Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Quyển 1 - Chương 45




“Ngươi đang nói đùa sao?”

Trí Năng cao tăng cảm thấy hô hấp cũng ngừng lại, vẻ mặt không cách nào tiếp nhận. Sở Nguyệt Lương, Trương Mặc, Bạch Ngọc, Bạch Điệp cũng kinh ngạc, cảm thấy thiên hạ thật sự có người im lặng liều lĩnh trao tình yêu như vậy? “Xin sư phụ đồng ý.”

Trong mắt Duy Trúc hoàn toàn kiên trì với quyết định này, “Con vốn đã là người chết, chỉ hy vọng cuộc đời này có thể có thứ gì đó đi cùng Phiêu Tuyết đến cuối cùng… Có thể cùng nhau dần dần già đi, cùng nhau sinh tử.”

Không thể bạc đầu đến già, chỉ mong có thể sinh tử tướng tùy… Đây là nguyện vọng duy nhất của hắn. Nhìn nam tử thanh nhàn như thần tiên này, Trí Năng cao tẳng chỉ có thể cúi đầu thở dài. “Thôi, đây đều là duyên kiếp, đều là duyên kiếp trong đời ngươi…”

Trí Năng cao tăng lại phải thỏa hiệp, nếu nói trên đời này có ai có thể làm cho hắn đau lòng đến mức không thể làm gì hơn thì chính là đồ nhi này.

“Chỉ là nếu ngươi cho nàng mắt, ngươi sẽ bị mù, ngươi có thể chấp nhận hay không?”

“Có thể, Phiêu Nhi là tất cả của đồ nhi.”

Đây là một sự kiên quyết của nam tử hán, Bạch Điệp nhìn Duy Trúc, nam tử có mùi mặc hương nhàn nhạt này làm nàng nhớ tới Đông Phương Tuấn Lạc cẩn thận chọn từng cành hoa trong cung, nàng cảm thấy hai người này không thể phân cao thấp, tình yêu đều quá sâu đậm, nàng chỉ tiếc rằng trái tim con người chỉ có một, tấm lòng cũng quá nhỏ bé, chỉ dành đủ cho một người. Phiêu Tuyết lẳng lặng nằm trên giường, trà thuốc thần y cốc đặc chế chỉ sợ ba ngày không tỉnh lại, Duy Trúc lúc này có chút quyến luyến nhìn nàng. “Sư phụ, người có thể chuẩn bị bây giờ không? Đồ nhi hy vọng càng nhanh càng tốt… Ngoài ra, mong các vị có thể giúp ta gạt Phiêu Nhi.”

“Chuyện này… Sư đệ, vì sao không để Cố cô nương biết?”

Sở Nguyệt Lương khó hiểu. “Phiêu Nhi đã đau khổ quá nhiều, ba năm trước ta đã chết một lần, nàng đã đau đớn một lần, đây là ta đã nợ nàng.”

Hắn tiếp tục chậm rãi nói: “Tính tình Phiêu Nhi bướng bỉnh, nếu biết chân tướng, nàng nhất định sẽ không nhận đôi mắt của ta, ta đã là người chết, giữ lại đôi mắt cũng có tác dụng gì? Vì vậy mong mọi người đồng ý! Giúp ta gạt Phiêu Nhi…”

Thân thể Mặc Duy Trúc không tốt, miễn cưỡng nói nhiều như vậy rồi lập tức ho lên, Trí Năng cao tăng vội vàng tiến lên bấm mấy huyệt vị cho hắn mới làm hắn ngừng lại được. “Thân thể ngươi không tốt, nghỉ ngơi hai ba ngày vi sư sẽ chữa trị cho Cố phi.”

Giọng nói Trí Năng cao tăng dường như không cho phép thương lượng. Duy Trúc lấy tay che miệng, lại ho khan vài tiếng rồi lắc đầu: “Sư phụ, đồ nhi chịu được, bây giờ dặn dò xuống dưới, chuẩn bị xong rồi bắt đầu đi.”

Đôi mắt hắn sáng lấp lánh, dường như không cho sư phụ mình cơ hội từ chối. Duy Trúc biết, Quang Lộc Tự này thành lập hơn mười năm, nay đã trở thành một nhánh nhỏ của thần y cốc, tất cả đồ dùng và dược liễu để chữa trị đều có, những thứ cần để chữa trị bệnh cũ của hắn cũng có rất nhiều, cho dù lúc này để Trí Năng cao tăng bắt đầu trị liễu cho Phiêu Nhi cũng không thành vấn đề, đâu cần phải lấy lý do nghỉ ngơi hai ba ngày đêt thoái thác? Trí Năng cao tăng nghe Duy Trúc nói vậy, biết hắn đã quyết, không thể từ chối nữa, không còn cách nào thay đổi nữa. Ngày thứ hai Phiêu Tuyết ngủ mê man, tất cả đã được chuẩn bị, Trí Năng cao tăng đẩy Duy Trúc vào chính điện, giữ mọi người ở bên ngoài. Duy Trúc nằm bên cạnh Phiêu Tuyết, mười ngón tay hai người đan xen, ngón tay mảnh khảnh của Phiêu Tuyết bị Duy Trúc nắm thật chặt trong tay, bàn tay to lớn bao lấy bàn tay nhỏ bé, tham lam níu kéo một khoảng khắc ấm áp cuối cùng này. Trong lòng Duy Trúc hiểu rõ, có lẽ sau khi nhắm mắt, cả đời này hắn sẽ không nhìn thấy cảnh vật trên cõi đời này nữa, thậm chí cả Phiêu Nhi hắn cũng không còn nhìn thấy nữa.

