Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Quyển 1 - Chương 35




Phương Minh Viễn hơi giật mình kinh hãi, hắn quan sát Tề Yên từ trên xuống dưới một lát, người phụ nữ này cho cậu ấn tượng ban đầu không tốt, có nói cô ta là người ngực to không đầu óc cũng cảm thấy như đang khích lệ cô ta, không ngờ muốn từ trên tay của mình tay không bắt giặc, thực sự coi mình là kẻ ngốc có tiền. Về sau, siêu thị Carrefour tranh đấu với lò mổ của thành phố Phụng Nguyên, phía sau cũng có bóng dáng của cô ta và Nguyên Miểu. Chẳng qua Phương Minh Viễn cũng không muốn khuếch đại sự việc, cũng không muốn gây ra va chạm gì với quân đội, cho nên cũng mắt nhắm mắt mở mà cho qua, dù sao đi nữa siêu thị Carrefour trong việc đấu tranh giành thị trường đã l toàn thắng, chẳng những được ca ngợi mà còn thâm nhập được vào nghiệp lò mổ của thành phố Phụng Nguyên. Hiện giờ, lò mổ của Nhâm Ái Đảng và Lữ Chính Nhân đã hoàn toàn xứng đáng là lão đại, lão nhị của nghiệp lò mổ Phụng Nguyên, ngay cả mấy lò mổ quốc doanh cũng không thể lung lay vị trí của bọn họ. Mà kế tiếp, siêu thị Carrefour sẽ đem kiểm tra đối với thịt chích nước từng bước mở rộng đến các chi nhánh khác trong tỉnh Tần Tây, nếu như lò mổ ở địa phương phối hợp, vậy thì tốt rồi, nếu như lò mổ ở địa phương không phối hợp, như vậy Nhâm Ái Đảng và Lữ Chính Nhân sẽ xem xét thành lập chi nhánh ở địa phương. Cũng may có sự thu mua của siêu thị Carrefour cũng không cần phát sầu vì vấn đề lượng tiêu thụ, cho nên, đối với sự phá rối sau lưng của mấy người Tề Yên, Phương Minh Viễn cũng không truy đến cùng.

Chẳng qua, lúc này gặp nhau ở vịnh Á Long, ấn tượng của Tề Yên khiến cho cậu thay đổi một chút cách nhìn, ít nhất cô ta không còn ngạo mạn như vậy, ít nhất cô ta không lấy một loại tư thái giỏi hơn khoa tay múa chân phía trên Phương Minh Viễn. Mặc dù gặp nhau ở vịnh Á Long mọi người cũng không vui vẻ gì.

Mà lần gặp mặt ở đồn công an, Tề Yên lại có chút làm cho Phương Minh Viễn cảm thấy không hiểu, vốn đám người Mã Phục cũng không có gan động thủ với đám người Tề Yên, nhưng mấy người La Đông Võ dưới mệnh lệnh của Tề Yên gia nhập vào trong cuộc hỗn chiến, mặc dù nói chỉ là hai người, tên Hưng tử kia còn phải phụ trách bảo vệ Tề Yên, chỉ có La Đông Võ và Bưu Tử là động thủ, đối với kết quả cuối cùng cũng không có tác dụng quyết định, nhưng Phương Minh Viễn vẫn phải nhận ân tình của cô.

- Tề tổng vì sao cho là như vậy?

Phương Minh Viễn lộ vẻ kinh ngạc nói.

Tề Yên cười cười nói:

- Cậu Phương, tôi thừa nhận, khi ở hội quán Trường An chỉ sợ đã để lại cho cậu ấn tượng tham lam đáng ghét, nhưng xin cậu đừng lấy ánh mắt xưa nhìn người, khi người ta có thể thể hiện rõ địa vị của bản thân, thứ cô nhìn thấy tự nhiên cũng sẽ rõ ràng rất nhiều. Hôm này mặc kệ như thế nào, chúng ta coi như là đồng minh liên thủ, ngay cả một chút này cũng không muốn để lộ ra sao? Hay là nói, cậu Phương sợ Công ty trách nhiệm hữu hạn Hưng Khánh chúng tôi đoạt hạng mục đầu tư của cậu.

Phương Minh Viễn cười “ha ha” hai tiếng, làm Tề Yên tức giận cắn cắn môi, cô đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc của Công ty trách nhiệm hữu hạn Hưng Khánh nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu tiên gặp được một nam nhân giống như Phương Minh Viễn, rất không có phong độ, còn không biết nể mặt như vậy.

Phương Minh Viễn có chút cảnh giác nhìn về phía Tề Yên, người phụ nữ này khá xinh đẹp, nhưng nữ nhân xinh đẹp bình thường cũng không dễ chọc, mẹ của Trương Vô Kỵ nói rất chính xác. Chẳng qua người phụ nữ trước mắt này, ở Nhai Châu cũng không phải là một người quá quan trọng, muốn quan hệ có quan hệ, không nói lực ảnh hưởng của quân đội Tây Bắc, chỉ một thiếu tướng tư lệnh gì kia lực ảnh hưởng cũng đã rất lớn, hơn nữa Công ty trách nhiệm hữu hạn Hưng Khánh kia muốn tiền cũng có tiền, nếu cố ý gây phiền toái cho mình ở nơi này, vậy thật là có chút đáng ghét.

