Thất Sát Nữ Đế

Chương 8




ất cả có phải là luật nhân quả hay không sunny? Ngày hôm nay do chính tay anh tự tạo ra đúng không…

Kể từ cái đêm tibu bỏ mặc sunny trong đêm sương lạnh lẽo, số điện thoại sunny không còn liên lạc được nữa. Đến lúc này tibu mới thấy trong lòng hối hận vô cùng, đó là điều khiến tibu nuối tiếc trong cuộc đời, để rồi xảy ra biết bao nhiêu hệ lụy đến sau này, cho dù nhắm mắt, có lẽ tibu cũng không thể tha thứ cho mình được…

Trong suy nghĩ tibu lúc này, có hai điều về sunny cứ khiến tibu mâu thuẫn mãi. Thật sự là sunny không còn chút kí ức nào trong quảng thời gian ở Đà Lạt, hay là thật sự sunny chỉ vờ như không quen biết tibu.



2h Sáng

Lúc chân tay cả hai bắt đầu mỏi nhừ và dường như không thể leo tiếp được nữa thì cũng là lúc đến nơi. Căn chòi không lớn, chỉ khoảng 6 mét vuông, được thắp sáng bằng hai cái đuốc nhỏ ở dưới đất. Một lần nữa tibu lại được nhìn thấy những biểu tượng trong căn phòng ngủ của hai ông bà già trên bốn cây cột ở bốn phía cái chòi nhỏ này. Nó được xây ngay sát phía núi, ốp phía trước nơi ngọn núi và cái chòi giao nhau, là bức tường bằng đất sét nhưng cực kì tinh xảo và vững chắc.

Khi mà mọi thứ bắt đầu trở nên không có lối đi, dường như tất cả đang đi vào ngõ cụt thì có một điều gì đó thôi thúc tibu nên đi ra đằng sau phía bức tường đất sét. Mọi hy vọng lại được thắp sáng trở lại, ngay phía đằng sau có một cách cửa nhỏ, một lối đi ngầm ở phía dưới. Tibu lấy tay kéo cánh cửa lên, mọi câu trả lời cần được giải đáp, những điều mà tibu luôn thắc mắc về sunny hiện tại có lẽ đang đến hồi được giải đáp, cánh cửa đó đang dần mở ra với tibu, và với cả nền văn minh của thế giới hiện tại...

Phải khó khăn lắm tibu mới đi qua được hết con đường nhỏ phía sau cánh cửa đó, con đường cao chỉ khoảng 1m4, hai bên và phía trên được gia cố bằng nhiều thanh gỗ đúc khá lớn, chính vì vậy mà dù đã rất cũ kĩ nhưng trông nó vô cùng chắc chắn…

Trong cuộc sống hiện tại, thật sự có nhiều điều mà con người chưa thể biết hết. Giữa cái thế giới rộng lớn và hiện đại này, luôn tồn tại song song với nó là những điều mà con người chưa từng biết hết, những điều bí ẩn. Bản thân tibu không phải là một người mê tín, nhưng khi đi hết đoạn đường nhỏ đó, đi sâu vào trong lòng núi tibu đã phải sửng sốt và đứng khựng lại, cảm giác lúc đó rất đặc biệt, tibu thấy trong lòng rạo rực kèm theo một chút sợ hãi.

Cái cảm giác mình là người đầu tiên khám phá ra những điều lạ lùng mà con người chưa từng biết tới, không thể dùng ca từ nào để nói lên được…

Một hang động hình khối tam giác rộng chừng 100 mét vuông, cả ba phía đều được trạm trổ bằng hình ảnh và chữ, phần nào đã bị ăn mòn bởi thời gian nhưng vẫn còn thấy khá rõ.

Bức tường chính diện với lối vào, là hình ảnh nhiều người đang quỳ lạy một người nào đó, trên tay cầm một vật hình khối nhỏ, tay kia thì cầm kiếm. Bức tường phía bên trái chỉ duy nhất một hình vẽ, một nửa bên trái là người, một nửa bên phải là quỷ. Điều duy nhất gắn kết với hai nữa đó chính là đôi mắt, đôi mắt đỏ rực của quỷ Ta rok.

