Thất Thất Tôi Yêu Em

Chương 3: - Chương 3




Hai người một trước một sau đi tới bãi mìn.

Đuốc bốn phía đều được đố3t lên, chiếu sáng cả vùng

Mấy người Lý Kiêu, Kiều Duy cũng gia nhập 2vào đội ngũ gỡ mìn

Mặc dù thứ này vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận 7sẽ dễ dàng nổ, nhưng vào lúc này, trừ mấy khẩu súng mới tịch thu được ra, tr3ước mắt chỉ có chỗ mìn này là có thể đánh đám cướp biển kia

“Cô muốn làm gì thế?” Lúc nhóm người Nghiêm Hoài Vũ chuyển chỗ mìn thứ hai vừa đào lên vào, thấy Nhiếp Nhiên tháo hết mìn ra, không nhịn được kinh ngạc hỏi

“Chị Nhiên, sao chị lại dỡ hết mìn ra thế?” “Chỗ mìn này là loại cũ quá rồi, uy lực không lớn, tôi muốn lắp lại.” Hà Giai Ngọc sợ hãi nhìn cô, “Chị Nhiên biết lắp lại mìn à?”

“Ừm.”

“Trời, không hổ là chị Nhiên của em! Thật là ngầu!” Hà Giai Ngọc kích động lao đến, ôm Nhiếp Nhiên không buông tay.

Nhiếp Nhiên đang tập trung tinh thần lấy ngòi nổ và kim hóa của quả mìn ra, không chú ý tới động tác của cô ta, đến lúc phát hiện ra thì đã bị cô ta ôm chặt

Cô ta luống cuống đứng ở đó, trong mắt vẫn còn nước mắt, lúc phát hiện Nhiếp Nhiên đang nhìn mình, cô ta không nhịn được chột dạ cúi đầu xuống, tránh tầm mắt cô

Nhiếp Nhiên không có phản ứng gì quá lớn

Sợ chết, bảo vệ mình vốn là một loại bản năng của con người, điều này cũng không có gì sai

Sau khi nhìn mấy người lính kia, Nhiếp Nhiên sai người cẩn thận chuyển những quả mìn đã đào lên kia đến một căn nhà nhỏ bỏ hoang cách vách đá không xa

Cô ngồi ở bên trong, cẩn thận dỡ bỏ những quả mìn kia rồi tìm một cái hộp gỗ lớn, đổ tất cả thuốc nổ màu đen vào trong hộp, lại lấy hết dây nổ chậm, ngòi nổ lò xo hình đĩa, kim hỏa ra, chia ra đặt vào mấy cái hộp khác

Vả lại, 2nơi này cũng là lối ra dễ tìm được cứu viện nhất

Bọn họ nhất định phải gỡ mìn

Có mấy người Nghiêm Hoài Vũ Hà Giai Ngọc dẫn đầu, đám người Diệp Tuệ Văn cũng nhao nhao đi lên.

Bọn họ kém hơn lớp 1 nhưng trước sự sống và cái chết, đám dân đảo bình thường kia cũng dám lên, bọn họ là quân nhân có lý do gì rúc ở đây không làm gì cả

Nhiếp Nhiên thấy phần lớn mọi người đều đi rồi, chỉ có hai ba người lính ở lại chỗ, trong đó có nữ binh vừa rồi bị tên cướp biển bắt

“Chị Nhiên, sao chị lại dỡ hết mìn ra thế?” “Chỗ mìn này là loại cũ quá rồi, uy lực không lớn, tôi muốn lắp lại.” Hà Giai Ngọc sợ hãi nhìn cô, “Chị Nhiên biết lắp lại mìn à?”

“Ừm.”

“Trời, không hổ là chị Nhiên của em! Thật là ngầu!” Hà Giai Ngọc kích động lao đến, ôm Nhiếp Nhiên không buông tay.

Nhiếp Nhiên đang tập trung tinh thần lấy ngòi nổ và kim hóa của quả mìn ra, không chú ý tới động tác của cô ta, đến lúc phát hiện ra thì đã bị cô ta ôm chặt

Nhiếp Nhiên từ trước đến giờ không thích gần gũi với người khác như vậy

Cô khẽ cau mày lại, đang muốn tránh khỏi cái ôm của Hà Giai Ngọc thì Nghiêm Hoài Vũ đã làm trước

Anh ta vội vàng đặt mìn trong tay xuống, bước nhanh tới, lôi Hà Giai Ngọc ra khỏi Nhiếp Nhiên, “Đi ra đi ra, tôi còn chưa ôm Tiểu Nhiên Tử, cô dựa vào cái gì cướp trước mặt tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.