- Cậu Phương, ở Quỳnh Hải này, tốt xấu gì chúng ta coi như có vài phần tình cảm quê cha đất tổ, một thị trường lớn như vậy, cậu Phương cũng không có khả năng một mình nuốt vào chứ? Không sai, cậu có quan hệ ở Hongkong, nhưng ở nơi này quan hệ của tôi cũng không thể bỏ qua. Như vậy mọi người liên thủ dù sao cũng tốt hơn một mình chiến đấu đi?

Tề Yên bất mãn nói.

- Ha ha, Tề tổng, về lí thì đúng như vậy, thế nhưng tôi chỉ sợ một khi không cẩn thận, thân thể nhỏ bé này của tôi ngay cả thịt lẫn xương đều bị Tề tổng nuốt vào.

Phương Minh Viễn vò đầu nói.

Sắc mặt của Tề Yên đỏ lên, Phương Minh Viễn này nói hươu nói vượn cái gì vậy, loại lời nói này cũng không thể tùy tiện nói với người khác phái.

- Cậu Phương cũng quá cẩn thận đi, với khả năng của cậu Phương hiện giờ, chỉ sợ là Tề Yên lo lắng cậu Phương sẽ thâu tóm Hưng Khánh đi.

Tề Yên cố gắng điềm tĩnh nói. Gần đây cô đã biết được một ít tin tức từ Bắc Kinh, nghe nói lần này trong chiến tranh ở Trung Đông, Phương Minh Viễn có thu hoạch rất lớn ở kỳ hạn giao hàng dầu mỏ. Hơn nữa đang xin trung ương cho xây dựng một nhà máy lọc dầu ở khu duyên hải. Một khoản kinh phí lớn như vậy làm cho Tề Yên cũng phải giật mình.

Phải biết rằng, khối lọc dầu này đã hoàn toàn bị ba nhà xí nghiệp quốc doanh lũng đoạn, từ khai thác dầu mỏ cho đến tiêu thụ thành phẩm dầu đã thành hệ thống hoàn chỉnh. Ở trong nước, bởi vì quốc gia cũng không mở chính sách của khối này, tư bản tư nhân không cách nào tiến vào, cho nên căn bản là không ai có thể chống lại được. Mà lúc này Phương Minh Viễn lại không biết nghĩ như thế nào, không ngờ lại muốn nhổ răng trong miệng hổ.

Sau khi biết được tin tức này lão tổng của ba nhà xí nghiệp này đều hướng nghành chủ quản phát ra kháng nghị, cho rằng chiếu theo pháp luật quốc gia, tư bản tư nhân không có quyền tiến vào công nghiệp dầu mỏ. Nhưng theo tin tức trước mắt mà Tề Yên biết được, trung ương đối với việc này vẫn đang tiếp tục xem xét. Chẳng qua điều này cũng đã chứng minh lực lượng của nhà họ Phương, có thể làm cho trung ương đối với việc này không lập tức một phát đập chết cũng đã là bản lĩnh vô cùng lớn.

Sau khi biết được tin tức này, Tề Yên sửng sốt một lúc lâu, không khỏi than thở tốc độ phát triển cực nhanh của nhà họ Phương. Mà chính vào lúc này, Tề Yên cảm thấy mình đã phạm sai lầm chỉ nhìn cái lợi trước mắt. Nếu như lúc ấy mình không nghĩ tay không bắt giặc, không nghĩ bóc lột nhà họ Phương, mà theo quy củ nhập vào siêu thị Carrefour, có lẽ địa vị xã hội của mình hiện tại sẽ là một bộ dáng khác đi?

Cho nên lần này sau khi tình cờ gặp Phương Minh Viễn ở Quỳnh Hải, Tề Yên liền cố ý thể hiện thiện ý với Phương Minh Viễn. Đương nhiên, khi ở bãi biển, bởi vì bộ phận mẫn cảm bị tập kích, Tề Yên cũng là có chút bị tức giận xông mờ ý nghĩ.

Phương Minh Viễn nhìn xung quanh không có người, lúc này mới thấp giọng nói:

- Tề tổng, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, mục đích của cô tới Quỳnh Hải chỉ sợ không phải đơn giản đi du lịch chứ? Tôi là thương nhân tuân thủ pháp luật, không muốn bởi vì một số việc mà lưu lại vết bẩn ở một số nghành. Mặc dù tôi có thể thanh minh tôi hoàn toàn không biết chuyện.