Từ nay về sau, nàng sẽ có tương lai của nàng, cuộc đời hai người sẽ không còn liên quan gì nữa. Rơi vào mắt là dung nhan xinh đẹp của Phiêu Tuyết, liếc mắt nhìn một cái, tất cả đều khắc vào lòng. Nhận lấy thuốc, Duy Trúc một hơi uống cạn, sau đó lập tức mất đi toàn bộ ý thức. … Bên ngoài chính điện, mọi người lo lắng xoay quanh, Sở Nguyệt Lương nắm chặt tay Bạch Ngọc, không nói được một lời. Từ buổi sáng mặt trời lên núi cho đến sau giờ ngọ trời chiều dần buông xuống, mọi người vẫn thấp thỏm lo âu như đứng trên lửa đỏ.

Chờ đợi, lo lắng, phiền não, quẫn bách, vô số loại ý niệm đan xen trong đầu, ầm ầm như trống giục. Cuối cùng, trong lúc mọi người đang lo lắng chừ đợi, Trí Năng cao tăng cuối cùng cũng ra khỏi chính điện, ông khẽ gật đầu mọi người mới yên tâm lại. “Một tháng sau Cố phi sẽ có thể thấy lại ánh sáng, lão nạp đã cố gắng hết sức có thể rồi.”

Trương Mặc quỳ xuống: “Cao tăng, đại ân đại đức này Trương Mặc suốt đời không quên.”

Trong lòng Trí Năng cao tăng đều đang tiếc hận cho Duy Trúc, kể từ hôm nay, đồ nhi mà hắn yêu thương nhất chỉ có thể sống trong bóng tối: “Người ngươi nên ghi lòng tạc dạ không phải là lão nạp mà là đồ nhi của ta.”

Ngay sau đó, Duy Trúc một thân đầy máu được khiêng ra ngoài, hai mắt băng kín, chuyển đến thiên điện nghỉ ngơi. Trương Mặc quay về phía Duy Trúc rời đi, dập đầu ba cái thật mạnh. Hắn kính nể Duy Trúc, phần tình cảm này hắn tự biết mình kém xa Duy Trúc. —————— Một tháng sau, tổng bộ Minh bang. Trong gian phòng quen thuộc, không khí mừng rỡ, mọi người đều thoát khỏi vẻ lo lắng lúc trước, đều đang chờ đợi khoảnh khắc Phiêu Tuyết thấy lại ánh sáng. Sở Nguyệt Lương cúi đầu chuyên tâm giúp Phiêu Tuyết kiểm tra vết thương bên cạnh băng gạc, đã khép lại rất tốt, hoàn toàn không có dấu vết động dao, mọi người cũng không nói chuyện gì đã xảy ra, Trương Mặc chỉ nói lấy ra cục máu đông, đợi đến khi vết thương khép lại là có thể nhìn thấy ánh sáng. “Không có vấn đề gì, tại hạ lập tức tháo băng xuống.”

Sở Nguyệt Lương cười nhẹ, cũng vui vẻ giúp Phiêu Tuyết. Bạch Ngọc đã xoa tay, vui vẻ đợi đến thời khắc này, thân thể Phiêu Tuyết những ngày này cũng tốt hơn rất nhiều, bụng đã hơi nổi lên, mỗi ngày một báo cháo tổ yến, bổi bổ lại những ngày gian khổ trong lãnh cung, sắc mặt cũng khẽ hồng. Trong cái nhìn chằm chằm của mọi người, Sở Nguyệt Lương từ từ tháo băng… Phiêu Tuyết cũng hồi hộp trong lòng, thời khắc nàng tha thiết mong chờ cuối cùng cũng đến, tay nhỏ bé nắm chặt làn váy mình. Từ băng gạc trên mắt dần dần mở ra, Phiêu Tuyết cảm giác được trên mắt mình ít đi một tầng lại một tầng, trái tim đập rộn lên… Cuối cùng, cảm giác trói buộc kia hoàn toàn biến mất. Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Phiêu Tuyết chậm rãi mở mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.