giai điệu. Gin đột nhiên vỗ tay, “Ta thích cậu ta rồi đó.” Thạch Phi Hiệp: “…” Vương Tiểu Minh ở trong đầu hiện lên một ý nghĩ thật lâu, rốt cục vẫn nhịn không được hỏi: “Các anh định làm gì Baal?” Cậu không biết rõ ân oán giữa Baal và Thạch Phi Hiệp, nhưng nghe khẩu khí của Baal khi nhắc tới anh ta, lại còn có cái CD game 《 Đánh bại Baal mới có cơm ăn 》, cậu chỉ đoán là giữa bọn họ có xích mích —— hơn nữa không phải chỉ là một mâu thuẫn bình thường. Thạch Phi Hiệp nhếch mày, “Cậu rất lo lắng sao?” Vương Tiểu Minh gật đầu. … Thạch Phi Hiệp 囧 nói: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy rối như tơ vò, nóng ruột nóng gan, đau như đứt từng khúc ruột, sau đó mới phát hiện ra mình đối với Baal không phải hận mà là yêu ư?” “Yêu?” Vương Tiểu Minh sợ tới mức hai mắt trợn tròn xoe. Thạch Phi Hiệp vỗ đùi, gật đầu nói: “Tôi nói đó, như vậy mới bình thường a.” Gin nói: “Vậy ra, ngươi là cảm thấy rối như tơ vò, nóng ruột nóng gan, đau như đứt từng khúc ruột, sau đó mới phát hiện ra mình đối với Isfel không phải hận mà là yêu sao?” Thạch Phi Hiệp nói: “Ta không giống vậy nha.” “Nga?” “Ta là đêm khuya mơ thấy thân ảnh của Isfel nhiều lần mới bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ra đó.” Gin ho khan nói: “Ngươi xác định là thân ảnh, không phải cơ bụng chứ?” Bí mật Thạch Phi Hiệp yêu mến cơ bụng  của Isfel đã là chuyện được công khai ở con thuyền Noah. Thạch Phi Hiệp nói: “Ngươi xác định ngươi yêu Hughes là yêu con người của Hughes chứ không phải là yêu cái mông nhỏ của Hughes?” Mặt Hughes nhất thời hồng một mảnh. Gin lập tức thổ lộ: “Đương nhiên…” “Giỏi lắm,” Thạch Phi Hiệp không đợi hắn giải thích, liền nói thẳng, “Từ giờ trở đi, ngươi đừng hòng chạm vào mông Hughes.” Gin cắn răng nói: “Thạch, Phi, Hiệp!” Từ sau khi được Isfel sau lưng bảo kê, hành vi của y càng lúc càng ngang ngược, càng ngày càng làm người khác giận sôi! Thạch Phi Hiệp quay lại nói với Hughes: “Hughes này, muốn biết Gin yêu ngươi sâu đậm bao nhiêu, cứ dùng mông ngươi để đo tâm hắn.” “Hughes.” Gin đáng thương ủy khuất nhìn cậu ta, “Em tuyệt đối không được để y dụ dỗ nha.” “Gin.” Hughes cười ôn nhu, “Kỳ thật, em không ngại nằm trên đâu.” “…” Trong đầu Gin đột nhiên nhảy ra hình ảnh Hughes nhỏ xíu ở trên người hắn cố công cày cấy, trên mặt nhất thời trắng bạch. Vương Tiểu Minh sớm đã bị câu chuyện của bọn họ làm cho kinh sợ trợn mắt há hốc miệng. (trung) — Lời tư vấn “chân thành” từ ngài quân sư số dzách “Tiểu Minh a.” Thạch Phi Hiệp nhanh nhẹn bỏ một miếng khoai tây vào miệng, “Thật ra thì, đồng tính luyến ái cũng chẳng có gì phải suy nghĩ, con người đâu thể ép buộc thân xác được, linh hồn mới là quan trọng nhất. Thích nam hay nữ không phải dùng cơ thể cậu mà xác định được đâu.” Lời này làm Vương Tiểu Minh nhất thời cảm thấy như gặp được tri kỷ. Cậu cũng tiện tay đưa một miếng khoai bỏ vào miệng. “Cho nên,” Người Thạch Phi Hiệp nghiêng sang một bên , chỉ vào Victor nói, “Cậu thấy hắn