Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Quyển 1 - Chương 13




Mạc Hạ Ba Cáp sát khí đằng đằng nói, lời nói băng lãnh tận xương làm cho quân tốt khắp bốn phía đều lạnh cả người. Nhưng khi nhớ tới những huynh đệ đã bỏ mình, trong mắt liền lộ ra biểu tình thị huyết.

Bọn hắn là những tên mã tặc giết chóc thành tính, đã sớm xem tính mạng người khác chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Tiết Duyên Đà chém giết huynh đệ của bọn hắn, vậy bọn hắn liền giết dân chúng cùng dương ngưu của Tiết Duyên Đà, theo bọn hắn xem ra, đây chỉ là báo thù, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Kỳ thật nếu Mạc Hạ Ba Cáp bình tĩnh suy nghĩ lại một chút, liền sẽ phát hiện trong lời nói của Đỗ Hà có sơ hở thật lớn, không chút hoàn mỹ.

Nhưng Mạc Hạ Ba Cáp cũng không phải là Đỗ Hà, cũng không phải mỗi người đều có được khả năng xét đoán tỉ mỉ này. Thay vì tự hỏi, Mạc Hạ Ba Cáp càng tin vào trực giác của mình, trực giác nói là đúng thì đúng, không phải thì không phải, không có đạo lý gì để giải thích.

Trong tiềm thức của Mạc Hạ Ba Cáp, Tiết Duyên Đà là kẻ phản bội, điều này cũng có quan hệ tới năm xưa Di Nam cũng phản bội giúp Đại Đường. Năm xưa Đông Đột Quyết đang vô cùng hưng thịnh, Đột Lợi cùng A Sử Na Xã Nhĩ tạo nội loạn, làm Đông Đột Quyết phải trả giá thật lớn.

Ngay khi Đông Đột Quyết đang cần Tiết Duyên Đà đến tương trợ, Di Nam lại lựa chọn Đại Đường, chống lại phụ thân của hắn là Hiệt Lợi Khả Hãn, khiến Đông Đột Quyết đại thương nguyên khí, vì vậy bị Đại Đường đánh bại tiêu diệt.

Mỗi người đều mang theo tâm tư kiếm một người để đổ trút tội lỗi, mặc dù Đại Đường là đầu sỏ tiêu diệt Đông Đột Quyết, nhưng điều này ở trong lòng Mạc Hạ Ba Cáp chỉ là chuyện đương nhiên, song phương là kẻ địch, không phải ngươi chết thì là ta vong, không có gì để oán hận.

Mà Tiết Duyên Đà thì hoàn toàn khác hẳn, bọn hắn là kẻ phản bội, vì vậy càng thêm bị căm thù.

Vì thế tận trong đáy lòng Mạc Hạ Ba Cáp càng thêm chán ghét Tiết Duyên Đà nhiều hơn cả chán ghét Đại Đường. Nhưng hơn mười năm trôi qua, sự tình đã dần dần phai nhạt. Đối mặt với “thành ý” của Tiết Duyên Đà, Mạc Hạ Ba Cáp lựa chọn tin tưởng. Nhưng hiện tại vấn đề xuất hiện khiến cho hắn thêm một lần nữa nhớ lại sự bội phản của Tiết Duyên Đà ngày trước, cũng lập tức tin tưởng lời nói dối không chút hoàn mỹ của Đỗ Hà, hơn nữa còn hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ.

Chính Đỗ Hà cũng không nghĩ ra lại có hiệu quả như vậy.

Lúc này tâm tình của Đại Độ Thiết cực kỳ bất ổn, hắn không ngừng bước qua lại bên trong doanh trại, trong lòng cực kỳ lo âu.

Hắn đã nhận được tin tức tứ lộ đại quân đều bị hỏa công, trong đầu chỉ còn một ý niệm: Bị lừa gạt, bị Mạc Hạ Ba Cáp đùa giỡn như hầu tử.

Cái gì là kết minh với Tiết Duyên Đà cùng đối phó Đại Đường, tất cả chỉ là lời nói suông.

Mạc Hạ Ba Cáp là nhi tử của Hiệt Lợi Khả Hãn, lúc trước khi tiêu diệt Đông Đột Quyết chính Tiết Duyên Đà cũng có phần lực lượng tham gia, là một trong những đầu sỏ gây nên.

