Thất Thân Làm Thiếp

Chương 5: Vãng Sanh Thần Quả




Ngãi Giai Giai đưa Tề Hiên đến chỗ ở của mình, nhưng mà mới vào cửa thì có chút xấu hổ. .

Cái ổ nhỏ của cô so sánh với ổ vàng của thiếu chủ, thật đúng là kém xa, anh đã quen ở căn phòng lớn thì không biết anh có thể ở căn phòng nhỏ của cô không.

"Thiếu chủ, chỗ này của em khá đơn sơ, anh đừng chê."

"Ngốc, anh là loại người sống an nhàn sung sướng sao?"

Sóng to gió lớn gì mà anh chưa gặp qua, ngay cả đống người chết anh cũng đi qua, còn có thể chê phòng nhỏ sao.

"Em chỉ sợ nhất thời thiếu chủ anh không quen mà thôi." Ngãi Giai Giai xấu hổ cúi đầu xuống.

"Mẹ , sao mà mẹ luôn cúi đầu vậy, nhiều như vậy không tốt, ngẩng đầu ưỡn ngực, làm người phải có tự tin." Ngãi Tiểu Hiên nhìn thấy Ngãi Giai Giai xấu hổ như vậy, thì lại cười.

Mẹ cậu cái gì cũng tốt, chính là thiếu một chút tự tin.

"Ở trên thế giới này, rất nhiều người đều là sinh ra ở trong hoàn cảnh bình thường mà phát triển, không phải mỗi người đều có thể như công chúa cùng hoàng tử, bọn họ từ trong bụng mẹ đi ra thì mới bắt đầu có toàn bộ tôn quý, cho nên anh phải thích ứng như mọi người, hiểu chưa?" Tề Hiên nắm hai vai Ngãi Giai Giai, để cô ngẩng đầu nhìn anh.

Tuy từ nhỏ cuộc sống của anh đã có đầy đủ, nhưng mà chua xót của anh thì người ngoài nhìn không thấy, ở trong hoàn cảnh hoa lệ không hề có tình thân mà lớn lên, anh tình nguyện lựa chọn một ổ nhỏ ấm áp, mà quan trọng nhất là trong lòng thỏa mãn hơn so với vật chất đầy đủ.

"Thiếu chủ, em biết rồi, em đi sửa sang lại gian phòng cho anh. Tiểu Hiên, con ngày mai còn phải đến trường, nên tắm rửa đi ngủ đi." Ngãi Giai Giai nghe Tề Hiên nói như thế, liền hiểu rõ.

Thiếu chủ không phải loại người ham vinh hoa phú quý, bằng không anh cũng sẽ không buông tha Tề thị mà lựa chọn hai mẹ con cô, cô không nên nghĩ vấn đề với thái độ này, hoặc giả có thể nói, cuộc sống hạnh phúc là do hai người cùng tạo thành.

"Mẹ, không phải ba nên ở cùng chỗ với mẹ ư, lúc ở trường học con nghe những đứa trẻ khác nói, ba mẹ của bọn nó đều là ở chung một phòng, cho nên mẹ không cần đi thu dọn phòng cho ba, để cho ba trực tiếp đi ngủ ở gian phòng của mẹ là được rồi, hai người ở cùng một phòng." Ngãi Tiểu Hiên bị kẹp ở giữa hai người, ngẩng đầu, nhìn ba lại nhìn mẹ, cười đắc ý.

Cậu nghe nói ba cùng mẹ phải ở cùng một chỗ thì tình cảm mới tốt, mà ba mẹ tách ra ngủ thì là không có tình cảm, thậm chí là mỗi ngày cãi nhau, cậu nhất định phải làm cho ba của cậu cùng mẹ ở tại một chỗ, như vậy tình cảm của họ mới tốt a!

"Đúng, con trai thật thông minh, ba và mẹ nên ở cùng một chỗ." Tề Hiên nhìn Ngãi Giai Giai đỏ mặt, đắc ý cười mờ ám.

Cô bé ngốc này, con cũng có rồi mà còn lạnh nhạt với anh như vậy, nên để cho cô quen với sự tồn tại của anh.

"Cái này —— cái này không tốt đâu." Ngãi Giai Giai khẩn trương nắm mười ngón tay, hơi ngượng ngùng.

Bây giờ cô còn chưa là vợ của thiếu chủ, nếu như ngủ cùng phòng có chút không thích hợp, nhưng vì sao trong lòng cô vẫn mong đợi ở cùng chỗ với thiếu chủ?

"Như thế nào không tốt, rất tốt." Tề Hiên cười hớn hở.

"Đúng vậy, rất tốt." Ngãi Tiểu Hiên cũng phối hợp.

"Các người —— Tiểu Hiên, mau tắm rửa đi ngủ." Ngãi Giai Giai giả vờ ra vẻ tức giận, kỳ thật trong lòng rất ngọt .

Không phải cô vẫn luôn muốn ở một chỗ với thiếu chủ sao, vì sao lúc này cô lại trở nên khẩn trương như vậy.