thế nào?” Miếng khoai từ trong miệng Vương Tiểu Minh rớt cái bụp. Thạch Phi Hiệp thuận tay chụp được, đút lại vào miệng cậu, “Hắn có ý chí kiên cường cùng thể lực tráng kiện. Không ngại khó khăn, không sợ địch nhân, một lòng đấu tranh. Yêu tổ quốc, yêu đồng bào, đôi khi cũng vai đeo khăng quàng đỏ thướt tha. Thời buổi này ấy mà, muốn tìm được người như vậy không dễ đâu nha, gặp được là chụp một phát một luôn đi. (lại giở giọng tú bà ≥o≤) Victor lắp bắp nói: “Không phải vậy a, ta đã…” Thạch Phi Hiệp đem nguyên bịch khoai tây chưa khui trong tay nhét vào miệng gã, “Có ăn thì lo ăn đi.” Vương Tiểu Minh nhìn người cao lớn như Victor, nắm tay của hắn còn to hơn cả quả đầu cậu nữa, không khỏi sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng. “Sao, thấy hắn thế nào?” Thạch Phi Hiệp cười vô cùng gian tà. “Anh ta chơi bóng rổ sao?” Trong ấn tượng của cậu, mấy siêu sao bóng rổ đều rất cao, bất quá cậu không tin là có thể cao đến thế này. Thạch Phi Hiệp vuốt mặt, thở dài nói: “Xem ra, không thể xài chiến thuật đong đưa với cậu được rồi.” Vương Tiểu Minh rất mờ mịt, “A?” “Cho nên, tôi nói thẳng vậy.” Thạch Phi Hiệp đột nhiên đứng lên, thân thể hơi nghiêng về phía cậu, hít một hơi thật sâu nói, “Cậu và Baal, hai kẻ cô nam quả nam cùng nhau sống chung lâu như vậy, bộ đã từng trải qua bão lửa gì hay sao mà không thể rời xa hắn? Nếu không có, vậy chúng ta hãy vạch ra một phương án, tiêu diệt toàn bộ từ linh hồn cho đến thể xác của hắn luôn đi, đỡ mất công giống như mấy bộ phim hoạt hình về anh hùng cứu thế, ra hết cả bộ thì thôi đi, cứ kéo dài câu khách.” “Nha.” Vương Tiểu Minh mở to hai mắt nói, “Có thể dùng những lời tôi hiểu được… lặp lại lần nữa không?” “…” Thạch Phi Hiệp vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống, cầm lấy cánh gà chiên, vừa ăn vừa nói, “Gin, tới lượt ngươi đó.” Gin nói: “Vì để biểu đạt tim ta toàn tâm toàn ý hướng về Hughes, ta quyết định, không nói chuyện với bất cứ đứa đồng tính nào khác.” Thạch Phi Hiệp nói: “Yên tâm, trừ Thái Lan ra, ngươi không tìmnổi dân đồng tính nào nữa đâu.” Gin: “…” Isfel đột nhiên mở miệng nói: “Trong cơ thể ngươi có hắc tinh châu?” Vương Tiểu Minh thấy y nhìn mình, khẩn trương hỏi: “Tôi á?” Thạch Phi Hiệp bỏ cánh gà xuống: “Hắc tinh châu và hắc tinh thạch họ hàng dây mơ rễ má thế nào?” Y nhớ là trong tất cả các loại khoáng thạch quý hiếm thì hắc tinh thạch là bảo thạch chứa nhiều năng lượng nhất. “Dùng hắc tinh thạch để mài dũa thành hạt châu” Ánh mắt tròn xoe của Thạch Phi Hiệp đảo về phía Vương Tiểu Minh. Vương Tiểu Minh đang đơ ra tự dưng rùng mình một cái, “Tôi không biết hắc tinh châu là cái gì, trên người tôi không hề có.” Sợ bọn họ không tin, cậu còn moi khắp hai túi, lôi chìa khóa và bóp tiền ra. Isfel nói: “Nó ở trong cơ thể ngươi.” … Vương Tiểu Minh ngón tay giật bắn, lo lắng như hơi nước sương mù phủ đầy hai mắt, “Giống như sỏi mật ư?” “Khụ khụ.” Thạch Phi Hiệp lắc chai cola, nhìn sang phía khác