Mạc Hạ Ba Cáp lại hảo tâm tới mức cùng liên kết với Tiết Duyên Đà đối phó Đại Đường sao?

Không thể không nói giờ phút này tâm tư ý tưởng của Đại Độ Thiết hoàn toàn giống như Mạc Hạ Ba Cáp.

Bọn hắn đều không tin tưởng đối phương, nếu mọi chuyện được thuận buồm xuôi gió có lẽ bọn hắn sẽ dần dần có thể hòa hợp. Nhưng một khi phát sinh vấn đề, không tín nhiệm lẫn nhau sẽ biến thành vết thương trí mạng.

Bởi vì bọn hắn không tín nhiệm lẫn nhau, Mạc Hạ Ba Cáp đương nhiên xem Tiết Duyên Đà là cừu địch, bởi vì không tín nhiệm lẫn nhau, Đại Độ Thiết cũng không suy nghĩ kỹ lưỡng liền xem Mạc Hạ Ba Cáp đang giở trò hãm hại.

Về phần đầu sỏ chân chính gây chuyện Đỗ Hà cũng lại biến thành người đi ngang qua đường, trực tiếp bị hai bên quên lãng.

Đại Độ Thiết vung chân đá ngã lăn mấy chiếc ghế, tức giận thầm nghĩ:

- Thật đáng hận! Mạc Hạ Ba Cáp, tên hỗn đản ngươi! Đại Độ Thiết này nhất quyết không buông tha cho ngươi!

Hắn phát tiết lửa giận trong lòng, tâm tư lại chuyển sang trên người Đỗ Hà, thầm nghĩ:

- Lần này chúng ta lại thua. Có khổ mà không nói được, chỉ là không biết Đỗ Hà còn sống hay đã chết…Nếu như Đỗ Hà còn chưa chết, trận chiến này chúng ta lỗ lớn!

Hắn cầu khẩn thiên thần khiến cho Đỗ Hà chết luôn trong núi.

Sự tình hiện tại đã vượt qua sự khống chế của bọn hắn, duy nhất chờ đợi chỉ mong mục đích đã đạt tới. Chỉ có như thế bọn hắn mới không đến nỗi thất bại thảm hại, biến thành công dã tràng.

Kết quả tự nhiên khiến cho hắn phải thất vọng.

Đỗ Hà đã trở lại, hắn chẳng những bình an trở về, còn mang theo vinh dự, mang theo lời khen ngợi quay về quân doanh.

Sau khi Hề Vĩ buông tha việc truy kích Mạc Hạ Ba Cáp, hai bên tụ lại, song phương đều nhắc tới chuyện mình đã trải qua.

Hề Vĩ đúng là bi kịch, ngay khi ở dưới chân núi bị nện vào đầu, cả người bị dầu hỏa tưới ướt đẫm, khi lửa bốc cháy lan đến cả người hắn đều bị lửa vây kín. Nếu không phải hắn là đại tướng, có hơn năm mươi thân vệ liều chết cứu giúp, Hề Vĩ còn sống hay không cũng là một vấn đề.

Làm đại tướng Hề Vĩ còn bị đãi ngộ thế này, những quân tốt khác càng không cần phải nói. Ở bên trong sơn đạo nhỏ hẹp, không có nguồn nước cũng không ai giúp đỡ, trốn cũng không trốn được, không muốn bị tổn thất thảm trọng cũng rất khó khăn.

Tuy Đỗ Hà cũng gặp nạn, tuy hộ vệ của hắn cũng tổn thất thảm trọng, nhưng hắn lại dũng mãnh vô địch, vì cứu những quân tốt lâm vào trùng vây, làm gương cho binh sĩ, trải qua cuộc chiến này tướng sĩ Tiết Duyên Đà lan truyền thanh danh của hắn, rất nhanh lan xa, được quần chúng ngưỡng mộ.

Nhất là cuộc chiến mười chiêu thắng được Mạc Hạ Ba Cáp, vừa nghĩ tới Mạc Hạ Ba Cáp từng dùng hai chiêu đánh bại dũng sĩ Hề Vĩ lại bị Đỗ Hà dễ dàng thu phục, sự tôn kính đối với cường giả đã đẩy hắn lên đỉnh cao thanh danh, chiếm được lòng kính ngưỡng của nhiều người.