"Tuân mệnh, mẹ đại nhân, hiện tại con lập tức đi tắm rồi ngủ, hôm nay cũng không cần mẹ tắm giúp con, tự con có thể làm, mẹ đi đối phó với ba đi." Ngãi Tiểu Hiên nói xong, bỏ chạy về phòng của mình, lấy quần áo đi tắm.

Ngãi Tiểu Hiên chạy trốn rất nhanh, khiến cho Ngãi Giai Giai căn bản không có cơ hội bác bỏ, chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài.

"Làm sao vậy, không vui khi anh ngủ chung với em sao?" Tề Hiên nghe Ngãi Giai Giai thở dài, có chút mất mát.

"Không phải thiếu chủ, không phải như thế." Ngãi Giai Giai vừa nghe thấy giọng điệu khó chịu của Tề Hiên liền nóng nảy, vội vàng giải thích, nhưng lại không biết giải thích như thế nào.

Cô dường như cái gì cũng không sợ, nhưng mà lại giống như cái gì cũng sợ, cô không sợ mình vất vả chịu khổ, nhưng mà cô sợ thiếu chủ tức giận, không muốn anh nhận một chút xíu tổn thương nào.

"Được rồi, anh chọc em thôi, cần gì vội chứ." Tề Hiên cưng chìu ôm Ngãi Giai Giai.

Bây giờ anh thấy hạnh phúc, nhưng mà anh lại không biết hạnh phúc như vậy có thể duy trì bao lâu, bởi vì anh biết rõ, Tề Hùng và Diệp Tầm Phương hai người đó sẽ không dễ dàng buông tha, có lẽ đang âm mưu cái gì đó.

"Thiếu chủ, thật sự anh không hối hận ư, Tề thị là anh dùng tâm huyết gầy dựng, anh thật sự buông tha như vậy sao?"

Nếu như Tề thị ở trong lòng thiếu chủ thật sự không quan trọng, như vậy sáu năm trước anh sẽ không bị quản chế bởi Diệp Tầm Phương rồi, cho nên cô không tin thiếu chủ có thể dễ dàng buông tha như vậy.

"Không hối hận, người ta thường hay đối với thứ mình không có, hơn nữa là thứ quan trọng mới có thể cảm thấy trân quý, nếu như Tề thị không phải dùng mạng mẹ anh đổi lấy, sáu năm trước anh đã mặc kệ nó." Tề Hiên đối với Tề thị một chút cảm giác lưu luyến cũng không có.

"Thiếu chủ, em không hiểu?"

Vẫn luôn nghe thiếu chủ nói nguyên nhân Tề thị quan trọng với anh, Tề thị chính là dùng tánh mạng để đổi lấy, cái này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cô vốn cũng không biết rõ.

"Kỳ thật anh còn có một bác cả, chính là anh trai của ba anh, lúc ông nội của anh vẫn là tổng tài Tề thị thì hai người bọn họ vì quyền kế thừa mà tranh đấu không dứt, cuối cùng bác cả bắt mẹ anh đi, ép ba của anh buông tha Tề thị, kết quả ——" Tề Hiên nhớ lại chuyện cũ năm đó, tâm bắt đầu đau âm ỷ.

"Thiếu chủ ——" Ngãi Giai Giai nắm chặt tay của anh, cho anh an ủi.

"Bác cả siết chết mẹ ở trước mặt ba anh." Tề Hiên nhịn xuống đau khổ trong lòng, cắn chặt răng nói ra cái chết thảm của mẹ mình, vậy mà lại phát hiện, một giọt lệ từ khóe mắt anh chảy xuống.

"Thiếu chủ, đừng nói nữa, cái gì em cũng không hỏi ."

Cô không biết thiếu chủ nói ra chuyện này lại đau khổ như thế, thậm chí là khóc, cho tới bây giờ cô chưa từng thấy thiếu chủ khóc, cái này đủ thấy, chết đi đối với anh nhất định là đả kích lớn vô cùng.

"Lúc bác cả dùng dây thừng siết chặt mẹ anh, em biết ba anh nói như thế nào không?" Tề Hiên không muốn dừng lại, dù cho lại đau khổ, anh cũng muốn đem tất cả nói ra.

Cho tới nay anh đều tự mình chấp nhận phần đau khổ này, anh thật sự hi vọng có người đến chia sẻ cùng anh.

"Thiếu chủ ——" Ngãi Giai Giai nhìn thấy dáng vẻ Tề Hiên đau khổ, nhịn khóc lại.

"Ba của anh nói với mẹ anh, nếu như bà thật sự yêu tôi, nên vì tôi mà trả giá toàn bộ. Cũng bởi vì những lời này, mẹ buông tha giãy dụa, nhắm mắt lại, để cho người ta siết chết ." Tề Hiên nói đến đây, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lại rớt.

"Thiếu chủ, đừng nói nữa, không nên nói nữa." Ngãi Giai Giai khóc ôm lấy Tề Hiên, vì anh đau mà đau theo.

"Giai Giai, em biết lúc ấy anh ở đâu không?" Tề Hiên vẫn không ngừng, tiếp tục nói.