nói, “Khụ. Không sao, không sao, các ngươi tiếp tục nói a.” Isfel nói: “Không phải, nó là đá năng lượng.” Vương Tiểu Minh hay xem phim hoạt hình cho nên cũng hiểu đại khái đá năng lượng là gì, bất quá cậu không hiểu chính là, “Sao nó lại ở trong cơ thể tôi?” “Để hấp thu năng lượng.” (lời vàng ý ngọc =w=!) … Vương Tiểu Minh lại bắt đầu lo lắng nữa rồi, “Tựa như quỷ hút máu, hút sạch năng lượng trong cơ thể tôi sao?” “Khụ khụ khụ.” Gin vừa ăn cơm vừa lấy giấy ăn lau đi bọt cola đổ ra, lại nói, “Không sao không sao, cứ nói tiếp đi.” Isfel nói: “Nó chỉ hấp thu năng lượng tình yêu do người nắm giữ sinh ra.” Vương Tiểu Minh cái hiểu cái không. Isfel hồi giờ vẫn thích giảng bài, cho nên hiếm khi nói nhiều thế này, “Hắc tinh châu từ hắc tinh thạch dùng Địa ngục luyện hỏa mài thành, dùng để cất giữ hoặc truyền năng lượng. Viên hắc tinh châu trong cơ thể ngươi dường như đã cạn kiệt năng lượng cho nên nó phải hấp thu năng lượng tình yêu của ngươi để duy trì.” Hughes nói: “Tại sao hắc tinh châu lại ở trong cơ thể cậu ta?” Gin nghe Hughes mở miệng, lập tức ra mặt thể hiện: “Chắc chắn hơn năm mươi phần trăm là Baal giở trò đấy.” Thạch Phi Hiệp nói: “Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà Baal cứ quấn lấy cậu ta.” Isfel gật đầu: “Thân thể của Baal đang ở trong hắc tinh châu.” “Khụ khụ khụ khụ.” … Ánh mắt của mọi người tụ tập trên mặt Victor. Victor dùng khăn giấy lau cơm trên miệng, lúng túng nói: “Ăn nhanh quá, bị sặc.” Thạch Phi Hiệp nói: “Đáng ra nên để Victor và Reyton đi siêu thị điện máy. Ta thích Antonio ngồi đây hơn.” Victor cắn giấy ăn, con mắt chứa lệ u oán. Gin nói: “Ta có thể hiểu đơn giản là, ngươi thích Antonio chăng?” Ánh mắt Isfel lóe lên. Thạch Phi Hiệp kiên quyết nói: “Không đời nào.” Gin cười mỉa mai, đang định nói đấy đã nghe Vương Tiểu Minh sợ hãi hỏi: “Tôi có thể hỏi chút được không, trong cơ thể tôi có hắc tinh châu, còn cơ thể Baal lại đang ở trong hắc tinh châu… Rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy?” … Thạch Phi Hiệp nói: “Nói đơn giản là thế này, thân xác của Baal đang ở trong cơ thể cậu.” Tốc độ y nói không nhanh, nói xong còn dò chừng sắc mặt cậu, sợ cậu chịu không được mà suy sụp… Nhưng sự thật chứng minh, Vương Tiểu Minh từ nhỏ đến lớn trải qua vô số chuyện đả kích và tôi luyện, tố chất có thể nói là dễ dàng vượt khó. Sau vài lần hít vào thở ra, cậu tự nhủ: “Thì ra, hắn nói thân thể của hắn ở trong lòng mình, là ý này.” Thạch Phi Hiệp bất ngờ, “Ai nói với cậu?” . Vương Tiểu Minh gật đầu một cái nói: “Là Baal.” Isfel chậm rãi nói: “Vậy hắn có từng nói cho ngươi rằng, chỉ khi ngươi yêu hắn, thân thể của hắn mới được khôi phục hoàn toàn.” Vương Tiểu Minh ngẩn ra, mới bừng tỉnh nói: “Không có. Hắn chỉ bắt tôi yêu người khác đến chết đi sống lại thôi.” … Cả đám người Thạch Phi Hiệp hoàn toàn câm nín với hành vi của Baal. “Nhưng mà…” Vương Tiểu Minh đột nhiên nhớ tới tự dưng ngày hôm qua Baal hủy bỏ thỏa thuận trước đây