Điểm này chính Đỗ Hà cũng không hề nghĩ ra.

Nhìn thấy Đỗ Hà vẫn hoàn hảo không chút tổn hao gì, khuôn mặt Đại Độ Thiết chẳng khác gì vừa ăn phải một đống phân.

Kiểm kê nhân số thương vong sau cuộc chiến, Đại Độ Thiết nhìn số liệu trước mắt, gương mặt xanh mét, tay không ngừng run rẩy.

Năm lộ đại quân, mười vạn binh mã bị hỏa trận tập kích, Tiết Duyên Đà mất đi hai vạn ba ngàn sáu trăm hai mươi mốt binh sĩ. Thương vong lớn đến như thế đã không thua kém gì một trận huyết chiến cùng kình địch. Tiết Duyên Đà cũng đã hơn mười năm chưa gặp phải thương vong lớn đến như thế.

Đỗ Hà nghe số liệu như thế cũng cảm thấy sững sờ, dù là chính hắn bố cục cũng thật không ngờ sẽ tạo ra hiệu quả lớn đến như thế.

Nhưng nếu cẩn thận cân nhắc cũng là chuyện hợp tình lý.

Đầu tiên là dầu hỏa, thứ này vốn không cần nói nhiều lời, quả thật vô cùng lợi hại. Tiếp theo là địa lợi, sơn đạo quá nhỏ hẹp, một khi thế lửa dấy lên quân tốt chen chúc cùng một chỗ, không thể trốn chạy. Kế tiếp là khí hậu, khí hậu phương bắc không giống phương nam, phương nam mùa đông rất thấp, mà phương bắc lại khô ráo, không có mưa tuyết thật dễ dàng gợi ra lửa lớn, hơn nữa mùa thu vừa trôi qua, trên núi có rất nhiều bụi gai cùng lá cây khô héo, những thứ này đều rất dễ dàng bị đốt cháy. Cuối cùng đã bắt đầu mùa đông, tướng sĩ Tiết Duyên Đà đều mặc áo lông thú, loại áo này gặp lửa liền cháy cũng tạo thành một trong những mấu chốt của cuộc thảm sát, ngoài ra còn được gió lớn tương trợ.

Dưới nhiều tình thế xấu trộn lẫn, năm cuộc đại hỏa tự nhiên bị đốt tới tối tăm trời đất, làm Tiết Duyên Đà phải trả giá vô cùng thảm trọng.

Kỳ thật Đỗ Hà rất muốn nhìn xem biểu tình của Đại Độ Thiết cùng Di Nam sau khi đọc được số liệu thương vong, đây rõ ràng là trộm gà không được còn bị mất nắm gạo, còn có thể nói là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh một bên nguyện chịu đựng. Là do bọn hắn quyết định cùng Mạc Hạ Ba Cáp kết minh, là bọn hắn quyết định cùng Mạc Hạ Ba Cáp cùng nhau đối phó Đại Đường, nhưng hôm nay lại bị Mạc Hạ Ba Cáp ám toán, tự đưa lên cửa để bị giết, đây là hành vi ngu xuẩn, giờ phút này dù trong lòng bọn hắn có bao nhiêu khổ sở cũng không nói nên lời.

Loại diễn cảm này nhất định là vô cùng phấn khích, chỉ tiếc hai người bọn hắn cũng sẽ không lộ ra cảm xúc này ngay trước mặt Đỗ Hà.

Cuộc chiến này nên nói là thắng lợi hay là thất bại?

Điều này cũng không cần tiếp tục suy nghĩ tới, dù sao giờ phút này Đỗ Hà cũng lộ ra bộ dáng hết thảy không quan hệ gì tới ta, quay về Tiết Duyên Đà đi gặp Di Nam Khả Hãn.

Đại Độ Thiết cũng cùng đồng hành trong đội ngũ, nhưng hắn lại riêng để lại toàn bộ binh mã tiếp tục vây khốn Úc Đốc Quân Sơn, hơn nữa còn cử binh mã lên núi tìm tòi, bộ dáng như không đem Mạc Hạ Ba Cáp nghiền xương thành tro thề không bỏ qua.

