Dù đã biết đáp án này nhưng Lý Kiêu vẫn nhíu mày, cô3 hỏi ngược lại: “Vậy cậu không có ý định trả ơn nhữ2ng người dân đảo này vì đã cứu chữa cho cậu à?”
Nhiếp Nhiên cười chế giễu, “Lợi dụng lẫn nhau 3mà thôi, không thể gọi là tình cảm được.” Bọn họ cứ2u chữa cho cô là có mục đích
Lúc ấy nếu như cô mà đang tỉnh táo, không đồng ý với đánh cướp biển thì chắc là bọn họ đã không hề do dự mà ném cô sang một bên rồi
Đương nhiên cô biết lý do vì sao đám người này thấy chết không cứu, nhưng lý do ấy không thể che đậy được mục đích của họ đối với cô
Huống hồ lúc trước bọn họ từng muốn ám sát cô, từng việc từng việc một, việc này bù cho việc kia, cô chẳng thiếu nợ gì đám dân đảo này cả
“Từ nơi này tới chỗ đó, các anh đào cho tôi một cái hào, giấu được người thì càng tốt.” Vừa rồi cô đã ước lượng, chỉ có khoảng cách này tương đối an toàn, không dễ dàng bị đám cướp biển phát hiện
“Không, các anh nên lợi dụng độ dốc này tạo ra một đường cong, cố tận lực móc sạch bùn, sau đó đào thành hào.” Chẳng biết Lý Kiêu đi theo bọn họ từ khi nào, lúc này đang đứng ở bên trên sườn đất và nói
Nhiếp Nhiên nghe thấy thế thì nhíu mày lại
Bùn đất trên đảo này có độ ẩm cao, nhỡ mà trời đổ mưa rất dễ bị sạt lở, đến lúc đó cái hố lớn như thể sẽ bị bại lộ toàn bộ ra bên ngoài, hiển nhiên đó không phải là một ý kiến hay
Lý Kiêu nhìn ra Nhiếp Nhiên không đồng ý, nhưng vẫn nói: “Đối với cậu thì khoảng cách này không có vấn đề gì, nhưng đối với mấy người Hà Giai Ngọc, bọn họ có thể sẽ phải phí sức đấy.”
Lúc này bầu trời đã hơi sáng
Nhiếp Nhiên nhìn rừng cây bị làn sương mù bao vây ở trước mắt, bên cạnh là dòng suối chảy xiết
Cô vòng qua mấy gốc cây, đi tới chỗ bờ dốc, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, vững vàng rơi xuống con dốc đó
Đám dân đảo nhìn thấy cô nhảy xuống thì cũng nhao nhao lên nhảy xuống dốc, chỉ có ông chú tuổi trung niên nhưY An Đức, sau khi nhìn độ nghiêng của con dốc xong, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng trượt xuống dốc núi
Nhiếp Nhiên thấy tất cả mọi người đã xuống bên dưới, cô nhặt một cành cây lên và chỉ vào vị trí của bọn họ, rồi vẽ sơ sơ ra mấy đường
“Vậy còn đứa bé kia thì sao?” Ánh mắt Lý Kiêu nhìn chằm chằm vào Nhiếp Nhiên, như muốn tìm từ trên mặt cô ra cái gì đó
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Lý Kiều, thần sắc của Nhiếp Nhiên vẫn y nguyên như cũ
“Tìm được rồi, tìm được rồi!” Nhiếp Nhiên chưa kịp nói thì Y An Đức đã dẫn theo hai mươi người vội vàng chạy tới
Nhiếp Nhiên vốn còn đang định chuyển đề tài hỏi Lý Kiều, không ngờ lúc này Y An Đức lại giải vây giúp cô
“Mấy người đi theo tôi.” Nhiếp Nhiên đi thẳng ra khỏi đình nghỉ, dẫn theo hai mươi người này đến chỗ rừng cây nhỏ
“Không, các anh nên lợi dụng độ dốc này tạo ra một đường cong, cố tận lực móc sạch bùn, sau đó đào thành hào.” Chẳng biết Lý Kiêu đi theo bọn họ từ khi nào, lúc này đang đứng ở bên trên sườn đất và nói
Nhiếp Nhiên nghe thấy thế thì nhíu mày lại
Bùn đất trên đảo này có độ ẩm cao, nhỡ mà trời đổ mưa rất dễ bị sạt lở, đến lúc đó cái hố lớn như thể sẽ bị bại lộ toàn bộ ra bên ngoài, hiển nhiên đó không phải là một ý kiến hay
Lý Kiêu nhìn ra Nhiếp Nhiên không đồng ý, nhưng vẫn nói: “Đối với cậu thì khoảng cách này không có vấn đề gì, nhưng đối với mấy người Hà Giai Ngọc, bọn họ có thể sẽ phải phí sức đấy.”