với Hạng Văn Huân, chẳng lẽ là vì. Thạch Phi Hiệp nhìn sắc mặt Vương Tiểu Minh đổi màu liên tục, trong lòng dần dần đã rõ nguyên căn, “Từ bây giờ, chúng ta bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, thành thật với nhau.” Vương Tiểu Minh mờ mịt nói: “Chúng ta nãy giờ không nghiêm túc và thành thật sao?” … Thạch Phi Hiệp liếm liếm môi, “Ây da, tôi chỉ muốn nhấn mạnh điều đó thôi mà.” Vương Tiểu Minh mở to mắt nhìn y. Thạch Phi Hiệp hắng giọng một cái nói: “Cậu muốn ở bên Baal cả đời sao?” Vương Tiểu Minh há hốc miệng nhìn y. “Tôi sẽ hiểu là Không-Thể.” Thạch Phi Hiệp lại đón đầu, “Như vậy, cậu muốn mặc kệ hắn không?” Vương Tiểu Minh lưỡng lự thật lâu, mới từ từ gật đầu. Thật ra thì nội tâm của cậu đang rất hỗn loạn, nếu như đổi lại mấy ngày trước, có lẽ cậu sẽ không do dự mà gật đầu, nhưng không biết tại sao, khi vừa mới gật đầu xong, trong lòng lại mơ hồ thấy trống vắng. “Vậy thì, chỉ có hai cách.” Thạch Phi Hiệp nói, “Một, cậu phải yêu hắn. Nhưng mới nãy cậu nói không muốn ở bên hắn cả đời. Cho nên, cách này bỏ. Hai, giết hắn đi. Cá nhân tôi cực lực đề cử cách này.” “Không được giết hắn.” Huyết sắc trên mặt Vương Tiểu Minh tiêu tán. Thạch Phi Hiệp quay lại hỏi Isfel, “Có cách thứ ba không?” Isfel không ngờ lại nói: “Có.” “Cách gì?” “Tự sát.” Isfel lời ít mà ý nhiều. Thạch Phi Hiệp từ từ quay đầu lại nói: “Cá nhân tôi, cực lực không đề cử cách này nha.” Vương Tiểu Minh im lặng một hồi lâu nói: “Thật ra thì, để nguyên tình trạng như vậy cũng được.” Thạch Phi Hiệp trong mắt tinh quang chợt lóe, khóe miệng lộ ra ý cười xấu xa, thoáng hiện rồi biến mất. Y vỗ vai cậu nói: “Cậu quá ngây thơ rồi, cậu nghĩ mà xem, nếu như Baal biết chỉ có cậu yêu hắn mới có thể khiến cho thân thể hắn hồi phục hoàn toàn, hắn sẽ làm gì nào?” (=A= bớ người ta có kẻ đả bổng uyên ương kìa >.<) Vương Tiểu Minh suy nghĩ một chút, sắc mặt trắng xanh. Thạch Phi Hiệp tiếp tục nói: “Với tính cách của Baal, tình hình tương lai của cậu, tôi không nói chắc cậu cũng hiểu mà ha.” Vương Tiểu Minh hai môi bắt đầu run rẩy. Thạch Phi Hiệp sợ hù chết cậu, lại an ủi nói: “Thật ra thì, biện pháp cũng không phải không có.” “Biện pháp gì?” “Nói thí dụ như, có một rất kẻ rất bá đạo muốn mua một thứ của cậu, nhưng mà cậu lại không muốn bán cho hắn, cậu nên làm thế nào?” Vương Tiểu Minh trả lời: “Không bán.” “Nói thẳng là không bán e rằng…, kẻ kia sẽ không ngừng dùng các loại thủ đoạn dây dưa cậu, làm phiền cậu, hoặc hãm hại cậu.” Vương Tiểu Minh cau mày trầm tư. Thạch Phi Hiệp khẽ cười nói: “Tại sao không ra giá thật cao, để cho hắn không ngừng cố gắng vì mục tiêu, rồi lại không bán nhỉ?” Vương Tiểu Minh chợt hiểu ra, sau đó lại mờ mịt nói: “Tôi nên làm thế nào a?” “Buộc hắn phải yêu cậu, cậu sẽ suy nghĩ có nên yêu hắn hay không.” Thạch Phi Hiệp búng tay, coi như vì tương lai của Baal y đã thiết lập xong chướng ngại vật ghê gớm nhất. Vương Tiểu Minh miệng khẽ mở ra, sau khi kinh ngạc thì có chút hiểu