- Thật sự có lỗi!

Đỗ Hà cúi đầu trước mặt Di Nam:

- Đều là lỗi của ta, chiến thuật không chuẩn xác làm cho Tiết Duyên Đà bị tổn thất lớn như vậy!

Di Nam hận tới mức cơ hồ muốn vung tay tát bản thân mình, lời tự trách của Đỗ Hà chẳng khác gì

đem tôn nghiêm của bọn họ giẫm nát dưới chân. Ở trong mắt bọn hắn tuy Đỗ Hà mang theo ý xấu trong lòng, nhưng so với việc bọn hắn tự mang hành động quân sự của mình hoàn toàn tiết lộ cho Mạc Hạ Ba Cáp, để đối phương kịp chuẩn bị kỹ càng làm mình thiệt hại nghiêm trọng, tính ra Đỗ Hà còn xem như “tâm địa thiện lương”.

Hắn cũng biết được tất cả chuyện xảy ra hôm nay là lỗi của mình, tất nhiên không dám trách cứ Đỗ Hà, còn phải miễn cưỡng mở miệng an ủi.

Trong lòng Đỗ Hà vui vẻ, thầm nghĩ:

- Nếu để cho Di Nam biết được tất cả chuyện này đều do hắn đảo quỷ, không biết tên Di Nam này sẽ có phản ứng thế nào!

Di Nam nói:

- Ngàn tính vạn tính thật không tính ra được Mạc Hạ Ba Cáp lại giả dối như thế, nếu không phải có Đỗ tướng quân liều lĩnh chiến đấu, tình huống thật thêm tồi tệ. Hiện giờ Mạc Hạ Ba Cáp đã bị tướng quân đánh bại, bỏ chạy vào núi sâu, muốn tiêu diệt bọn hắn trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào. Nhưng Đỗ tướng quân yên tâm, địch nhân của Đại Đường là địch nhân của Tiết Duyên Đà, dù san bằng Úc Đốc Quân Sơn ta cũng phải chặt bỏ đầu người của Mạc Hạ Ba Cáp!

Đỗ Hà híp mắt cười thầm, Di Nam muốn chém tận giết tuyệt như thế chỉ sợ sẽ chọc giận Mạc Hạ Ba Cáp đang lẩn trốn trong núi sâu, hành động thả hổ về rừng của hắn quả thật là chính xác.

Hắn thản nhiên nói:

- Như vậy xin làm phiền Khả Hãn!

Di Nam xua tay nói:

- Đỗ tướng quân không cần khách sáo, xin ngài chuyển cáo Thiên Khả Hãn bệ hạ, chỉ cần có Di Nam, bất cứ kẻ nào muốn thành địch nhân của Đại Đường đều không thể sinh tồn trên thảo nguyên!

Vẻ mặt hắn thật nghiêm nghị bày tỏ trung tâm với Đỗ Hà, sự tình đã đi tới mức độ này đã không còn cách nào vãn hồi. Chỉ có thể gắng gượng lấy lòng Đỗ Hà, không cho hắn có cơ hội tìm được lý do xuất binh đánh Tiết Duyên Đà, đồng thời cũng tỏ vẻ trung tâm, hi vọng có thể cảm động Lý Thế Dân, để vị hoàng đế Đại Đường kia chớ xem Tiết Duyên Đà là cây đinh trong mắt mà xua quân chinh phạt.

Đại Đường thật quá mạnh mẽ, Tiết Duyên Đà không tổn thương nổi a!

Đỗ Hà cũng không tính toán quá mức cưỡng cầu, mục đích của hắn cũng không phải thật sự muốn khai chiến với Tiết Duyên Đà, vạn nhất chọc cho bọn hắn chó cùng rứt giậu, như vậy bao nhiêu cố gắng đều thật uổng phí.

Đạo lý thấy tốt liền thu Đỗ Hà cũng hiểu được rõ ràng.

Hắn lại báo cho Di Nam biết lộ trình, tỏ vẻ ngày mai sẽ lên đường quay về Đại Đường.

Di Nam đang ước gì cất bước vị tôn đại phật Đỗ Hà này, nào dám có bất cứ điều gì dị nghị, lập tức cho người chuẩn bị hậu lễ, dự tính tiễn hắn rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.