Thất Sát Nữ Đế

Chương 14




Chap 61 Người say, tâm say, tình không say

Nhớ được thì đã làm sao chứ, dù sao đó cũng là những chuyện không nên nhớ tới nữa…

Mà cuộc đời này cũng thật kì lạ, có những người dành cả cuộc đời để quên đi những điều không muốn nhớ… những người còn lại thì dành cả cuộc đời còn lại để cố gắng níu giữ những điều không muốn quên, dù nó là đau buồn hay hạnh phúc….

Sài gòn mùa thu, dù ngoài đường vẫn đông đúc người qua lại như những mùa khác, nhưng sao trong lòng tự cảm thấy ảm đạm vô cùng… Cả cái thế giới rộng lớn hàng triệu người, sao vẫn có cái cảm giác một mình bước đi trên nó…

Người say, tâm say, tình không say

Lá rơi, hồn rơi, tim tan vỡ

Gió lay, tình đi, tay níu giữ

Người đi, mắt nhìn, lòng đắng cay.



….

…..

Muốn quên đi một ai đó có lẽ là điều không đơn giản, họa may chỉ có thể khiến bản thân luôn bận rộn để không có thời gian mà nghĩ nhiều đến người đó.



Còn nhớ lúc trước sunny luôn nói rằng, một ngày nào đó, tibu và sunny sẽ cùng nhau thành hôn trong nhà thờ. Khi tiếng chuông giáo đường vang lên, là lúc họ trở thành vợ chồng, rồi sẽ nguyện yêu thương nhau đến hết cuộc đời, dù có sóng gió hay khó khăn nào đi nữa, dù có bao biến cố xảy ra trong cuộc đời, họ vẫn nắm chặt tay nhau cùng vượt qua nó. Bởi vì thế tibu luôn coi chiếc nhẫn cặp đang đeo trên tay là vật hộ mệnh, dù thế nào cũng không bao giờ tháo bỏ nó ra, hơn thế nữa… nó dường như là một vật đính ước!

Mọi chuyện thật kì lạ, sáng nay tibu bận bộ vest đen sang trọng, đang bước đi trên con đường mà không biết sẽ đưa mình tới đâu, ánh nắng thì cứ nhạt nhòa, không còn ấm áp, mà mang một tông màu xám vô cùng ảm đạm. Tibu cứ bước mãi bước mãi, điểm đến chính là nhà thờ. Từng bước chân ngày càng trở nên nặng nề, tibu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập rất chậm, thình… thịch… thình… thịch.. từng nhịp một

Sunny đứng ngay đó, tay cầm một bó hoa hồng trắng. Hôm nay sunny thật đẹp, đẹp nhất kể từ khi tibu gặp sunny. Váy cưới trắng một màu tinh khôi, không lòe loẹt, không cầu kì… đơn giản theo đúng kiểu mà sunny luôn tưởng tượng đến ngày hai đứa cưới nhau .

Tibu từng bước một, tiến về phía sunny.. chuông giáo đường bắt đầu cất lên. Từng tiếng một…

Sunny quay lại nhìn tibu, nhưng sao không có một chút cảm xúc nào, khuôn mặt đó thật buồn biêt mấy…rồi bỗng nhiên…. Keng…… chiếc nhẫn mà sunny luôn đeo trên tay, sunny đã tự động tháo nó ra, và thả xuống đất. Từng khoảnh khắc chiếc nhẫn rơi xuống và chạm mặt đất, là từng khoảnh khắc trái tim tibu tan ra làm ngàn mảnh. Rồi từng giọt nước mắt ứa đầy đôi mắt trong sáng đó, nó như tô điểm làm cho mắt sunny lại càng thêm long lanh. Tibu chỉ đứng yên được một chỗ, không làm gì được, chỉ nhìn thấy một người đàn ông nắm tay sunny, nắm lấy đôi bàn tay mà tibu luôn muốn nắm chặt đến hết cuộc đời… Người đó trao nhẫn cho sunny, rồi dẫn sunny ra phía cửa… Tibu vẫn đứng đó như chết đứng, hai đôi chân bắt đầu hóa đá, và tan vỡ dần thành từng mảnh.Mắt trời bắt đầu không còn chiếu vào phía nhà thơ nữa, mọi thứ dần trở nên tối đen. Tiếng chuông một lần nữa lại vang lên



Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Tibu hét lên, rồi dốc sức thở mạnh nhìn xung quanh. Tệ thật, lại là một cơn ác mộng nữa. Mọi thứ bắt đầu trở nên không bình thường, rõ ràng là tibu tự nhủ rằng mình sẽ không nhớ tới sunny nữa, sẽ quên hết tất cả để bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng mọi thứ sao không được như tibu mong đợi. Tất cả về sunny bây giờ giống như là một căn bệnh nan y mang tên tâm bệnh, mà dường như khó có thể mà chữa được. Người ta thường nói thời gian sẽ làm lành tất cả các vết thương, vậy tibu phải đợi chờ trong bao lâu, một tháng, một năm hay là cả một đời để có thể quên được…

Tibu bước đến phòng vệ sinh, tắm một cái thật nhanh, lấy lại tỉnh táo và phấn chấn để bắt đầu một ngày mới. Kể từ ngày nằm viện, hôm nay là bữa đầu tiên tibu đi học lại. Tibu không đi xe máy đến trường, mà hôm nay đi chung với jenny, có lẽ vì cô ấy không muốn có thêm bất cứ chuyện gì xảy ra với tibu.

- Chào buổi sáng, tibu. Jenny mỉm cười

- Ừ chào em. Tibu đáp lại bằng một cái dáng vẻ oể oải và thiếu sức sống.

- Hôm nay anh sao vậy, nhìn có vẻ mệt mỏi quá.

- Ừ đêm qua anh ngủ không ngon, nên giờ hơi mệt…

Sáng nay sài gòn mưa khiến thời tiết se lạnh, ngồi trong xe mà tibu thấy trong lòng có một cái gì đó rất đỗi khó chịu, cái cảm giác đó nó cứ bứt rứt đứng ngồi không yên. Tibu chống cằm, nhìn ra phía ngoài đường… Từng giọt mưa rơi xuống, đều đặn và không ngừng… Tạo thành từng dòng nước rồi lại biến mất vào mặt đất. Lẽ nào số phận của hạt mưa chỉ có thế, rơi xuống rồi lại tan biến như chưa hề tồn tại.

Có khi nào, tình yêu cũng như hạt mưa không?

Không, hạt mưa không bao giờ tan biến ! ! ! Rồi nó cũng sẽ lại theo dòng và trôi ra biển

Tình yêu cũng không tan biến, mà nó thấm sâu vào tận những ngóc ngách sâu thẳm nhất của trái tim… Tưởng chừng như chưa bao giờ tồn tại, nhưng thật ra là vĩnh cửu…

Đang mải mê suy nghĩ, tibu không nhận ra rằng jenny đang ôm lấy mình, dựa lên vai và ngủ một cách ngon lành. Tibu khẽ thở dài, những điều tibu đang có chắc chắn nhiều người mơ ước cả đời cũng không được, nhưng sao tibu lại cảm thấy trong lòng mình không được bình yên… Trong trái tim cứ thiếu vắng một thứ gì đó, khiến mạch đập không trơn tru và suôn sẻ một chút nào.

Tibu đưa mắt nhìn chú tài xế, chú cũng trạc tuổi ba tibu… Trong lòng bỗng thấy nhớ ba mình kinh khủng, khi còn nhỏ, và cho đến bây giờ vẫn thế, hình ảnh người ba đối với tibu luôn là một người đàn ông vĩ đại nhất…

Một người cha đáng tôn kính và ngưỡng một nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.