được. Gin vô cùng thông cảm cho Baal, kẻ đã bị ném vào xó xỉnh nào đó. Đột nhiên —— Cảnh vật trước mắt giống như bị cuốn vào dòng nước xoáy. Vương Tiểu Minh cảm thấy trong lòng quặn đau, cậu không tự chủ được gục người xuống. Gạch vân gỗ trên mặt đất càng lúc càng trở nên mơ hồ, cuối cùng nhợt nhạt trong sương mù. “Cậu không sao chứ?” Thạch Phi Hiệp chụp được tay cậu, kéo dậy. Vương Tiểu Minh lúc này mới phát hiện ra, chẳng biết từ lúc nào đã không thấy McDonald’s, bọn họ đang đứng trong sương mù dày đặc. Khuôn mặt Thạch Phi Hiệp ẩn hiện mờ mờ trong sương, chỉ đứng xa một chút sẽ chẳng thấy gì nữa. “Cậu yên tâm đi. Baal bất quá chỉ là u linh đọa thiên sứ, tuyệt đối không thể đỡ nổi thiên sứ chiến đấu , quỷ hút máu và Titan liên thủ đâu.” “Quỷ hút máu?” Vương Tiểu Minh trong lòng giật mình. “À quên nói cậu biết, Gin là quỷ hút máu. Isfel và Baal thì giống nhau, đều là đọa thiên sứ, đương nhiên là một đọa thiên sứ bằng xương bằng thịt, đầy đủ thân xác và linh hồn…. Còn cái gã dư ra kia là Titan.” Đang nói, đột nhiên trước mắt hiện lên một luồng sáng, xua tan sương mù. (hạ) — Lời tư vấn “chân thành” từ ngài quân sư số dzách Trong quầng sáng, Isfel mở rộng cánh đen, lạnh lùng nhìn sâu vào trong đám sương mù. Vương Tiểu Minh cũng lo lắng nhìn qua nhưng chẳng thấy gì cả. Tuy nói là khoảng cách cả hai không vượt quá năm mét, trong sương mù dày đặc thế này dù chỉ là một mét cũng chả thấy bóng ai chứ đừng nói là năm mét. Thạch Phi Hiệp đứng cạnh thản nhiên nói: “Không cần lo lắng, Isfel sẽ nhanh chóng thu phục hắn.” “Vậy mới đáng lo a.” Vương Tiểu Minh vô thức lẩm bẩm, sau đó liếc sang bên cạnh thì thấy Thạch Phi Hiệp cười như thể mèo trộm được mỡ. “Lo cho Baal hả?” Thạch Phi Hiệp chớp chớp mi. Vương Tiểu Minh lại gật đầu không suy nghĩ. Đối với tính thẳn thắn của cậu, Thạch Phi Hiệp đành phải thừa nhận, “Nghe nói đọa thiên sứ không dễ chết đâu.” “A?” “Cho nên, Isfel cùng lắm là đánh một trận với hắn thôi, tuyệt đối sẽ không giết hắn.” Thạch Phi Hiệp lẩm bẩm, “Nếu dễ chết đến thế thì đã chẳng xếp vào hàng BOSS cuối.” Vương Tiểu Minh thấy biểu tình của y không giống giả vờ, thoáng an tâm. Lúc này mới nhớ tới chuyện mới vừa rồi y kể Gin là quỷ hút máu. “Gin thật sự là quỷ hút máu sao?” Thạch Phi Hiệp nói: “Cậu thầm yêu quỷ hút máu hả?” “Không phải, tôi chỉ muốn nhờ anh ta giúp chút việc.” Đôi mắt của Vương Tiểu Minh trông mong nhìn vào đám sương tìm kiếm thân ảnh của Gin. Isfel cũng mất tiêu luôn rồi, sương trắng lại vây chặt tầm nhìn của cậu. Thạch Phi Hiệp búng ngón tay vài cái, khóe miệng lộ ra một điệu cười xấu xa, cao giọng nói: “Gì cơ? Hughes, ngươi nguyện ý để Gin chạm vào cái mông nhỏ của ngươi á?” … Chưa đến ba giây đồng hồ, Gin đã xuất hiện bên cạnh bọn họ, đôi mắt xanh lơ lóe ra vài tia kích động, “Hughes ở đâu thế?” “Trong đám sương ấy.” Thạch Phi Hiệp không hề cảm thấy áy náy sau khi đùa bỡn hắn. “Ngươi…” Gin nheo mắt. Thạch Phi Hiệp vội vàng nói: “Tiểu Minh có việc