“Nhiếp Nhiên...”
Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh không nhịn được mà hét lên
Đáng ti3ếc, Nhiếp Nhiên dường như không nghe thấy gì hết
Kiều Duy đứng sau họ nhíu mày: “Dạ2 dày bị thủng rồi, không cứu được.” Mọi người xung quanh nghe thấy vậy thì trong lòng chấn 7động
Không cứu được..
chết..
chết rồi sao? Người đang sống sờ sờ mà3 bị đá tới chết? Cô gái này, đầu tiên dùng súng bắn chết hai gã cướp biển, sau đó lại dùng 2thủ đoạn tàn khốc giết chết một tên nữa
Cô ấy không sợ sao? Cảnh tượng này, ngay cả đàn ông trưởng thành cũng chưa chắc chấp nhận được, vậy mà cô ấy lại điềm tĩnh như vậy
Nhiếp Nhiên đứng giữa vòng vây, nhìn gã cướp biển dưới chân đã hoàn toàn lịm đi, khóe miệng không ngừng chảy máu, cuối cùng cũng ngừng lại
Cô nói như ra lệnh cho Kha Lỗ: “Kéo tất cả bọn kia ra ngoài, giới từng đứa một! Không phải đều mạnh miệng lắm sao, để tôi xem miệng chúng cứng hay dạ dày chúng cứng!” Lý Kiêu và Kiều Duy tuy hơi chau mày trước cách làm của cô nhưng trong lòng hiểu rõ đây là phương pháp tốt nhất
Nếu không làm chúng sợ thì người chết chính là tất cả người dân đảo ở đây
Thế nên họ quyết định thật nhanh, mau chóng bước vào, đưa tất cả đám cướp biển còn lại bên trong ra ngoài
Đám cướp biển ở trong phòng vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đã sớm run rẩy toàn thân
Bây giờ, sau khi bị đưa ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng bị tra tấn dã man của đồng bọn thì càng sợ hãi hơn
Nhiếp Nhiên cười khẩy với bọn chúng, “Yên tâm, hôm nay sẽ xử từng người một, ai cũng có phần hết.” Một nửa khuôn mặt của cô được ánh lửa chiếu rọi, nửa khuôn mặt còn lại ẩn khuất dưới màn đêm trĩu nặng, khiến cho đám người kia như nhìn thấy ác quỷ đến đòi mạng
Mấy gã cướp biển vội vàng lắc đầu, nói với vẻ hoảng loạn: “Không, không, không muốn đâu!”
Nhiếp Nhiên dùng mũi chân đá vào gã cướp biển giờ không rõ là sống hay chết, giọng điệu lạnh lùng, “Không muốn? Như vậy sao được, nếu tao không cạy được miệng chúng mày thì cũng phải cạy được một bộ phận khác trên người chúng mày chứ.” Mấy chữ cuối cùng khiến cho đám cướp biển chấn động
“Nói, nói, nói! Tao nói!” Một gã cướp biển trong số đó thật sự không chịu nổi nữa, chủ động xin khai
“Ồ?” Nhiếp Nhiên bật cười, đi đến trước mặt gã, “Mày nói thử xem.” “Ba dây dẫn đó..
Mấy gã cướp biển vội vàng lắc đầu, nói với vẻ hoảng loạn: “Không, không, không muốn đâu!”
Nhiếp Nhiên dùng mũi chân đá vào gã cướp biển giờ không rõ là sống hay chết, giọng điệu lạnh lùng, “Không muốn? Như vậy sao được, nếu tao không cạy được miệng chúng mày thì cũng phải cạy được một bộ phận khác trên người chúng mày chứ.” Mấy chữ cuối cùng khiến cho đám cướp biển chấn động
“Nói, nói, nói! Tao nói!” Một gã cướp biển trong số đó thật sự không chịu nổi nữa, chủ động xin khai
“Ồ?” Nhiếp Nhiên bật cười, đi đến trước mặt gã, “Mày nói thử xem.” “Ba dây dẫn đó..
cái màu đen.” Gã cướp biển nói bằng giọng run rẩy, cả người co rúm lại
“Màu đen à?” Nhiếp Nhiên nhìn gã như đang nghĩ ngợi điều gì đó
Tên kia gật đầu thật mạnh, “Đúng, màu đen.” Nhiếp Nhiên cố tình quét mắt nhìn những gã cướp biển khác, tất cả bọn chúng đều nhao nhao gật đầu
“Đúng..
đúng thể là màu đen...” “Đúng, đúng vậy..
màu đen...”