Phía còn lại, những hình ảnh khiến con người ta phải run sợ, có thế nói đó là tột cùng của tội ác, hình ảnh một đứa bé với phần đầu đang dần đứt lìa bởi con dao trên tay một người đàn ông…

Khói trong hang động có mùi nhẹ nhàng một cách kì lạ, khiến cho đầu óc của tibu cảm thấy hơi lâng lâng.

Lúc đầu tibu cứ tưởng đây là nơi thờ cúng của các thầy Chăm cổ, nhưng có lẽ không phải như thế, phía dưới chân tibu chỉ có hình ảnh của quỷ Tarok đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt tibu… một luồng điện kèm theo sự hãi níu lấy tibu, dù nó chỉ là hình vẽ nhưng rất thực, có lẽ người tạo nên những kiến trúc này là bậc thầy trong những bậc thầy.

Mải mê quan sát xung quanh từ nãy đến giờ, tibu quên mất Beo, giật mình quay đầu lại thì tibu đã thấy Beo nằm dưới đất từ bao giờ.

- Beo!!!!

- Beo!!! Dậy đi mày.

- Beo, mày sao vậy.??!!

Gọi mãi, lay mãi mà chỉ thấy Beo ú ớ được vài câu, giống như là mê sảng lúc sốt cao vậy, tibu thật sự hốt hoảng, đang loay hoay không biết làm sao thì ông lão từ phía sau bước tới, đặt tay lên vai tibu rồi nói:

- Nó không sao đâu, mày đừng quá lo, mà tụi mày lên được tới đây rồi à, cũng nhanh đó chứ.

Tibu luống cuống lên tiếng :

- Dạ con xin lỗi, chẳng qua con muốn tìm thầy chàm. Con biết ông bà đều là những thầy chàm cổ xưa. Nhưng liệu thằng bạn con có làm sao không ạ.

Ông lão chợt ho lên một tiếng khàn khàn, rít một vài hơi rồi tiếp tục nói :

- Một chút nữa là nó tỉnh thôi. Mày lên đây có việc gì?

Tibu suy nghĩ một lúc, rồi nhìn ông lão :

- Trước hết con xin lỗi ông vì những điều con sắp nói sau đây.

- Mày cứ nói, tao đang nghe đây. Ông lão trả lời

- Cả cuộc đời con, chưa bao giờ con nghĩ sẽ có những chuyện bùa ngải, yểm người này, hại người kia. Đúng là mỗi con người sống đều có đức tin của riêng mình và con cũng thế.

Ngừng một chút, tibu khẻ thở dài rồi lại tiếp tục nói :

- Một người rất quan trọng đối với con, một ngày gặp lại người đó, cô ấy không còn nhận ra con nữa, không còn một chút kí ức nào về con. Mẹ của cô ấy nói rằng cô ấy được một người thầy nào đó giúp đỡ và quên hết tất cả những kí ức đau buồn.

Con lặn lội đường xa tới đây, cũng chỉ mong gặp được những người như ông để xác định rõ chuyện này mà thôi. Bởi vì… bởi vì con không cam lòng…

Ha ha ha, ông lão đột nhiên cười lớn, tạo tiếng vang trong cả một hang động rộng lớn

- Mày qua đây

Tibu theo sau ông lão đến chỗ những bức tường. Họ cùng nhau nhìn những hình ảnh và hoa văn trên đó. Hình ảnh ông lão mà lúc đầu tibu gặp, hiền lành nhân hậu đã không còn nữa. Giờ đây đôi mắt đã nói lên tất cả. Ông lão dường như lột xác thành một con người khác. Đôi mắt hằn lên vẻ hung dữ nhưng cũng đầy mãnh liệt, cứ như một người thanh niên khỏe mạnh chứ không phải là một ông già.