nhờ ngươi hỗ trợ.” Gin nghi hoặc nhìn về phía Vương Tiểu Minh. Vương Tiểu Minh nói: “Tôi có một cái… À không, một người bạn bị biến thành quỷ hút máu nửa vời, đã hôn mê bất tỉnh, anh có thể cứu được cậu ta không?” “Quỷ hút máu nửa vời?” Gin nghĩ nghĩ nói, “Do sơ ủng thất bại?” “Ưm.” Vương Tiểu Minh trong mắt lóe lên tia hy vọng. “Ta không giúp được đâu.” Gin nhíu mày nói, “Ngươi phải tìm ra cái gã đã giúp y sơ ủng, hoặc là cha chú của gã đó, giúp y hoàn thành nghi thức còn lại.” Vương Tiểu Minh thần sắc buồn bã. Đáp án của hắn và Baal giống y nhau. Thạch Phi Hiệp nhíu mày nói: “Ngươi không phải được xưng là Huyết tộc đệ nhị cao thủ sao?” “Cái gì mà bảo ta được xưng, ta vốn chính là vậy đó.” Gin không phục hừ lạnh, “Ta tuy rằng là Huyết tộc tam đại, nhưng mà bọn tam đại tụi ta đều là con một nha, theo ta được biết, cái đám người kia cũng lâu rồi không tìm hậu đại, hình như đã quen ẩn cư rồi. Cái tên bán quỷ kia tuyệt đối không phải kiệt tác của bọn họ, cho nên dù ta có đi, máu của ta cũng vô pháp giúp y hoàn thành nghi thức.” Thạch Phi Hiệp nhìn vẻ mặt thất lạc của Vương Tiểu Minh, tình đồng hương trong ngực bốc cháy, “Vậy chẳng lẽ ngươi ở Huyết tộc không có bạn bè gì sao?” “Nếu có thể nhìn thấy tên đó, ta hẳn là sẽ truy ra được gã quỷ kia là hậu đại của ai từ máu y. Bất quá,” Gin cúi đầu nhìn đồng hồ, “Chúng ta chỉ còn mười lăm phút.” Vì con thuyền Noah và nhân giới giờ giấc khác biệt cho nên bọn họ không thể lưu lại lâu. Đầu Vương Tiểu Minh đã cúi muốn chạm ngực. Thạch Phi Hiệp cảm khái, “Những tưởng rốt cục có thể phát huy công dụng của ngươi, nào ngờ…” “Cái gì mà ta rốt cục có thể phát huy công dụng?” Hai khỏa răng nanh của Gin đột nhiên bật ra. “Mấy câu này cũng cần phiên dịch lại sao?” Thạch Phi Hiệp liếc hắn. Gin nhớ lúc trước đại chiến với Baal, riêng hắn ngủ trong quan tài thủy tinh, mãi tới lúc Isfel tới mới thoát, không khỏi có chút ấm ức. “Ta có thể tìm kẻ khác từ huyết tộc đến giúp. Có một việc ngươi phải phải lưu ý, ta không biết gã quỷ kia thuộc đời thứ mấy, nhưng phạm sai lầm khi đang sơ ủng chỉ có thể là cấp thấp, Huyết tộc cấp cao tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm thế này. Cho nên tên quỷ hút máu nửa vời kia rất có thể sẽ bịdòng máudục vọng điều khiển, biến thành một quái vật vô tri vô giác.” Vương Tiểu Minh nhớ tới Baal đã nói qua, loại quái vật hút máu này thậm chí còn rút cạn máu của anh trai mình, không khỏi sợ hãi. “Có cách nào ngăn cậu ta lại không?” “Có. Dùng thánh giá đóng đinh y lại.” Gin thản nhiên nói. Thạch Phi Hiệp không tưởng tượng nổi vuốt cằm nói: “Chẳng lẽ lời đồn dùng thánh giá đóng đinh quỷ hút máu là có thật sao.” Gin nói: “Quỷ hút máu cũng có trái tim. Thật ra, chẳng cần thánh giá gì đâu, dùng đại đinh gỗ đóng vô tim là đủ chết rồi.” “Vậy sao truyền thuyết luôn nói về thánh giá…” “Không nói vậy làm sao giáo đường có thể phát triển mạnh mẽ thế?” Thạch Phi Hiệp nhớ rõ, “Quảng cáo quả nhiên rất quan trọng.” Vương