"Thiếu chủ ——"

"Lúc ấy anh bị bác cả cột, giấu ở một góc không có người nhìn thấy, bác cả vốn có kế hoạch, nếu như mẹ anh chết vẫn không thể để cho ba anh đi vào khuôn khổ, như vậy thì ngay cả anh cũng bị giết, lúc ấy anh mới tám tuổi. Sau khi mẹ bị bác cả siết chết, ba lại thờ ơ, không làm tổng tài Tề thị thì không được, ngay lúc bác cả chuẩn bị giết anh, thì cảnh sát đến. Nhưng mà bọn họ lại đến chậm, bởi vì mẹ đã ——"

"Thiếu chủ, chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi, em tin tưởng, mẹ của anh trên trời cũng không hi vọng anh vì chuyện trước kia mà không vui vẻ ." Ngãi Giai Giai lau nước mắt, nặn ra nụ cười, an ủi Tề Hiên.

"Làm thế nào đau khổ nhiều năm lập tức cho ra ngoài toàn bộ, anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều, từ nay về sau không còn một mình anh nhận phần đau khổ này, bởi vì có em, còn có Tiểu Hiên." Tề Hiên thâm tình nhìn Ngãi Giai Giai, rồi phủ lên nụ hôn, lại bị người cự tuyệt .

"Thiếu chủ, đừng, Tiểu Hiên đang tắm, hơn nữa Tiểu Ngoạn không biết lúc nào sẽ trở về, nếu như bị họ thấy được, rất xấu hổ đó!"

Cô biết rõ thiếu chủ hôn chính là không thể cứu vãn, bộ dạng như vậy bị Tiểu Hiên cùng Tiểu Ngoạn thấy được, cô cũng không biết đối mặt với người như thế nào.

"Chúng ta vào trong phòng đi, sẽ không sợ xấu hổ."

"Em phải đi xem Tiểu Hiên một chút, sợ con nó tắm rửa gội đầu mà không có làm khô tóc đã đi ngủ." Ngãi Giai Giai ngượng ngùng mà bỏ đi .

Tuy không phải lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với thiếu chủ như thế, nhưng mà cô luôn hồi hộp.

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ sấy tóc khô rồi ngủ, con trở về phòng trước, ba mẹ ngủ ngon." Lúc này Ngãi Tiểu Hiên vừa vặn từ trong phòng tắm đi ra, chợt nghe những lời này của Ngãi Giai Giai.

Hiện tại chính là để cho ba và mẹ của cậu bồi dưỡng tình cảm, trước hết cậu nhịn một chút, tối thiểu ngày mai lúc đi học, cậu có thể cùng người khác nói, cậu không chỉ có mẹ, hơn nữa còn có ba.

"Tiểu Hiên ——" Ngãi Giai Giai xấu hổ không biết nên nói cái gì.

Chuyện vừa rồi của họ, có phải là bị Tiểu Hiên thấy được, như vậy có thể dạy hư con trai nhỏ hay không ?

Ngãi Tiểu Hiên trực tiếp đi về phòng của mình, đóng cửa lại.

"Cô bé ngốc, con trai đang tạo cơ hội cho chúng ta, hiểu chưa?" Tề Hiên đắc ý cười, từ phía sau ôm Ngãi Giai Giai.

"Thiếu chủ —— chúng ta như vậy, có thể dạy hư Tiểu Hiên hay không?" Ngãi Giai Giai căng thẳng, trong lòng rất khẩn trương.

Hôm nay lúc ở cửa hàng bán hoa chuyện bọn họ làm cũng đủ làm cho cô cảm thấy lúng túng rồi, chẳng lẽ bây giờ còn muốn làm nữa sao? Trần Tiểu Ngoạn nhất định là biết rõ cô ở bên trong làm gì, thật sự là mắc cỡ chết được.

"Anh tin tưởng nhóc con kia biết những thứ này còn hơn em, em đừng nhìn nó tuổi còn nhỏ, đối với đạo lí đối nhân xử thế, so với em nó thành thạo hơn nhiều."

Tên con trai tiểu quỷ kia, thật không biết nó ở đâu học được những thứ này, lại biết nhiều như vậy.

"Cái này ——" Ngãi Giai Giai càng vô cùng xấu hổ.

Nếu như Tiểu Hiên biết rõ những thứ này, vậy nhất định nó sẽ biết rõ hôm nay tại cửa hàng bán hoa bọn họ làm chuyện gì rồi?

"Giai Giai, ngày mai chúng ta đi đăng ký được không, để cho chúng ta trở thành vợ chồng hợp pháp."

Anh hiện tại có vợ có con, chỉ là thiếu một danh phận cho Ngãi Giai Giai mà thôi.

"Vợ chồng, thiếu chủ ——" Ngãi Giai Giai quay người lại, kích động nhìn anh.

Nhiều năm trước cô đã chờ mong làm vợ của thiếu chủ, bởi vì Diệp Tầm Phương xuất hiện, còn có giao dịch cùng cô ta, khiến cho cô không dám hy vọng xa vời nữa, nhưng mà bây giờ, cô lại mộng rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.