Thấy họ sắp bỏ lỡ cơ hội tiếp xúc với kíp nổ, Nhiếp Nhiên đang muốn đẩy Lý Kiêu 3ra thì lại bị Lý Kiêu đoạt mất con dao quân dụng trong tay.
“Để tôi!” N2ương theo tiếng “vùng đùng” rất lớn cách đó không xa, Nhiếp Nhiên cùng Lý Kiêu 7lăn xuống chiến hào
Chấn động to lớn khiến mảnh đất này rung chuyển liê3n tục giống như bị động đất, bùn đất phía trên hào đổ rào rào xuống, suýt nữa đ2ã chôn sống hai người bọn họ ở bên trong
Tiếng nổ đinh tai nhức óc của mìn liên tiếp vang lên, mang theo từng trận gió mạnh sau vụ nổ cùng tiếng kêu thét của đám cướp biển
Một phút..
Hai phút..
Ba phút..
Đám mìn mà bọn họ đã bỏ ra ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ để cải tạo kết thúc sau ba phút ngắn ngủi
Đương nhiên, đối với đám cướp biển kia mà nói, ba phút này chẳng khác gì địa ngục
Bỗng nhiên có một bóng người từ đỉnh đầu bay qua rơi ngay xuống trước mặt Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu
Một tên cướp biển bị lực công phá của vụ nổ làm văng đến, hắn ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ rồi kinh ngạc chỉ tay, “Chúng mày, chúng mày...” Nhưng không đợi tên đó nói xong, “phập” một tiếng, một con dao quân dụng lạnh lẽo đã cắm vào cổ họng của hắn, làm hắn tắt thở ngay lập tức
Lý Kiêu vô thức nhìn về phía Nhiếp Nhiên, thấy cô đang thu lại bàn tay vừa bắn con dao ra
“Hai chúng ta hòa nhau, không ai nợ ai.” Sắc mặt Nhiếp Nhiên lúc này cũng không dễ nhìn, lúc nói chuyện hơi thở gấp, nhưng đáy mắt lại vô cùng lạnh lùng
Phút chốc, giọng Lý Kiêu lạnh đi, “Bọn chúng tới!” Nhiếp Nhiên nắm thật chặt con dao quân dụng trong tay, nhìn mảnh đất bằng cách đó không xa, sau đó cô đứng dậy định lao ra chiến một trận sống mới với mấy tên kia
Lý Kiêu bắt lấy tay cô, “Đừng nhúc nhích” Sau đó cô giật mạnh một sợi dây thừng ở bên cạnh xuống
Nhiếp Nhiên thấy được động tác này của Lý Kiêu thì nhíu mày lại
Cô ấy muốn làm gì vậy? Ngay tại lúc cô không kiểu hành động này của Lý Kiêu thì phía trên hào bỗng truyền đến từng đợt kêu thét chói tai, “A!” Sau đó liên tiếp có âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
Cạm bẫy?! Dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô, Lý Kiêu lắc đầu, giải thích, “Là bọn họ thiết kế trong đêm đấy.” Bọn họ? Nghiêm Hoài Vũ? Lần này đúng là Nhiếp Nhiên hơi kinh ngạc thật
Cô biết đám người kia có giấu mình mà vụng trộm làm một số việc, nhưng không ngờ rằng bọn họ lại vụng trộm làm cạm bẫy
Cô có thể nhìn ra được hiệu quả của cạm bẫy này cũng không tệ lắm
Thật xui xẻo, vất vả lắm mới trả hết, lần này lại thiếu mấy người bọn họ một món nợ ân tình rồi
Tiếng mìn nổ cùng tiếng kêu thảm thiết của bọn cướp biển đã hoàn toàn biến mất, ở khoảng đất trống trải phía trước rừng cây chỉ nghe được tiếng gió hoang vu
Chẳng bao lâu sau, mấy người Nghiêm Hoài Vũ xuyên qua bãi mìn mà chạy về phía rừng cây nhỏ này.