Tiểu Minh nói: “Vậy người bạn đến từ Huyết tộc của anh bao giờ mới tới?” Gin nói: “Huyết tộc và nhân giới thật ra có một thông đạo khác, bất quá thời gian ta không thể xác định được. Mấy gã cấp thấp đến đây đa số là đi du lịch thôi.” “Để chắc ăn thì gọi nhị đại đến đi.” Thạch Phi Hiệp nói bừa, “Đỡ giống như vị tam đại nào đó, đến đây chỉ để khua môi múa mép.” Gin bĩu môi xỉa xói, “Nhị đại trừ mỗi tên kia ra đều chết sạch rồi.” Thạch Phi Hiệp nhãn tình sáng lên, “Kể nghe coi?” “Bí mật.” Thạch Phi Hiệp thấy biểu tình của Gin thực nghiêm túc, thức thời không truy vấn nữa. Vương Tiểu Minh còn đang chìm trong lo lắng về em trai Hạng tổng, lỡ như bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành quái vật, đang định hẹn một thời điểm với bạn của Gin, chỉ thấy sương trắng đột nhiên sùng sục như nước sôi. Gin vội chắn ngang trước mặt họ. Xa xa vang lên tiếng gầm giận dữ. Thạch Phi Hiệp thấp giọng nói: “Là Victor đó.” Vương Tiểu Minh không khỏi lo lắng. Cậu tuy rằng không hy vọng Baal gặp phải chuyện chẳng lành, nhưng cũng không mong đám người Isfel bị thương. Một bóng xám khổng lồ phá tan màn sương, vọt tới chỗ bọn họ. Gin không chút do dự nhảy lên, chụp được, rơi xuống đất. Động tác gọn gàng lưu loát. Phía sau hắn, Thạch Phi Hiệp đang nhe răng trợn mắt khẽ nhắc, “Bỏ cái chân của ngươi đang đè lên chân ta ra chỗ khác coi.” Gin giật mình. Thạch Phi Hiệp nói: “Còn không bỏ ra?” Gin thả Victor xuống, hoang mang nói: “Ta đâu có giẫm lên ngươi a.” … Giọng Vương Tiểu Minh sợ hãi giải thích, “Ngại quá, là chân của tôi.” Thạch Phi Hiệp: “…” Trong vòng mấy câu thoại ngắn ngủi, chiến trường lại có vài biến chuyển mới. Sương trắng ngày càng đặc, như thể bị lùa vào một chỗ, mặt đất rung chuyển, phía trước vang lên tiếng nổ mạnh. Vương Tiểu Minh bịt mũi lại. Không khí hít vào phổi càng lúc càng loãng, ngay tại khi cậu thầm nghĩ sắp chết rồi, một cánh tay mạnh mẽ kéo cậu ra khỏi đám sương trắng, vượt lên trên màn sương. “Khụ, cảm… khụ khụ, cảm ơn.” Vương Tiểu Minh mở miệng thật to thở hổn hển rồi quay lại, ánh mắt đột nhiên trừng lớn, giật mình nói: “Baal?” Baal đang quan sát tình hình bên dưới, trong mắt hiện lên một tia khó chịu, nhướn mày nói: “Chứ ngươi tưởng ai hả?” “Ưm…” Vương Tiểu Minh cúi đầu nhìn đám sương trắng cuồn cuồn dưới chân, ngoan ngoan ngậm chặt miệng. Một vầng sáng lại từ trong sương vụt ra. Thân ảnh thon dài của Isfel sừng sững đứng giữa vầng sáng, ánh mắt còn lạnh lẽo hơn cả băng sương. Vương Tiểu Minh nghe thấy Baal cười lạnh. Một tia chớp không hề báo trước bổ xuống trên đầu. Vương Tiểu Minh lần đầu nhìn thấy tia chớp sát ngay mặt. Sáng thế này tuyệt đối không thể do bóng đèn phát ra được. Chân cậu mềm nhũn. May là cậu đang được Baal ôm trên không, cho nên dù chân có xụi lơ cũng không ai nhìn thấy. Baal dùng kết giới ngăn cản công kích từ Isfel, ánh mắt hằn tia máu, “Được lắm! Isfel, hôm nay phân rõ thắng bại của hai ta luôn đi!” Lời tuy nói ra, nhưng