Mấy tên cướp biển đằng sau cũng gật đầu nói phải.
Mạc Lực lập tức phá lên cười, hắn nắm 3lấy bả vai của Sư Tử, “Ha ha, tao thích nghe lời này! Thằng nhóc thối nhà mày nữa chứ, đúng là 2khéo ăn khéo nói lắm!” Sử Tử cười ngượng: “Em nói thật lòng đấy chứ.” Mạc Lực vui vẻ đồng ý, “Đ7ược thôi, để lại một đứa cho đại ca nếm đồ tươi, còn lại đứa kia...” Hắn xoa tay vào với nhau, 3khuôn mặt hung ác của hắn vì nở nụ cười mà đặc biệt dữ tợn
Ánh mắt của Mạc Lực lượn qua2 lượn lại giữa Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu rất lâu, giống như đang chọn hàng vậy, cuối cùng hắn chỉ vào một người và nói: “Tao thích con bé này, xinh xắn lanh lợi, giọng nhất định rất mất hồn.” “A!” Sử Tử nhìn theo bàn tay của Mạc Lực, khi nhìn thấy hướng hắn chỉ đến chính là Nhiếp Nhiên thì tim gã hoàn toàn chìm xuống
Nhưng trên mặt gã lại giả vờ vui mừng thay cho Mạc Lực, “Nhị ca thật có ánh mắt, ha ha..
Đau đớn khiến Mạc Lực trở nên hoảng sợ, hắn có cảm giác cô gái này không chỉ đơn thuần là uy hiếp thôi đâu, “Nhanh, nhanh nhanh lùi về sau đi!” Đám cướp biển kia nghe được mệnh lệnh của Mạc Lực thì quay ra nhìn nhau
Mạc Lực nổi giận rống lên, “Chúng mày điếc hết à, nhanh lùi về sau đi!” “Tiếp tục lùi!”
Đôi mắt lạnh lùng của Nhiếp Nhiên híp lại, tay lại ấn mạnh hơn nữa
“Tao thấy chúng mày muốn lấy mạng của nó phải không?” Đau đớn bị nhân lên khiến Mạc Lực kiệt sức, “Lùi, tiếp tục lùi, nhanh nhanh lùi về sau đi!” Lần này tất cả bọn chúng đều lùi về sau vài mét, rời khỏi khu vực bãi mìn, lúc này Nhiếp Nhiên mới thỏa mãn nới lỏng dao trên tay
Nhưng hành động của cô lại khiến Lý Kiêu ở bên cạnh phải nhíu mày
Ha ha ha..
Ha ha ha ha ha...” “Nói nhảm, anh mày duyệt đàn bà vô số, đứa nào như thế nào tao chỉ cần nhìn một cái là ra!” Mạc Lực nói xong hắn đi về phía Nhiếp Nhiên, miệng còn lẩm bẩm mấy lời không sạch sẽ: “Nào nào, người đẹp, để anh đây cởi trói cho cưng nhé, anh sẽ dẫn cưng đi tới một nơi rất thú vị.” Nhiếp Nhiên vẫn cúi thấp đầu, nghe tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, khi một đôi giày xuất hiện ở trước mắt, cô ngẩng phắt đầu lên, cười tà và nói: “Không ổn đâu, tạo cảm thấy buộc chặt vào chơi càng có sức hơn đấy.” Mạc Lực lập tức sững sờ
Trong khoảnh khắc, Nhiếp Nhiên đã buông lỏng dây thừng, nhào tới khống chế bả vai và dí dao vào họng hắn
Lưỡi dao lạnh kia làm Mạc Lực cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hắn nổi giận, “Mày! Mày làm gì, mày muốn làm gì?” Tiếng hô to của hắn khiến đám cướp biển đàn em đứng cách đó không xa cũng lấy lại được tinh thần, vội giơ súng ống trong tay lên
Nhiếp Nhiên mạnh mẽ khống chế Mạc Lực ở trước người mình rồi hô to: “Tất cả đứng im không được nhúc nhích! Lùi về sau, nếu không tao sẽ giết hắn ngay lập tức!” Cô nói xong, con dao kia lại ép chặt thêm mấy lần, lưỡi dao sắc bén nhanh chóng làm rách cổ của Mạc Lực, tạo thành một vết máu mờ
Hiển nhiên là Lý Kiêu không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên lại muốn bọn chúng rời khỏi bãi mìn
Làm như thế này, đợi lát nữa khởi động kíp nổ thì chỉ nổ một khoảng đất trống mà thôi.
Làm như thế này, đợi lát nữa khởi động kíp nổ thì chỉ nổ một khoảng đất trống mà thôi.