Một lúc sau thì ông lão lên tiếng :

- Gia đình tao đã trải qua nhiều thế hệ làm thầy của người Chàm, đứa con một tuổi của tao chính là vật hiến tế, điều đó khiến những người thầy như tao gạt bỏ đi lòng thương của con người, xé tan cái lòng nhân hậu từ sâu bên trong trái tim.

Thời xa xưa, còn vua để tôn kính và làm bầy tôi nhưng bây giờ, tất cả chỉ sinh tồn trong cái thế giới này. Tất cả các pháp sư đều phải thờ cúng thần Torok, mà trong thế giới hiện nay hầu như không một ai biết tới vị thần này, ngoài tộc người chăm cổ và các vị pháp sư.

- Vậy, bạn của con rốt cuộc là như thế nào ạ? Tibu sốt sắng

Tibu có thể thấy ông lão thoáng cười mỉm trong khoảnh khắc rất ngắn :

- Mục đích chính của các thầy Chăm và các pháp sư là tiêu diệt kẻ thù, họ sống làm phục vụ cho chủ nhân chỉ vì mục đích đó. Họ ra tay tàn độc, tiêu và diệt theo nhiều cách khác nhau và không bao giờ dùng phép của mình để cứu rỗi một ai đó,một khi đã bị ếm, sẽ không qua khỏi được vài năm đâu.

- Nhưng, nhưng bạn của con là được người khác giúp mà. Tibu bắt đầu lo lắng và gặng hỏi.

- Sao mày biết là được giúp? Tao sẽ cho mày biết điều những người khác không biết khi tìm đến những thầy chăm như tao. Một khi họ đến để nhở vả, trù ếm một ai đó dù theo hướng tích cực hay tiêu cực, phải có một ai đó hy sinh điều gì lớn lao mới có thể thành công được, thông thường đó là một sinh mạng. Thời gian sau đó họ có thể không biết tại sao những người thân xung quanh lại đột ngột ra đi, nhưng đó chính là con rối thế chân để họ có thể hại được người khác.

Bùa ngải là con dao hai lưỡi… Trước tiên phải tự đâm mình, rồi mới có thể đam người khác được.

Đến lúc này, tibu bất chợt chết lặng, nhịp tim tăng đến mức muốn nổ tung. Tibu hiểu hơn ai hết, sunny có thật bị trúng ngải hay không… Và nếu có thì người hại sunny là ai..

Tibu lại gặng hỏi ông lão bằng một giọng nói run rẩy:

- Nếu thật sự bạn con bị hại, có thể cứu được cô ấy không. Tibu bắt đầu quỳ xuống, nhìn ông lão bằng ánh mắt cầu xin, dường như tuyệt vọng…

- Bùa ngải luôn là có dao hai lưỡi. Ông lão trả lời một cách ngắn gọn và tuyệt tình. Đằng sau nụ cười đó, luôn chứa ẩn những điều không đơn giản.

- Ý của ông là… Một cảm giác tê liệt, kéo dài hết sống lưng của tibu.

- Mày đã có câu trả lời, thật ra tao và mày có duyên, nên tao giúp. Con người sống bằng niềm tin. Tin là sẽ có, còn không thì chỉ là hư vô… Còn có được hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào mày lúc này!



….

…..

Những kí ức chợt hiện về trong suy nghĩ của tibu, đối với sunny, đâu là thực và đâu là ảo tibu không thể nào phân biết được. Chỉ là tibu bắt đầu nghĩ rằng sunny hiện tại đang cố ý xóa mờ những hình ảnh về tibu, về tất cả những gì mà cả hai đã từng có… Một ngày lại sắp kết thúc, sớm mai thức dậy tibu lại có thể gặp được sunny trên lớp học. Và mỗi ngày trôi qua, dường như lại là một hành trình mới để tibu có thể tìm lại được sunny của ngày xưa… dù nó dễ dàng hay khó khăn, sẽ không bao giờ dừng bước, tibu sẽ luôn tiến về phía trước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.