thanh âm của hắn không khí khái đến vậy. Vừa rồi giao thủ vài chiêu với Isfel, hắn cũng đã thấm đòn rồi. Thạch Phi Hiệp thật vất vả ngồi trên vai Victor, vươn đầu ra khỏi màn sương chợt nghe đến lời này, vội vàng nói: “Không được đâu!” Baal nói: “Vì sao không được?” “BOSS cỡ ngươi nên để người chơi đến đánh! NPC đánh BOSS là lãng phí tài nguyên nha!” Thạch Phi Hiệp nói rất hợp lý hợp tình. Vương Tiểu Minh lấy lại tinh thần, nhỏ giọng phụ họa: “Có lý á.” Baal mặc kệ cậu, nhìn thẳng về hướng Isfel nói: “Ngươi dám nói không dám xem?” “Không dám.” Isfel trả lời mau lẹ. Baal trừng y muốn rớt cả hai mắt. Khi còn ở trên thiên đường hắn chưa từng nghe Isfel nói không dám. Chẳng lẽ thức ăn ở con thuyền Noah ngon đến nỗi đem hùng tâm tráng chí của y diệt sạch sẽ rồi? Hay là… vì cái thứ nhân loại này? Hai mắt Hắn liếc sang Thạch Phi Hiệp đang cười giảo hoạt, trong lòng nhất thời tràn ngập khinh thường. Hắn từ trước đến giờ vẫn luôn khinh bỉ cái thứ chẳng được tích sự gì mà cứ hay tỏ ra kiêu ngạo. “Chỉ có linh thể không được thực lực như nguyên thể, bất quá chưa được một phần mười.” Isfel thu hồi cánh, “Vô nghĩa.” Thạch Phi Hiệp bổ sung nói: “Không giống ai đó ha, biết rõ người ta chỉ là ảo ảnh mà vẫn hung hăng xông vào đánh.” Y đang ám chỉ cái hồi ở Nguyên Thù giới, Baal dùng thân xác của Manes để đánh với ảo ảnh của Isfel. Baal cười lạnh nói: “Kẻ không hiểu sẽ tự rước lấy họa mai sau thôi.” Mặc dù nói vậy, trong lòng hắn vẫn vụng trộm thở phào. Cho dù là khi hắn hoàn toàn khôi phục cũng chưa nắm chắc cả mười phần sẽ đánh bại Isfel, huống chi là hiện tại. Isfel nói: “Không phải không hiểu…” “Mà là vô cùng tự tin!” Thạch Phi Hiệp nói tiếp. Isfel liếc y một cái. (Đánh nhau còn liếc mắt đưa tình =A=!) Thạch Phi Hiệp nghiêm chào như đội thiếu niên tiền phong. “Mặc dù xen ngang khi người khác nói chuyện là vô lễ, nhưng ta không thể không nói.” Gin nhảy ra khỏi đám sương, giơ ra đồng hồ trên tay, “Đã đến giờ rồi.” Thạch Phi Hiệp hỏi: “Hughes đâu?” “Đang ngủ.” Gin chỉ về khoảng không sau lưng mình. Thạch Phi Hiệp nói, “Vậy dọn dẹp thôi.” Baal nhíu mày, “Các ngươi cứ vậy mà đi?” Thạch Phi Hiệp nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn mời tụi này ăn cơm chiều?” Baal nhìn đỉnh đầu người đang ôm trong ngực, “Không mang y đi?” Thân thể Vương Tiểu Minh chấn động. Thạch Phi Hiệp thầm rủa nói: “Tụi này không phải đầu trâu mặt ngựa câu hồn người chết nha, không việc gì đem người đi làm chi?” Baal nghi ngờ. Nếu không phải muốn cướp Vương Tiểu Minh khỏi tay hắn, Isfel tại sao phải dùng kết giới cách ly hai người chứ? Thạch Phi Hiệp suy nghĩ, quyết định vẫn tặng cho Vương Tiểu Minh chút nhân tình, để về sau Baal có thể đối xử với cậu ta tốt hơn. “Chủ yếu là, bản thân cậu ấy không muốn rời đi, bọn này đâu phải cướp thì ép buộc làm gì?” Y không muốn rời đi? Baal ngẩn ra một lúc, trong lòng tự dưng dâng lên một niềm vui khó hiểu. —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.