Nụ cười của Tề Yên chợt tắt, lập tức lại mỉm cười. Mục đích của cô đến Quỳnh Hải quả thật giống như lời nói của Phương Minh Viễn, cũng không phải chỉ vì du lịch mà đến, mà đến là vì nhận hàng buôn lậu. Vốn chuyện này cũng không cần cô phải tự thân xuất mã, nhưng trận chiến thịt chích nước với siêu thị Carrefour có thể nói là thất bại thảm hại. Công ty Hưng Khánh ẩn phía sau mặc dù cũng không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng trên thể diện tự nhiên là không còn ánh sáng.

Hơn nữa, sau khi biết được tin tức nhà họ Phương cố ý xây dựng nhà máy lọc dầu, đối với cô càng là một đòn nặng, cho nên Tề Yên mới quyết định, đến Quỳnh Hải nơi này giải sầu né tránh nhà họ Phương. Ai biết, ở Nhai Châu này, hai người không ngờ lại gặp nhau.

- Cậu Phương thì ra là lo lắng việc này, việc này có gì đáng lo đâu, việc này của chúng tôi là được cấp trên ngầm đồng ý.

Tề Yên không cho là đúng nói.

- Có văn kiện chính thức không? Sau này có thể đưa ra chỉ thị của lãnh đạo phê không?

Phương Minh Viễn cười nhạt nói. Không ai có thể chân chính cho thấy thái độ của cấp trên, thần mã đều là mây bay, ngày sau chính là tai họa ngầm. Hơn nữa Phương Minh Viễn xem ra, quân đội thông qua phương thức này để gom góp quân phí, tất nhiên là giải quyết khó khăn trước mắt, nhưng ảnh hưởng tiêu cực mang đến càng lớn hơn. Nói khoa trương một chút, dao động quân tâm cũng không quá đáng. Vốn quân nhân thuần túy ở trong trào lưu thị trường bị xa hoa trụy lạc mê hoặc, vụ án tham ô hủ hóa ùn ùn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức chiến đấu của quân đội.

Tề Yên ngẩn người. Mấy thứ trong lời nói của Phương Minh Viễn đương nhiên là không có, nếu như cũng không gọi là ngầm đồng ý.

Mà chính vào lúc này, La Hiển Lập ở trong đám lãnh đạo của bệnh viện nhân dân thứ nhất vây quanh từ trong ký túc xá đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phương Minh Viễn ở bên kia. La Hiển Lập lập tức đi tới, thân thiết chào hỏi hai người, nhân viên cùng đi hiểu ý mà lùi lại mấy bước, để lại không gian nói chuyện cho bọn họ.

- Cậu Phương , tôi đã an bài xuống, trở lại đợi anh Lý làm xem ghi chép, cũng đồng loạt tới nơi này tiến hành kiểm tra toàn diện một chút, hơn nữa quan sát một thời gian, tất cả những chi phí này đều do thành phố chi trả. Mong cậu Phương chuyển lời cho bọn họ yên tâm ở nơi này. Bởi vì công tác không chu đáo của thành phố Nhai Châu chúng tôi mang đến bất tiện cho người nhà ông Lý và cậu Phương, cô Tề, tôi đại diện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố xin lỗi mọi người. Tôi cam đoan, thành phố nhất định sẽ nhanh chóng xử lý nghiêm chuyện này, tuyệt đối sẽ không buông tha phần tử phạm tội nào.

La Hiển Lập trịnh trọng nói.

Sau đó, La Hiển Lập nói chuyện một lát với Phương Minh Viễn và Tề Yên, sau khi hỏi phương thức liên hệ với hai người mới lưu luyến rời đi. Ông cũng hiểu được, vào lúc này nói chuyện đầu tư với Phương Minh Viễn cũng không thích hợp, cũng may trên đường đi, ngôn ngữ của Phương Minh Viễn đối với triển vọng phát triển du lịch của Nhai Châu vẫn tương đối coi trọng, mặc dù không biểu đạt rõ ràng ý định đầu tư, nhưng cũng không phải không có ý tưởng. Đương nhiên, tất cả những điều này đều có một điều kiện tiện quyết, chính là Nhai Châu nhất định phải thay đổi cục diện hỗn loạn trước mắt, chỉ có sáng tạo ra hoàn cảnh trị an tốt nghành du lịch mới có thể phát triển.

Cho nên, La Hiển Lập vội vội vàng vàng trở về, cũng là thương thảo một chút với Vu Lâm Sinh làm thế nào thuyết phục Phương Minh Viễn, làm cho cậu tin tưởng, Thành ủy và Ủy ban nhân dân Nhai Châu thật sự có tính toán và quyết tâm làm việc này. Công tác này không thể trì hoãn được, ai biết Phương Minh Viễn sẽ rời khỏi Nhai Châu khi nào.

- Ở trong mắt ông ta, Phương Minh Viễn chính là một người tuổi trẻ tài cao, trong đầu ông ta hiện tại khẳng định đang nghĩ làm thế nào mới có thể từ trong tay cậu lấy được càng nhiều đầu tư đi?

Nhìn La Hiển Lập bị đám người vây quanh rời khỏi bệnh viện, Tề Yên cũng từ biệt Phương Minh Viễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.